Lúc này người thần điện nhìn thấy hai người bị bắt, đến Hắc Ám Thần Điện thông tri tin tức cũng cần thời gian, đám người Đại Thiên Tôn bây giờ cũng không có được tin tức - Điện chủ, Đại Thiên Tôn cứu chúng ta. Tứ Thiên Tôn cùng Ngũ Thiên Tôn nhìn thấy Minh Cơ cùng Minh Vũ, Long Đồ, lúc này thấy Đoan Mộc Cuồng cùng đám người Đại Thiên Tôn, nhất thời hô lớn, trong lòng cũng sợ hãi lên, lúc trước phải nói bọn hắn sống không bằng chết. - Tiểu tử, ngươi mau thả người, bằng không thần điện chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tam Thiên Tôn nhìn Nhạc Thành cả giận nói. - Các ngươi vốn không tính toán thả người, thì ta cũng không thả người các ngươi ra. Nhạc Thành cũng không để ý nói. - Nhạc Thành, ngươi chẳng lẽ muốn cùng ta trao đổi hai người này sao. Đoan Mộc Cuồng thần sắc không nhìn ra biến hóa, không biết ở trong lòng nghĩ cái gì. - Không sai, hai đổi một, các ngươi cũng không thiệt thòi. Nhạc Thành thản nhiên nói. - Nếu ta nói không đổi người. Đoan Mộc Cuồng nhìn Nhạc Thành nói, trong ánh mắt thấy lạnh cả người. - Tốt lắm, tốt lắm, ta đi trước, khi nào thì đổi, khi nào thì ngươi tìm ta. Nhạc Thành nói, đem Tứ Thiên Tôn cùng Ngũ Thiên Tôn thu lại, sau đó xoay thân bước đi. Nhạc Thành không phải không muốn trao đổi Phong thúc, đây là tâm lý chiến, nếu hắn càng biểu hiện muốn đổi nhanh Trương Phong thúc, thì đối phương càng không muốn phóng thích Phong thúc, Đoan Mộc Cuồng cũng không để ý tới Tứ Thiên Tôn cùng Ngũ Thiên Tôn, cũng là đánh tâm lý chiến, vậy xem ai thua đầu tiện đây. Nhạc Thành biết chính mình nắm chắc, trên người mình có thứ Đoan Mộc Cuồng muốn, Đoan Mộc Cuồng nhất định sẽ cùng mình trao đổi, Nhạc Thành cũng nghĩ kỹ, Thái Dương Chân Hỏa cùng Âm Dương Kiếm tự nhiên không thể giao cho Đoan Mộc Cuồng, đặc biệt Thái Dương Chân Hỏa, nếu Thái Dương Chân Hỏa giao cho Đoan Mộc Cuồng, đến lúc đó Đoan Mộc Cuồng càng khó đối phó, chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể giao cho hắn một khối trận bàn mà thôi, dù sao trên người mình còn có một khối trận bàn nữa, không có ba khối trận bàn, kết giới cũng vô pháp mở ra. Nhìn thấy bóng lưng Nhạc Thành, trên mặt Đoan Mộc Cuồng hơi nhúc nhích, tiếp theo nói: - Đem người và trận bàn giao cho ta, đây là giới hạn thấp nhất, bằng không từ giờ trở đi, ta chuyên đối phó với người của Nhạc gia, xem ngươi có thể bảo vệ được mấy người. Nhạc Thành dừng lại thân hình, chậm rãi quay đầu: - Ta cũng chuyên đối phó người của Hắc Ám Thần Điện, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể bảo vệ được mấy người. - Đem trận bàn cùng người giao ra đây, về phần Thái Dương Chân Hỏa, ta sớm hay muộn cũng phải nhận được, lưu ở trên người ngươi mấy ngày cũng không sao. Đoan Mộc Cuồng lạnh nhạt nói, hắn thầm nghĩ trong lòng, chờ ma vương đi ra, lúc đó hắn nghĩ biện pháp lấy cũng không muộn. - Ngươi giao người trước, ta không tin được ngươi. Nhạc Thành nhìn Đoan Mộc Cuồng nói, lúc này hắn có Tứ Thiên Tôn cùng Ngũ Thiên Tôn, đồng thời trong tay cũng lấy ra một cái trận bàn. - Ta cũng không tin được ngươi, ngươi trước giao người đi. Đoan Mộc Cuồng nhìn Nhạc Thành nói. Phong thúc, người thấy thế nào, không có việc gì chứ. Sau khi nhìn thấy người bên cạnh Đoan Mộc Cuồng, Nhạc Thành run rẩy một chút, kia đúng là Phong thúc, bộ dáng có chút tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút chật vật, chính là không phải chịu tra tấn, người của Hắc Ám Thần Điện cũng không đi đối phó một Nhất sao đấu hoàng, chính là muốn dùng phong thúc uy hiếp hắn mà thôi. - Thành nhi, là ngươi sao, Thành nhi, ngươi đi nhanh lên, những người này lợi hại, đừng lo cho ta. Nhạc Tử Phong đứng xa xa nhìn Nhạc Thành, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, theo đó là lo lắng không thôi, hắn biết những người này thực lực lợi hại vô cùng, sợ Nhạc Thành xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. - Đoan Mộc Cuồng, cùng nhau giao người. Nhạc Thành nhìn Đoan Mộc Cuồng nói: - Đừng đùa giỡn, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận. - Cùng nhau giao người, còn có trận bàn. Đoan Mộc Cuồng thủ ấn đánh ra, một cỗ hắc mang bao vây lấy Nhạc Tử Phong, sau đó hai người ở giữa không trung. Nhạc Thành thần sắc trầm xuống, thủ ấn trong tay biến hóa, một cỗ thanh mang đồng thới bao vây lấy Tứ Thiên Tôn cùng Ngũ Thiên Tôn, đồng thời cũng nhảy lên không trung. - Hảo, giao người lại đây. Đoan Mộc Cuồng thần sắc do dự một chút, sau đó thủ ấn biến hóa, Nhạc Tử Phong nhất thời bị đẩy về phía Nhạc Thành. Thanh mang trong tay Nhạc Thành đẩy ra, cũng đồng thời đem người giao cho Đoan Mộc Cuồng, hai người dùng nguyên thần lực theo dõi, lúc này đều thuận lợi nhận người. - Phong thúc. Thanh mang trong tay Nhạc Thành bao trùm Nhạc Tử Phong, đồng thời nguyên thần lực tại quanh thân Nhạc Tử Phong đảo qua, lúc này mới thở ra một hơi, Đoan Mộc Cuồng không coi Phong thúc ở trong mắt, cho nên cũng không bày ra cái cấm chế cùng thủ đoạn gì. - Phong thúc, trước ủy khuất một chút ở trong trữ vật của con đi, chúng ta sau gặp lại. Bạn đang đọc truyện tại