Mộng Thường là chiếc váy dài vô cùng mỹ lệ, dưới sự vùng vẫy theo bản năng của cô, có hơi dãn ra. Vốn dĩ chiếc váy này được thiết kế theo kiểu chữ V thấp ngực, bây giờ lại càng khiến da thịt của cô lộ ra giữa không khí nhiều hơn, làn da trắng tuyết nhẵn mịn nõn nà, quyến rũ gấp bội phần.
Đôi mắt mị hoặc của Cung Quý Dương dần dần trở nên tĩnh mịch, một tia nóng rực từ đáy mắt sâu thăm thẳm chiếu thẳng vào trên người cô, không hề che giấu, lớn mật mà nồng nhiệt.
Sầm Tử Tranh đột nhiên cả kinh trong lòng, cảm giác được tầm mắt nóng rực kia, cũng ý thức được tình hình hiện tại của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm nghị của cô thoáng ửng hồng.
"Đi ra ngoài… ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôôn"
Vừa nói vừa muốn đưa tay kéo váy lên, lại bị bàn tay to lớn kia của anh chặn lấy.
Dự cảm xấu chạy vọt vào trong đầu óc của cô.
Người đàn ông này muốn làm cái gì? Hẳn sẽ không…muốn làm gì đó ngay trong buồng thay đồ này chứ?
“Tranh Tranh. . . . . . Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là em đã đi nơi nào. . . . . .”
Cung Quý Dương không khó để phát hiện ra sự mâu thuẫn và khẩn trương trong con người cô, mỉm cười nặng nề vê tay vào sợ vải, thân hình cao lớn ôm trọn lấy cô. Hơi thở mê người, thì thầm to nhỏ giống như người yêu khiến cho người khác cảm thấy mê muội.
Cô ấy có biết tám năm qua mình bị dày vò như thế nào không? Cái loại nhớ nhung mỗi ngày này giống như dày xéo tâm can, càng dính chặt thì càng đau đớn!
Không ngờ rằng, Sầm Tử Tranh của ngày xưa bây giờ đã trở thành nhà thiết kế Leila nổi tiếng, anh thì cứ trách móc giận hờn cho đến tận bây giờ cũng không nghĩ rằng cô còn có thể kiên trì tiếp tục trên con đường thiết kế thời trang, đã bỏ lỡ mất tám năm!
Sầm Tử Tranh cứng người, một nỗi đau truyền khắp toàn thân….. ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôôn thực ra rằng bản thân chưa từng quên!
Cảm giác tức giận đột nhiên bùng lên, cảm nhận rõ ràng nhất lực bên hông càng ngày càng mạnh, cô khẽ giương mắt nhìn vào đôi mắt ma mị trong chiếc gương, đột nhiên nâng cao đùi phải, đầu gối hung hăng đụng vào phía dưới anh. Đúng lúc đó…..
“A…..” Một tiếng hét thảm thiết từ miệng Cung Quý Dương, anh khom người, có thể là do quá đau, khiến cho trên trán anh xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.
“Tranh Tranh…..em muốn đoạn tuyệt của đời sau của anh sao?” Giọng nói của anh khẽ run lên.
Sầm Tử Tranh cười lạnh một tiếng, an tâm vươn tay sửa sang lại mớ hỗn độn trên người, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Ngại quá, đây chỉ là phản ứng bình thường để tự bảo vệ bản thân thôi!”
Nghe được lời biện hộ của cô, sắc mặt Cung Quý Dương có chút khó coi, một lúc lâu sau, đau đớn mới chậm rãi biến mất, dáng người đẹp trai của anh đứng thẳng lên, từng bước một đi đến gần cô…..
“Nếu em còn nói một câu nữa, anh không thể đảm bảo rằng mình có thể gây ra chuyện bạo lực gì đâu!”
Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của anh, tuy trong lòng Sầm Tử Tranh có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung tự tại, thậm chí lời nói còn vô cùng mạnh mẽ!
Có thể nhìn thấy rằng cô đang cậy mạnh, rồi Cung Quý Dương đột nhiên cười ha ha, biểu cảm khác thường khiến cho Sầm Tử Tranh phải cảnh giác!
Nhưng trong khi cô còn chưa kịp nghĩ ra phải đối phó với anh như thế nào, thì nụ cười trên khuôn mặt anh dần tắt đi….thay vào đó là đôi mắt tà mị ghê người!
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Sầm Tử Tranh, thông minh như cô cũng biết rằng không thể nào có khả năng người đàn ông này sẽ chủ động rời đi, bản thân chỉ có thể nhanh chân chạy trốn…..cô nghĩ như vậy rồi lập tức đứng lên hành động.
Nhưng mà, khi tay của cô chạm vào tay anh, một cánh tay khác đột nhiên vươn ra dùng sức tóm cô trở lại, ngay sau đó, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể bị siết chặt.
“Buông ra, cái tên sắc lang này!”
Cô sợ hãi kêu lên, vừa định lặp lại chiêu cũ, nhưng anh đã nhanh chân tránh được, chân dài duỗi thẳng ra, hoàn toàn đè cơ thể cô lên tường!
“Tranh Tranh, sự ấm áp của em khiến anh động lòng mãi không thôi, nhiệt tình của em sau tám năm vẫn khiến anh mất phương hướng….. ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôôn”
Cung Quý Dương cúi thấp đầu, hơi thở mãnh liệt che phủ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn không để ý nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gắt gao nắm lấy rồi lại nhẹ nhàng buông ra….
Sầm Tử Tranh nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra thì đã đôi mắt đã lạnh băng…..
“Tôi nói rồi, tôi không phải là cái gì Tranh Tranh của anh, xin đừng dùng cái tên nghê tởm như vậy để gọi tôi!”
Cô cố gắng khống chế tâm tình đang khủng hoảng của mình, giọng nói lạnh nhạt dường như không thể lay chuyển.
“Đã hiểu, mọi người đều gọi em là Leila, nhưng mà….. ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôôn” Đôi mắt thâm thúy khẽ chớp động đầy đắc ý: “Em chỉ có thể là Tranh Tranh của anh thôi!”
Đôi mắt sâu thăm thẳm khiến cho người ta khó có thể biết được suy nghĩ của anh.
Trong lòng Sầm Tử Tranh khẽ rơi lộp bộp, cô biết người đàn ông này sẽ không buông tha bản thân mình sớm như vậy đâu!
“Cuối cùng là anh muốn cái gì?” Liều mạng để khiến cho bản thân mình có thể tỉnh táo lại, trực tiếp hỏi ra một câu như vậy.
Nụ cười của Cung Quý Dương hệt như yêu ma, giữa đôi môi mỏng là những lời nói mê hoặc…..
“Yêu nó, vừa rồi em mới đối đãi thô bạo với nó, nó sẽ cảm thấy rất đau lòng!”
Cái gì?
Trong nhất thời Sầm Tử Tranh không kịp phản ứng, sợ sệt ngây ngốc hỏi anh: “Nó? Nó là ai vậy?”
Cung Quý Dương lại cười ha ha, ngay sau đó kéo lấy tay cô đặt lên nơi cứng rắn của bản thân: “Em nói là ai?”
Một câu nói nhẹ nhàng và ánh mắt tràn ngập dục vọng của anh đều lộ ra bên ngoài.
“Anh…..”
Sầm Tử Tranh hoảng hốt thở gấp, cô cảm giác như có vật gì cắn lấy bàn tay mình nên lập tức rút về, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh nhanh chóng túm chặt, không thể không bao trùm lấy vật to lớn của anh.
“Tranh Tranh không ngoan, em phải trả giá thật nhiều vì hành động lỗ mãng của mình đó!”
Anh áp sát cô, tuy là cách lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm giác được một vật vĩ đại đầy nguy hiểm đang đánh úp về phía mình!