Năm 2009, trường cấp 3 số 1 thành phố A.
Đúng vào lúc tan học ngày thứ sáu, học sinh lớp 10 và lớp 11 đã được đi về, Còn khoảng một tiếng nữa là đến tiết tự học buổi tối của lớp 12, khuôn viên trường có sự yên tĩnh hiếm hoi.
Hoàng hôn bao trùm lên khuôn viên trường yên tĩnh, hoàng hôn ngày hè màu vàng nhạt mê người giống như trong phim Hongkong thập niên 80, Xem lâu, có cảm giác như bị rơi vào trong hồi ức xưa.
Triệu Bạch Lộ nhìn quyển sách toán học mở ra trước mặt suốt năm phút, chưa động bút.
“Bạch Lộ……” Mạnh Nghiên Hàm lặng lẽ lấy bút chọc cô, hỏi: “Cậu và Tưởng Dịch Châu làm sao vậy?”
Triệu Bạch Lộ đặt bút viết: “Chia tay.”
Mạnh Nghiên Hàm mím môi, có hơi mất tự nhiên: “Nhưng ngày hôm qua các cậu còn……”
“Tớ nói.” Triệu Bạch Lộ hờ hững nói, lại cầm bút lên bắt đầu tính toán lần thứ sáu: “Là tớ đá cậu ấy.”
Mạnh Nghiên Hàm còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, lại nuốt lời muốn nói xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Bạch Lộ vẫn đang loay hoay với một bài toán hình. Mặc dù điểm toán của cô không cao, nhưng chưa đến mức một bài đơn giản như vậy cũng không tính ra, nếu là ngày thường câu hỏi này chỉ mất nhiều nhất mười phút.
Mạnh Nghiên Hàm uyển chuyển nói: “Nếu cậu thật sự không làm được, thì……”
Cô dừng một chút, hạ thấp giọng xuống một chút, nói: “Để Chu Khác dạy cậu đi.”
Triệu Bạch Lộ dừng bút, quay đầu nhìn phía dãy bàn cuối cùng cạnh cửa sổ phòng học.
Có một bạn mập mạp đang ngồi ở chỗ đó, nɠɵạı hình không có gì nổi bật, mặc áo đồng phục màu đen trắng, đang cúi đầu làm cái gì đó, dáng vẻ rất tập trung, tiếng nói chuyện nho nhỏ, các cô ngồi hơi xa nên không nghe thấy rõ.
Triệu Bạch Lộ cong môi, cười nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, nói: “Không đi.”
Mạnh Nghiên Hàm hỏi: “Vì sao?”
Triệu Bạch Lộ hừ lạnh: “Người ta đã có bạn gái rồi, không phù hợp cho lắm.”
Mạnh Nghiên Hàm kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Bạn gái của cậu ta á? Là ai vậy?”
“Tớ.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên cạnh.
Triệu Bạch Lộ và Mạnh Nghiên Hàm cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Một người cao, gầy, trắng, mặc áo đồng phục màu trắng đen, tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa cao, lộ ra một gương mặt mộc, màu trong tròng mắt nhạt hơn người khác, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo sự phong tình kiều mị và sự trưởng thành sớm, hơi thở trên người có chút kiêu căng, cũng có chút ngạo mạn.
Nếu vẻ đẹp được phân loại dựa theo cấp bậc thì Lục Trầm Trầm này có thể coi là đẹp nhất
.
Lục Trầm Trầm đi đến trước mặt các cô, ánh mắt cũng chưa từng liếc qua Mạnh Nghiên Hàm một cái, chỉ nói với Triệu Bạch Lộ: “Bạn trai của cậu chờ cậu ở dưới lầu.”
Triệu Bạch Lộ hỏi: “Ai?”
Lục Trầm Trầm: “Tưởng Dịch Châu.”
Triệu Bạch Lộ ngoài cười nhưng trong không cười: “Tớ không đi.”
Lục Trầm Trầm nói: “Tùy cậu.”
Dù sao cũng đã đưa lời nói đến rồi, cô ấy có đi hay không cũng không liên quan đến cô.
Đôi tay Lục Trầm Trầm cắm vào trong túi, chậm rì rì đi đến hàng ghế cuối cùng. Triệu Bạch Lộ không quay đầu lại, không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra phía sau cô, nhưng nhận thấy rằng sống lưng của Mạnh Nghiên Hàm vốn đang buông lỏng đột nhiên thẳng tắp, và thốt ra một tiếng.
“Oa —— hai người bọn họ tự nhiên……”
Mạnh Nghiên Hàm vặn đầu cô lại, hai người bày ra tư thế thì thầm.
“Vừa rồi tớ nhìn thấy Lục Trầm Trầm hôn Chu Khác một cái……”
Triệu Bạch Lộ lười biếng mà đáp lại, cô không có gì hứng thú với đề tài này, tình yêu của mình đã đủ rối loạn rồi, nào còn có tâm tư quản người khác nữa.
Mạnh Nghiên Hàm lấy tay che miệng, có một cảm giác mừng thầm không ngăn được: “Không ngờ bọn họ tự nhiên là một đôi…… Chu Khác vậy mà là *muộn thanh phát đại tài nha. Lục Trầm Trầm cũng thật là lợi hại, người này cũng có thể xuống tay, không kiêng kỵ gì cả.”
*Muộn thanh phát đại tài”, ý muốn nói, đôi khi, im lặng, không khoa trương là một cách để bảo vệ lợi ích của bản thân, đối với những việc chưa biết trong tương lai, tốt nhất đừng nên hỏi đông hỏi tây, cứ tiếp tục âm thầm nỗ lực là được.
Triệu Bạch Lộ không thể bỏ qua cảm giác thắng lợi cô ấy không thể che giấu được trong lời nói, nhíu mày.
Mạnh Nghiên Hàm cũng là một cô gái xinh đẹp, giữa mỹ nữ với mỹ nữ luôn không phân cao thấp, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy thể hiện ra địch ý đối với Lục Trầm Trầm.
Triệu Bạch Lộ quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng mơ hồ, đôi mắt cô nhìn thoáng cô, nhìn thấy tay trái Lục Trầm Trầm dựa lên cánh tay Chu Khác nghe cậu ta giải đề.
Ánh hoàng hôn chiếu vào làm bóng hai người được kéo dài ra, cánh tay Lục Trầm Trầm dịch lên bả vai cậu ta, tựa như đang nói gì đó, Chu Khác cười đến nỗi vẻ mặt bất đắc dĩ, giơ tay vỗ vỗ trán cô ấy.
Triệu Bạch Lộ quay lại.
Mạnh Nghiên Hàm duỗi người: “Cậu không đi xuống gặp Tưởng Dịch Châu à?”
Triệu Bạch Lộ nói: “Không muốn đi.”
Mạnh Nghiên Hàm rút quyển vở toán từ trong tay cô ra, lấy quyển vở của mình đặt lên trên, dùng bút chì giúp cô chép đáp án.
“Đi đi, hai người yêu nhau nên thấu hiểu cho nhau, dù đã xảy ra chuyện gì chỉ cần nói ra thẳng thắn với nhau sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Triệu Bạch Lộ nhìn sườn mặt cô đang chép bài, im lặng hai giây.
Mạnh Nghiên Hàm cho rằng cô không vui, lại dùng giọng điệu khuyên bảo người khác: “Cậu không hiểu, đàn ông là phải dỗ dành, thỉnh thoảng cậu chịu thua một chút là xong thôi, không có gì ghê gớm đâu……”
Triệu Bạch Lộ: “Cậu và Cố Kim Dạ cũng như vậy à?”
Ngòi bút chì “Lạch cạch” một cái gãy thành hai mảnh, trên tờ giấy trắng tinh xuất hiện một vệt đen.
Mạnh Nghiên Hàm quay đầu lại, mày nhăn lại thành trạng thái bất an, không biết nên nói gì.
Cô ta suy nghĩ, do dự nói: “Giữa tớ và anh ấy không giống như vậy.”
Triệu Bạch Lộ lấy quyển vở về, dùng tẩy tẩy vệt đen kia đi, thuận tiện tẩy luôn đáp án Mạnh Nghiên Hàm vừa chép vào.
“Hình như rất lâu rồi cậu ấy chưa đến tìm cậu.”
Mạnh Nghiên Hàm không nói gì.
Triệu Bạch Lộ vỗ vỗ bìa vở, đặt cục tẩy xuống, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Mạnh Nghiên Hàm, không hiểu vì sao trong lòng cô cũng chấn động một giây.
Nhưng chỉ trong một giây, sự bực bội của cô liền quay cuồng, nhìn hốc mắt Mạnh Nghiên Hàm dần dần đỏ lên, thêm cả vẻ mặt có thể gọi là “Nhu nhược đáng thương” của cô ta, cô chỉ cảm thấy hận không thể xé nát quyển vở trong tay cho hả giận.
Mạnh Nghiên Hàm nói: “Cậu đi đi.”
Triệu Bạch Lộ án binh bất động.
Cô ta lại nói: “Cố Kim Dạ, anh ấy……”
Giọng nói dần dần nhỏ xuống, mang theo một chút mất mát và hâm mộ, không đợi Triệu Bạch Lộ nói, cô ta liền nói: “Anh ta nào tốt giống như Tưởng Dịch Châu.”
……
Lúc Triệu Bạch Lộ đi xuống tầng dưới, Tưởng Dịch Châu cũng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đi xuống, lập tức trưng ra gương mặt tươi cười nịnh nọt, bước một bước chân bằng ba bước chân đi lên chào đón cô.
“Tránh ra.” Triệu Bạch Lộ dùng chân ngăn cách giữa hai người: “Phiền.”
“Được rồi.” Tưởng Dịch Châu tùy ý vắt áo đồng phục lên trên vai mình, nói: “Anh phiền cũng không sao, đi ăn không phiền là được rồi.”
Anh sải bước từ xe điện đi đến trước mặt Triệu Bạch Lộ, tạo một cái dáng mà anh tự cho là đẹp trai nhất: “Em có đói không? Đừng giận nữa Triệu Bạch Lộ, anh đưa em đi ăn xiên nướng.”
Triệu Bạch Lộ xụ mặt: “Có phải anh cảm thấy em đang vô cớ gây rối không?”
Tưởng Dịch Châu: “……”
Anh ta khởi động xe, cực kỳ muốn nghiêm túc phân tích đa͙σ lý với cô, nhưng khi nhìn mặt Triệu Bạch Lộ đằng đằng sát khí, ý chí muốn sống làm anh lại một lần lựa chọn im miệng.
Cuối cùng Tưởng Dịch Châu nói hết lời hay, sắp gọi cô là bà nɠɵạı, Triệu Bạch Lộ mới lên xe.
Trên xe điện nhỏ có một nam một nữ, xuyên qua bóng cây trong sân trường, đi nhanh đến cổng trường.
Chờ đến khi sắp ra khỏi cổng trường, Triệu Bạch Lộ lá gan lớn, nhìn Tưởng Dịch Châu đang lái xe, không do dự chút nào giơ tay lên véo tai anh——
“A a a —— Bà nɠɵạı, đại ŧıểυ thư, dì nhỏ, tổ tông của anh! Em làm gì vậy! Mau buông tay ra!”
Tưởng Dịch Châu không hề phòng bị, bị cô đánh lén như vậy suýt chút nữa cả người cả xe đều va chạm xuống lòng đường. Cũng may kỹ thuật lái xe của anh có thể vượt qua thử thách, giữ chặt đầu xe ổn định, nhưng tay Triệu Bạch Lộ vẫn còn nắm tai anh không bỏ ra, khiến tai anh đều đỏ lên.
Tưởng Dịch Châu hét to: “Em buông ra đi! Em có bỏ ra không?!”
Triệu Bạch Lộ buông tay ra, giơ nắm đấm lên trên lưng anh: “Về sau anh cách xa Mạnh Nghiên Hàm một chút cho em!”
Tưởng Dịch Châu bị nghẹn, khuôn mặt chợt lóe cảm xúc chột dạ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Đều học chung một lớp, em bảo anh làm như thế nào? Anh biết tránh cô ta như thế nào? Cô ta bị điên hay là anh bị điên đây?”
Triệu Bạch Lộ: “Em mặc kệ, dù sao anh cũng nên tránh xa bạn của em ra một chút, người ta còn có bạn trai rồi, anh có hiểu tránh bị nghi ngờ không?”
“Nghi ngờ? Em đến từ triều Thanh à? Ai u đau, họ Triệu anh nói cho em biết em đang bạo hành…… Hành hành gia đình đấy, đừng đến gần……”
Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Triệu Bạch Lộ đụng mạnh vào lưng Tưởng Dịch Châu, cô cảm thấy mũi mình suýt nữa bị đâm hỏng rồi, cô nhìn ra thấy một bóng người thon dài đang cúi người, phủi vết bánh xe dính trên quần dài.
Sống lưng cong của anh hơi gầy, nhưng tay áo đồng phục được xắn lên lại lộ ra một đoạn cánh tay có đường cong mạnh mẽ.
Tưởng Dịch Châu đụng vào người khác, cũng không biết đối phương là ai, tình huống như thế nào, vội vàng nói: “Bạn học, cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Triệu Bạch Lộ sửng sốt, cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Cô thấy bộ đồng phục thể dục to rộng bao vây lấy thân thể cao gầy của người thiếu niên, quần dài màu đen nên vết bánh xe cực kỳ rõ ràng, mặc dù anh đã dùng sức phủi đi nhưng vẫn để lại vết lốp xe.
Anh đưa lưng về phía hoàng hôn đón ánh sáng nên Triệu Bạch Lộ không nhìn rõ mặt anh lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra anh là ai.
Không phải oan gia thì không gặp nhau.
Là bạn trai của Mạnh Nghiên Hà, Cố Kim Dạ lớp 9.
Cố Kim Dạ: “Không sao.”
Tưởng Dịch Châu gật gật đầu với sao: “Không sao thì tốt rồi, vừa mới xin lỗi nha.”
“Không sao.”
Tưởng Dịch Châu gật đầu lại một cái, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, đi với tốc độ chậm hơn tốc độ vừa rồi.
Khi đi qua người Cố Kim Dạ, Triệu Bạch Lộ nhìn thấy cổ anh trắng nõn, màu mắt cùng màu môi cũng nhạt giống nhau. Màu da có hơi quá trắng so với nam sinh khác, nhìn có vẻ hơi yếu ớt.
Nhưng Cố Kim Dạ lại không phải như thế, anh nhìn gầy yếu, màu da cũng trắng, nhưng Triệu Bạch Lộ cảm thấy có lẽ màu da trắng thích hợp với anh hơn.
Triệu Bạch Lộ ôm lấy eo Tưởng Dịch Châu, cắn môi dưới, quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng Cố Kim Dạ cắm đôi tay vào túi rời đi.
Anh đi đến chỗ ngoặt, đi cùng một cậu nhóc to lớn khác, cả hai sóng vai nhau cùng đi về phía lớp học.
Bóng dáng rất im lặng, ánh hoàng hôn dần dần biến mất, trong sân trường chỉ còn lại một vài ánh nắng màu vàng nhàn nhạt. Cố Kim Dạ bước đi dưới ánh nắng vàng, không biết có phải anh đã nhận ra gì không, đột nhiên quay đầu lại.
Triệu Bạch Lộ sợ đến mức lập tức quay đầu lại.
Tưởng Dịch Châu hơi nghiêng đầu, hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô nói không sao.
Tưởng Dịch Châu lại hỏi: “Người lúc nãy có phải là Cố Kim Dạ lớp 9 không?”
“Vâng.”
Tưởng Dịch Châu im lặng ba giây, sau đó không mặn không nhạt nói: “Anh thấy cũng chẳng ra gì.”
Triệu Bạch Lộ vẫn còn đang đắm chìm ở trong ánh mắt Cố Kim Dạ mới vừa nhìn lại, sợ hãi đến tim đập loạn nhịp, không quá chú ý đến giọng điệu kỳ lạ của Tưởng Dịch Châu, tùy ý đáp lại vài câu.
Xe điện nhỏ chở bọn họ đi ra khỏi cổng trường, từ từ đi ra phố đi bộ.
**
Đây là một ngày bình thường nhất của năm 2009, bình thường đến nỗi bị đáng lẽ nó nên bị lãng quên trong vô thức, bình thường đến mức không có lý do gì để được nhớ đến.
Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, bọn họ mệt mỏi nhưng sôi nổi vượt qua mỗi ngày, luôn cho rằng ngày tháng này vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc.
Cho đến khi kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến