- Màu cam, màu hồng màu lam màu vàng, màu vàng chói mắt, ngũ phẩm luyện dược sư cao cấp. Lão giả áo đen nhìn trên ngọc kiểm tra thì kinh ngạc. May mà lão giả áo đen này không bị bệnh tim nếu không thì đã ngất đi, đồng thời là ngũ tinh đấu vương và ngũ phẩm luyện dược sư cao cấp, thực lực như vậy quả là siêu cấp biến thái. - A, lần này viện trưởng sẽ không mắng ta. Hàn Nguyệt phấn khởi lẩm bẩm nói, nàng biết rõ thiên phú của Nhạc Thành nhưng không ngờ trong vòng hai năm mà hắn đã tiên bộ nhiều như vậy, ngũ tinh Đấu vương, xếp trên rất nhiều những học viên cũ, còn có thân phận ngũ phẩm cao cấp Luyện dược sư, quả thực óc thể xếp ở trong hai mươi vị trí đầu tiên trong đám học viên cũ. - Vân thua hắn một cấp. Nhìn thấy kết quả khảo thí của Nhạc Thành, Âu Dương Phiên Tình và Đỗ Mật Nhi đều biến đổi thần sắc, cuối cùng bọn họ vẫn thua hắn một cấp. - Tên Nhạc tiểu tử này đúng là có thực lực ngũ phẩm cao cấp Luyện Dược sư. Lương Ngọc ở trong đám người chăm chú mà nhìn Nhạc Thành, trong mắt xuất hiện một lãnh ý. - Thật cường hãn, thực lực thật sự quá mạnh. - Thật là đẹp trai, ta rất thích. Một đám nữ sinh nhìn Nhạc Thành mà ánh mắt tràn đầy tình ý, các nàng đã quên đi Lương Ngọc lúc nãy. - Ngươi tên là Nhạc Thành phải không? Nhạc Thành ngươi trước hết đi xuống đi. Lão giả áo đen một hồi mới khôi phục lại tinh thần, tin tức này nhất định phải nói ngay với viện trưởng. Nếu viện trưởng biết không biết sẽ cao hứng đến mức nào nữa. - Ừ. Nhạc Thành nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc kia thì cũng không để ý. Kết thúc khảo thí mọi người liền tản ra, Tô Hân Nhi một lần nữa tới gần Nhạc Thành mà nói: - Biểu ca, muội còn nghĩ huynh không đến thăm muội. Nói xong trong mắt của Tô Hân Nhi hiện ra một ánh lệ quang. Nhìn thấy tiểu ni tử này dáng vẻ đáng thương, khóe mắt mọng nước, Nhạc Thành vô cùng cảm động. - Đồ ngốc, huynh đã đáp ứng muội là nhất định sẽ làm. Nhạc Thành khẽ kéo Tô Hân Nhi lại gần mà an ủi. - Aizzz. Nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Thành và Tô Hân nhi, Hàn Nguyệt không kìm được mà cảm thấy mất mát, đột nhiên nàng bỗng dưng muốn mình không phải là sư phụ của hắn. - Nhạc Thành, Yên Nhiên ở chỗ này, ngươi không biết sao? Một tiếng vang lên, sau đó ba bóng hình xinh đẹp từ từ đi đến. - Phiên Tình, Mật Nhi, ta không tới, chúng ta trở về đi. Tư Mã Yên Nhiên bị Đỗ Mật Nhi và Âu Dương Phiên Tình kéo về phía Nhạc Thành và Tô Hân Nhi. - Yên Nhiên, ngươi không nhìn thấy tên tiểu tử kia ôm nữ nhân khác sao, hắn chính là hôn phu của ngươi đó. Âu Dương Phiên Tình tức giận nói. - Đúng thế, Yên Nhiên chúng ta tới giúp ngươi giáo huấn hắn. Đỗ Mật Nhi oán hận nói. - A, Yên Nhiên, Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, mọi người tại sao lại ở đây? Nhìn thấy ba người, Nhạc Thành không kìm được mà nghi hoặc. - Đại Trùng, chúng ta mau tránh ra một chút bằng không thì thảm rồi. Tử Điện Mãng nói với Khiếu Thiên hổ. - Con rắn chết tiệt này, tại sao lại phải khai ra. Khiếu Thiên Hổ nói với Tử Điện Mãng. Tử Điện Mãng cười nói: - Ngươi không thấy ba nữ nhân kia sao, có một người chính là vị hôn thê của chủ nhân, ngươi ở Tả Tinh Đảo ra mắt, bây giờ chủ nhân bị nữ nhân khác kéo đi, ngươi nói hậu quả thế nào, không chừng sẽ có đánh nhau, chúng ta rời đi một chút là hay nhất. - Con rắn chết tiệt này, sao ngươi không nói sớm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại