Từ Đêm Nay Trở Đi

Chương 20: Gai của xương rồng

Trước Sau

break

Triệu Bạch Lộ đứng ở tầng hai, nhìn cảnh tượng giống như trong phim truyền hình tình cảm, trong lòng cô có chút cay đắng, nhưng hơn hết là cảm giác hư không. Cô không phải là buồn, chỉ thấy như trái tim cô bị mở ra một vết thương lớn, gió thổi vụt vào, làm lạnh đông cả máu trong cơ thể cô.
Mạnh Nghiên Hàm hiển nhiên cũng không biết Tưởng Dịch Châu sẽ bất ngờ xuất hiện như thế này. Là nữ chính của cảnh cầu hôn, cô còn phản ứng chậm hơn cả ba người lạ bên trên, cứ ngơ ngác nhìn Tưởng Dịch Châu quỳ một gối xuống, xe đẩy bánh có hoa hồng và bánh kem đã được đẩy đến bên cạnh cô, cô vẫn chưa hồi tinh thần.
Tưởng Dịch Châu mở hộp, nhìn lên, trong ánh mắt có sự quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Anh ta bắt đầu nói, giọng hơi vội vã, dường như gấp không thể chờ đợi được.
"Anh...," Anh ta mở miệng, có chút lưỡng lự, lưỡi đụng vào môi trên, từ từ nói, "Anh biết, với em, có lẽ anh không phải là lựa chọn tốt. Chuyện quá khứ... chúng ta đều còn trẻ, cũng đã mắc phải sai lầm, nhưng anh không muốn tính toán những điều đó nữa... dù em lừa dối anh đi, anh không quan tâm, nhưng nếu có thể, hy vọng em có thể lừa dối anh cả đời."
Ánh kim cương từ chiếc nhẫn làm đau mắt Triệu Bạch Lộ, cô nhìn Tưởng Dịch Châu cầm nhẫn kim cương, kiên định nắm chặt tay Mạnh Nghiên Hàm.
“Quá khứ đã qua, chúng ta còn có tương lai rất dài. Nghiên Hàm, anh hy vọng trong tương lai của anh có em, và hy vọng em cũng vậy.”
Có ít người xung quanh, nhưng mọi người đều thích xem cảnh náo nhiệt, đặc biệt là loại trường hợp vui mừng như này, thích hợp ồn ào nhất. Một anh trai ngồi sau lưng Vưu Gia Ninh vui mừng hơn, nửa cơ thể vươn ra ngoài lan can, hét to:
“Gả cho anh ấy!! ——”
Khuôn mặt của Mạnh Nghiên Hàm dần trở nên bối rối dưới các loại ánh mắt và sự ồn ào dần dần trở nên không biết làm sao, cô ta lùi lại một bước, ngón tay vuốt ve quai túi, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không nhìn Tưởng Dịch Châu quỳ trước mặt.
Theo phản ứng của người bình thường, cô ta dường như không những không vui mà còn có chút lo lắng.
Anh trai trên tầng không để ý tới, tiếp tục xem rồi hét, hét đến nỗi gân xanh trên cổ đều nổi lên, hét đến nỗi Triệu Bạch Lộ cũng bắt đầu hoài nghi có phải Tưởng Dịch Châu thuê anh ta tới hét không.
“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!!!”
“Im miệng.” Tiết Văn lạnh lùng nói, đứng dậy.
Vưu Gia Ninh và anh trai kia đều là sửng sốt. Vưu Gia Ninh hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Thay trời hành đạo.” Tiết Văn cười lạnh một tiếng, “Nếu trời không trừng phạt anh ta, tớ sẽ trừng phạt anh ta!”
Vưu Gia Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt Triệu Bạch Lộ, do dự hỏi: “Cậu thấy sao?”
“Thôi bỏ đi.” Triệu Bạch Lộ uể oải ngồi xuống, cô không đi xuống xem, cúi đầu thấp đến trước ngực.
Đã cầu hôn rồi, vậy tớ còn có thể làm gì nữa?
Nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ có mình cô không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Triệu Bạch Lộ càng cảm thấy mệt mỏi, người phản bội cô năm đó cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại mỗi cô vẫn bị mắc kẹt trong quá khứ, không cách nào thoát ra được, loại cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
Tiết Văn đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn anh trai kia một cái, rồi đưa tay ra dọa anh ta bỏ chạy. Cô bước đến lan can, lặng lẽ châm một điếu thuốc, lông mày sắc lẹm và ngang ngược.
“Bỏ cc.” Cô thổi ra một vòng khói, “Bây giờ đến cũng đã đến rồi.”
Một người phụ nữ khỏe như hổ.
Triệu Bạch Lộ ngẩng đầu, ngước mắt lên, chậm rãi mở miệng, hỏi câu hỏi Vưu Gia Ninh nửa phút trước mới hỏi.
“Cậu muốn làm gì?”
Tiết Văn không trả lời, cô đẩy anh trai kia ra, tự mình nhảy lên nhìn xuống. Bên dưới Tưởng Dịch Châu đã quỳ nửa phút, Mạnh Nghiên Hàm vẫn không động đậy, không khí từ sôi động lãng mạn trở nên có chút lúng túng kỳ quặc.
Những người đứng xem cũng có thể nhận ra có gì đó không ổn, cảnh tượng trong tưởng tượng là cô gái rơi lệ đồng ý, rồi hai người ôm hôn không xảy ra, nhưng so với những màn cầu hôn lặp đi lặp lại, đôi khi chuyện phiếm của người lạ lại thu hút hơn, vì vậy người xung quanh không ít mà còn đông thêm.
Tiết Văn quay lại, cười một cái, cầm chậu xương rồng nhỏ đặt trên lan can, vặn một cái gai kéo nó ra khỏi chậu, lắc nhẹ hai cái, nhắm xuống dưới, rồi nhẹ nhàng buông tay.
Cây xương rồng mang theo lực, chính xác rơi vào bánh kem hoa.
Nến cháy lắc lư hai cái, tắt ngấm. Bánh nổ tung kem, Tưởng Dịch Châu gần nhất, bị bắn đầy đầu đầy mặt.
“A!”
Những người đứng xem hét lên, nhanh chóng lùi lại vài mét, Mạnh Nghiên Hàm rút vài tờ giấy lau mặt cho Tưởng Dịch Châu, toàn bộ khuôn mặt anh đen kịt, ngẩng đầu lên tầng hai gầm lên: “Ai ném đấy?!”
Tiết Văn cười tủm tỉm thò đầu ra, nhạt nhẽo nói: “Tôi ném đấy, sao nào?”
Tưởng Dịch Châu gần như ngẩng đầu là ngay lập tức nhìn thấy Triệu Bạch Lộ, cô đứng bên cạnh Tiết Văn, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cơn giận trong lòng anh vô lý biến mất hơn một nửa.
Nếu hôm nay là người khác ném đồ vào bánh kem, Tưởng Dịch Châu sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng người ném đồ là Tiết Văn, thì lại khác, Tiết Văn đại diện cho Triệu Bạch Lộ, Tưởng Dịch Châu không thể tức giận.
“Cầu hôn mà không biết lấy bó hoa hồng, quá keo kiệt.” Tiết Văn mặt lạnh, “Nhưng xương rồng cũng giống vậy, dù sao đàn ông mà, muốn sống được thì trên người phải mang chút màu xanh.”
Cô búng tàn thuốc giữa không trung, cúi đầu nhìn Mạnh Nghiên Hàm, nói đầy ẩn ý: “Cô nói xem có phải không?”
Mạnh Nghiên Hàm nắm chặt năm ngón tay, đầu cô còn dính kem, ánh mắt rõ ràng sắc bén, giọng nói lại mềm mại:
“Tiết Văn, cậu đừng ngang ngược vô lý.”
“A.” Tiết Văn cười nhạo.
Người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, nhìn họ bằng ánh mắt tò mò nghiên cứu. Tưởng Dịch Châu muốn giữ thể diện, anh vò nát tờ giấy ném đi, nắm tay Mạnh Nghiên Hàm, nói: “Đừng để ý đến họ, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Nghiên Hàm muốn rời đi cũng không rảnh bận tâm người cô hẹn ban đầu không phải Tưởng Dịch Châu, cô gật đầu, vừa định nói đồng ý, liền thấy một người đứng trước bánh kem.
Triệu Bạch Lộ yên lặng mà nhìn bọn họ.
Một lúc lâu sau, cô mỉm cười châm biếm: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Tưởng Dịch Châu im lặng, nhìn cô ba giây, lại nắm chặt tay Mạnh Nghiên Hàm nói: “Chúng ta đi trước.”
Nhưng lần này Mạnh Nghiên Hàm vẫn đứng ở tại chỗ bất động. Cô yên lặng nhìn Triệu Bạch Lộ, mắt mở to, như đang tiến hành một cuộc đối đầu vô thanh.
Triệu Bạch Lộ mệt mỏi cảm xúc trở nên tệ hơn, cô lạnh mặt, ánh mắt người xung quanh vây xem như muốn xuyên thủng trái tim cô.
Cô biết, trong tình cảm của mình có một chỗ đã thối rữa, hoại tử hoàn toàn, cô đối diện với chỗ mục nát đó, lại vô lực. Cô là người nghiêm túc và cứng đầu, chuyện không thông suốt sẽ ép mình nghĩ mãi, trong suốt thời gian dài cô tự hỏi bản thân vô số lần, nghi ngờ, phủ nhận, suy ngẫm, cố gắng tự cứu mình, nhưng đều thất bại.
Cô nhìn một nam một nữ trước mặt, đều là những người cô từng yêu nhất, cùng cô kỳ vọng một tương lai tươi sáng, giờ thì thật châm biếm.
Mạnh Nghiên Hàm không mở miệng, Tưởng Dịch Châu cũng không nói lời nào, sự im lặng lan tỏa.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Dịch Châu mới thở dài nhận thua, lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Triệu Bạch Lộ, anh xin lỗi em anh có lỗi với em.”
Triệu Bạch Lộ không biểu cảm, mím môi nhìn họ chằm chằm, như một đứa trẻ buồn bã cố giữ tất cả niềm kiêu hãnh và tự trọng.
Tưởng Dịch Châu nhìn cô như vậy, nhíu mày: “Tôi nói rồi cô cứ như vậy có ý nghĩa gì không?”
Một tay bỗng chen vào giữa họ.
Tiếp theo là một giọng nam lười biếng——
“Có chuyện gì xảy ra thế em? Sao làm lớn chuyện vậy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc