- Ha ha, con cọp nhà ngươi mà hiện tại đã bị gọi là con cọp nhỏ, thật là cười chết ta rồi. Tử Điện Mãng nói ở bên tai Khiếu Thiên Hổ. - Ừ, Phiên Tình, ngươi mau nhìn đi, trên cổ con mèo này có một con tiểu xà, thật là đáng yêu. Vừa dứt lời bàn tay trắng như ngọc của nàng đã không khách khí cầm Tử Điện Mãng trong tay, Đỗ Mật Nhi nói: - Phiên Tình, ngươi thấy tiểu xà đầu này đẹp không? - Con mèo nhỏ này tại sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy, ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào người. Tô Hân nhi cũng ôm Khiếu Thiên Hổ vào trong tay. - Hàn Nguyệt, chúng ta đi thôi. Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng bị bốn cô gái cầm lấy thì Nhạc Thành cũng không lo lắng gì. Sau khi tất cả đã xong xuôi, Hàn Nguyệt phức tạp nhìn Nhạc Thành, tựa hồ như muốn hỏi xem Nhạc Thành đêm đó có rình mình thay quần áo hay không, tuy nhiên nàng cũng không hỏi ra miệng, khuôn mặt liền ửng đỏ, lập tức rời đi. - Xoẹt. Hàn Nguyệt sau khi rời đi, Nhạc Thành cũng để Trần Bưu và Thác Ni Tư đi ra, hiện tại Nhạc Thành đau đầu không biết phải sắp xếp hai người này thế nào. - Đại nhân, đại nhân. Hai người thi lễ với Nhạc Thành, tiến vào không gian giới chỉ của Nhạc Thành bọn họ mới phát ra rằng giới chỉ của hắn quá thần kỳ, giống như là một không gian thực vậy. Nguồn truyện: