(** Tu La Tràng là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ ấy (Theo anh Gia Cát Nô diễn giải) bên Trung chuộng từ này nên nó lên làm trend.)
Thời gian quay ngược trở lại vào đêm hôm trước vào buổi họp lớp 10 trường cấp 3 thành phố A khoá 2009.
Lúc Triệu Bạch Lộ và Vưu Gia Ninh đến, bên trong đã uống đến bốc lửa.
Cô đẩy cửa ra, thấy Tưởng Dịch Châu đang rót cho rượu vang đỏ Mạnh Nghiên Hàm. Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy các cô đã làm đổ nửa ly rượu vang đỏ.
Triệu Bạch Lộ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, không nói gì, yên lặng đi qua ngồi xuống. Nhưng thật ra vẻ mặt Vưu Gia Ninh đã khó chịu, khi đi qua người bọn họ khi cười lạnh chửi nhỏ một câu: “Cẩu nam nữ”.
Triệu Bạch Lộ ngồi xuống, hơi mệt mỏi nói: “Đừng động đến bọn họ.”
Vưu Gia Ninh ngồi xuống gần cô, rót rượu. Lớp phó Điền Tinh Lâm và lớp trưởng Phan Vĩ Kiệt ngồi cùng bàn hai người đang bận xem danh sách. Phan Vĩ Kiệt lớn tiếng nói với Điền Tinh Lâm: “Sao vẫn còn thiếu thế? Mấy bạn lớp 9 kia đâu, bọn họ đang làm gì vậy!”
Dáng người cậu ta mượt mà, trời lạnh mà trán vẫn đổ mồ hôi: “Thiếu ai? Mau lên tiếng đi!”
Điền Tinh Lâm đẩy gáy cậu ta một cái: “Phan Vĩ Kiệt trong đầu mày chỉ có mỡ thôi à? Người cũng chưa tới, ma lên tiếng với mày à!”
Phan Vĩ Kiệt mới phản ứng lại: “Vậy…… lớp chúng ta còn ai chưa đến không?!”
Có người đáp lại: “Lục Trầm Trầm và Chu Khác.”
Người lên tiếng là một người đàn ông lùn, Triệu Bạch Lộ quay đầu nhìn, phát hiện ra người kia không phải là bạn học lớp 10. Không phải nhưng lại rất quen, cô suy nghĩ hình như là nam sinh lớp 9 cách vách.
Vưu Gia Ninh nhíu mày: “Tại sao lại có thêm người khác nữa thế?”
Điền Tinh Lâm nói: “Hôm qua lớp cũ đột nhiên đề nghị, nói lớp 9 cũng muốn tổ chức họp lớp, hai lớp đều mời cậu ta, bên kia cũng ngại từ chối nên dứt khoát để chúng ta cùng nhau làm, dù sao cũng không có nhiều người đến lắm.”
Lớp 9 và lớp 10 của trường cấp 3 số 1 trên danh nghĩa là ở cạnh nhau, tuy phòng học ở đầu với đuôi hành lang, nhưng hầu hết các giáo viên dạy đều giống nhau, bởi vậy nên hai lớp cũng khá thân thiết.
Vưu Gia Ninh: “Tại sao đêm qua mày không nói với tao?”
Điền Tinh Lâm: “Không phải lần đầu tiên bọn lớp cũ có tính nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó.”
Vưu Gia Ninh cạn lời trợn mắt trắng.
Người bên cạnh lại làm ầm ĩ, Triệu Bạch Lộ cũng chỉ yên lặng rót một ly Coca uống, trông rất mệt mỏi.
Hôm nay tâm trạng cô thực sự rất tồi tệ. Hôm trước cô vừa mới được chuyển đến khoa nhi nội trú. Hôm nay lúc cô đang giúp một đứa trẻ hút đờm thì bị nó dùng sức đá một cái, đá trúng *xương bánh chè, lúc đi bộ vẫn còn run run.
*Xương bánh chè nằm trong hệ thống gân duỗi gối, che chở mặt trước khớp gối. Mặt sau xương bánh chè liên quan trực tiếp với khớp gối, khi gãy xương bánh chè là gãy xương phạm khớp. Gãy xương bánh chè chiếm khoảng 2-4% tổng số các trường hợp gãy xương.
Bây giờ lại nhìn đôi nam nữ ở bàn đối diện, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Ánh mắt Tưởng Dịch Châu rất dính người, toàn đặt ở trên người Mạnh Nghiên Hàm. Mắt Triệu Bạch Lộ liếc qua một cái, không thể không thừa nhận trông thật thâm tình.
Cô chợt thấy hối hận vì hôm qua quyết định đồng ý đến buổi họp lớp này.
Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra thì thấy một tin nhắn WeChat mới được gửi đến.
【 Tiết Văn: Cưng à đừng buồn, lũ tiện nhân đều sẽ gặp báo ứng thôi. 】
Cô lạnh mặt đặt điện thoại lên trên bàn, phát ra tiếng hơi lớn “Bộp” một tiếng khiến mấy người ngồi ghế lô ở phái sau đều nhìn lại.
Triệu Bạch Lộ nhíu mày nói câu “Làm phiền rồi”, quay đầu đi——
Đụng phải ánh mắt Tưởng Dịch Châu.
Tưởng Dịch Châu sửng sốt.
Không ai dời mắt đi trước.
Tưởng Dịch Châu không giống lúc anh 18 tuổi, anh mặc mặc quần áo giản dị, vai rộng chân dài, cổ tay áo được xắn lên để lộ ra một đoạn cổ tay, chiếc đồng hồ trên cổ tay phản chiếu một tia sáng yếu ớt dưới ánh đèn.
Khí chất của anh đã bớt đi khinh cuồng của thiếu niên, thêm một chút sự ổn trọng của thanh niên.
Triệu Bạch Lộ nhìn anh, hờ hững cười, sinh động dùng biểu cảm của mình chứng minh cái gọi là “Ngoài cười nhưng trong không cười”.
Tưởng Dịch Châu nhìn thấy, dường như có vẻ hơi kích động và không dám tin. Anh đứng lên, khẩu hình miệng giống như phát âm chữ “Bạch”.
Sau đó cánh tay anh đã bị người khác dùng sức nắm lấy. Anh cúi đầu, men theo cánh tay kia nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao trời, và chủ nhân đôi mắt đó.
Mạnh Nghiên Hàm khẽ mỉm cười: “Dịch Châu, anh muốn đi đâu?”
……
Vưu Gia Ninh quay đầu nhìn về phía sau, liền bắt gặp ánh mắt của Tưởng Dịch Châu sau khi anh ta ngồi xuống.
Cô hoàn hồn lại, như suy nghĩ cái gì đó nhìn Triệu Bạch Lộ: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ phía sau.”
Dừng lại một chút, rồi nói: “Huống chi đó cũng không phải là cỏ, là phân.”
Triệu Bạch Lộ nhíu mày: “Cậu có thể đừng nói đến những người ghê tởm đó ở trên bàn cơm không?”
Vưu Gia Ninh lải nhải rồi hừ một tiếng.
Triệu Bạch Lộ rũ mắt, nhắm mắt lại.
Cô biết Vưu Gia Ninh đang lo lắng cái gì, nhưng thật ra cô đã cắt đứt liên lạc với hai người này kể từ sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Bất kể là Tưởng Dịch Châu hay là Mạnh Nghiên Hàm, sau chuyện ồn ào mọi người đều biết năm đó, bọn họ đã biến mất ở trong cuộc sống của cô, và không bao giờ gặp lại.
“Tớ nói này” Triệu Bạch Lộ đặt cái ly xuống, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Chuyện của tớ và anh ta đã qua rồi.”
Vưu Gia Ninh liếc mắt nhìn cô: “Nếu cậu nói dối thì phải nuốt một nghìn cây kim nhá.”
“……”
Triệu Bạch Lộ cạn lời dùng tay vỗ vỗ đầu cô.
*
Sau khi mọi người đến gần như đông đủ, buổi họp lớp của hai lớp sẽ chính thức bắt đầu.
Ai cũng là người gấp gáp, thoải mái hơn rất nhiều, lá mặt lá trái, anh đến tôi đi, chưa đến bao lâu đã say đến nỗi mẹ cũng không nhận ra.
Ngọn đèn sợi đốt chiếu xuống bàn, hòa cùng ánh đèn dạ quang bên ngoài cửa sổ, trong ghế lô biến thành đầu trâu mặt ngựa nhảy múa.
“Hai người Chu Khác và Lục Trầm Trầm đã tu thành chính quả rồi à?”
“Giỏi quá, Chu Khác giỏi quá!”
“Này không lỗ nè! Tự sản xuất tự tiêu thụ, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài. Tao nói này Phan béo, mày với Điền Tinh Lâm lúc nào thì thành……”
“Tao nghĩ đến tên một quyển sách ——《 Bé mập nhỏ ngây thơ với hoa khôi lạnh lùng 》.”
Phan Vĩ Kiệt ôm loa KTV cạnh ghế lô, cầm microphone hát như quỷ khóc sói gào, hát từ bài《 may mắn bé nhỏ 》 đến 《 cuối cùng tôi cũng trở thành phụ nữ của người khác 》, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc than thở:
“CMN, Lục Trầm Trầm! Sao đã qua nhiều năm như vậy rồi em vẫn xinh đẹp như vậy! Không hổ là người phụ nữ anh yêu thầm! Anh cũng mập mạp mà sao lúc trước em không liếc mắt nhìn anh một cái, nếu em nhìn lại anh một cái có phải chúng ta sẽ có chuyện xưa……”
Điền Tinh Lâm không nghe nổi nữa, cầm đũa lên đập vào chân Phật Sơn, trực tiếp kéo anh lên.
“Mập mạp mày yên lặng một chút cho tao!”
Phan Vĩ Kiệt lộn một vòng trên mặt đất, chỉ vào mũi Điền Tinh Lâm rống: “Người phụ nữ này nói ai mập mạp đấy! Ông đây có chín múi cơ bụng đấy!”
Điền Tinh Lâm khinh thường: “Có quỷ mới tin.”
Phan Vĩ Kiệt trực tiếp kéo tay cô ấn lên trên bụng mình, không phục nói “Không tin thì mày sờ đi!”
Giọng nói này khiến những người đang ăn cơm, những người đang uống rượu, những người say, đang hát đều đồng loạt mà về phía nhìn bọn họ.
Trước kia Điền Tinh Lâm đã làm ầm ĩ quán với Phan vĩ kiệt rồi, nên trực tiếp đánh anh một cái, cách lớp quần áo phát ra tiếng thịt va chạm.
“Chín cái đầu mày! Chỉ có một múi thì có!”
“Mày thì hiểu cái gì!” Phan Vĩ Kiệt vén áo lên, để lộ ra lộ ra cái bụng lớn trắng nõn, anh cười đôi mắt đỏ như say rượu, sờ sờ bụng đầy mỡ nói: “Cái này gọi là ‘ chín dồn thành một’! Mày hiểu không!”
“……”
“……”
“……”
Có một tràng cười vang lên trong ghế lô.
Hai người bạn học làm thành một trận ầm ĩ.
Triệu Bạch Lộ nhìn tình cảnh trước mắt, có hơi đau đầu đè huyệt Thái Dương.
Vưu Gia Ninh đột nhiên thò qua: “Cậu nhìn Mạnh Nghiên Hàm kìa.”
Triệu Bạch Lộ sửng sốt, theo ánh mắt của cô nhìn qua. Mạnh Nghiên Hàm vẫn ngồi ngay ngắn, chỉ là thái độ trở nên có hơi kỳ quái, có hơi ngượng ngùng, vẻ mặt không giấu được kích động và chờ mong.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vưu Gia Ninh nói nhỏ: “Có người đến.”
Ai?
Trong mắt Vưu Gia Ninh tràn ngập ba chữ “Xem náo nhiệt”, nhanh chóng đánh giá xung quanh một vòng, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Chỉ có bàn Tưởng Dịch Châu có chỗ trống thôi.”
Cái quái gì vậy?
Vẻ mặt Triệu Bạch Lộ mờ mịt, nhưng mắt cô thấy Vưu Gia Ninh càng ngày càng hưng phấn, cô ấy bóp ngón tay, duỗi cổ dài ra nhìn về phía cửa.
Bị cô ấy ảnh hưởng, Triệu Bạch Lộ không nhịn được cũng nhìn qua.
Ánh mắt này là không được nha.
Triệu Bạch Lộ bị người đến làm cho sợ ngây người.
“Đây là cảnh tớ thích nhất.” Vưu Gia Ninh không khỏi vui mừng nói, cầm lấy ly chậm rãi uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn người cất bước đi đến, nhìn xung quanh một vòng, như cô mong muốn Tưởng Dịch Châu ngồi xuống bên cạnh họ.
Bầu không khí trở nên hỗn loạn trong phút chốc.
Trong đầu Triệu Bạch Lộ hiện lên ba chữ ——
Tu, la, tràng.
Bạn trai cũ của tôi.
Bạn thân cướp bạn trai cũ của tôi trước.
Tôi cướp bạn trai cũ của bạn thân.
Người đàn ông lùng nhìn về phía người mới đến, nhất thời vui vẻ: “Luật sư Cố đến!”
Anh ta đã uống đến hơi say, ôm người đến bên cạnh bàn, trên bắp tay rắn chắc có những hình xăm kỳ quái, nước miếng bay tứ tung: “Mẹ nó Cố Kim Dạ hôm nay cậu mặc như này, chậc, đủ quyến rũ nha……”
Vưu Gia Ninh đẩy Triệu Bạch Lộ: “Thấy không?”
Triệu Bạch Lộ gật đầu.
Thấy.
Thon gầy, nhưng không gầy yếu. Mặc áo sơmi tơ lụa màu đen, cổ áo buộc bằng vải đỏ sẫm, cổ tay áo và viền cổ phải thêu hoa văn tinh xảo cùng màu, hoa hồng nở rộ, vừa yêu dã vừa giống hoa bỉ ngạn.
Càng hấp dẫn sức chú ý của người khác chính là ngón tay anh.
Thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Chỉ là ——
“Một hai ba bốn năm sáu bảy……” Vưu Gia Ninh đếm nhỏ, kinh ngạc cảm thán nói: “Đeo bảy chiếc nhẫn nha!”