“Ớ...”
Hai tên Vô Thường này cũng hài hước thật, còn chỉ đường cho nàng nữa!
Mà cũng phải thôi, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết, Hắc Bạch Vô Thường quả thật rất bận rộn.
Lâm Vãn Nguyệt cũng không dám quấy rầy công việc của họ, chỉ cần họ không bắt nàng đi là tốt rồi. Thế nên nàng lảo đảo, lắc lư từng bước nhỏ, chậm rãi đi theo hướng mà Bạch Vô Thường đã chỉ.
“Tiểu nha đầu này... sao ta cứ có cảm giác không đơn giản chút nào...” Bạch Vô Thường vừa xoa cằm, vừa lẩm bẩm.
Kho dữ liệu trong đầu Lâm Vãn Nguyệt:
Kỳ thực đây chính là kiểu truyện nhẹ nhàng, ấm áp, ngập tràn cưng chiều. Người sống lẫn hồn ma đều sủng bé con ヾ(・w・)o
Bầu trời dần trở nên âm u, mây xám nặng trĩu như sắp đổ mưa.
Lâm Vãn Nguyệt đã đói đến mức bụng lép kẹp, hai chân nhũn ra chẳng còn sức bước nổi nữa. Nàng đành ngồi bệt xuống vệ đường, ngẩng đầu nhìn về hướng hai vị Hắc Bạch Vô Thường đã chỉ khi nãy.
Quả nhiên, phía xa xa, có vài làn khói bếp mỏng manh đang lượn lờ bay lên giữa nền trời âm trầm—là thôn xóm.
Nhưng mà... xa như vậy...
Lâm Vãn Nguyệt lại cúi đầu, nhìn đôi chân ngắn tũn của mình, đôi mắt ngấn nước đầy u sầu. Nàng buồn bã ôm bụng, hai tay nhỏ xíu ôm lấy chiếc bụng đang lép kẹp.
Thật sự đói muốn khóc!
Trong bụng không ngừng phát ra tiếng “ọc ọc” phản đối.
Đột nhiên, đôi tai nhỏ của nàng giật giật.
“Liễu tẩu tử, dạo này rau dại càng ngày càng khó kiếm, cứ tiếp tục thế này thì sống sao nổi hả?” Một giọng nữ thở dài than vãn.
Một giọng nữ khác trầm ổn hơn, nghe có vẻ lớn tuổi đáp lại: “Ta thấy hôm nay như sắp mưa rồi. Chờ qua trận mưa này, đất ẩm lên, rau dại cũng dễ mọc hơn một chút...”
“Không phải, mấy lời này tuần trước ngươi cũng nói rồi mà, rồi sao? Một giọt mưa cũng chẳng thấy!”
“Vậy ngươi hỏi ta làm gì? Bà đây đâu phải thần tiên, có thể nói mưa là mưa chắc?” Giọng người kia nghe ra đã bắt đầu mất kiên nhẫn, có phần gắt gỏng.
[Nghe giống kiểu phụ nữ chanh chua dữ dằn ấy nhỉ!] – Lâm Vãn Nguyệt thầm nghĩ, vội vàng núp sau một gốc cây khô gần đó, chỉ ló đầu nhỏ ra, lén lén nhìn trộm.
[Chẳng lẽ... là hai con lệ quỷ?]
[Không đúng, không đúng, ma quỷ sao lại đi đào rau dại?]
Hai người phụ nữ kia ăn mặc đơn sơ, áo vá chằng vá đụp, tay mỗi người xách một cái rổ to, bên trong đựng vài cọng rau dại và nhánh củ vụn. Nhưng nhìn kỹ thì số rau trong rổ chỉ mới được chưa tới một phần ba—nhìn thật sự là... quá ít!
Trương Thúy Hồng bị Liễu Quân Lan quát một câu, bèn bĩu môi, không dám cãi, chỉ lẳng lặng theo sau.
Liễu Quân Lan là người bạo tính, tính tình dữ dằn, lại từng trải nhiều sóng gió. Nếu không phải quanh nhà đã vét sạch chẳng còn gì để đào, đến mức phải liều ra tận gần bãi tha ma thế này, chắc Trương Thúy Hồng cũng chẳng dám bén mảng tới đây...
Thôi, cứ tiếp tục đào rau thôi.
Vừa xoay đầu, nàng liền bắt gặp một đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm mình.
“Á á á!!” – Trương Thúy Hồng hét toáng lên, lùi lại hai bước, hoảng loạn kéo Liễu Quân Lan che chắn trước người.
“Liễu... Liễu tẩu tử! Có... có ma đó!”
“Đâu cơ?”
Liễu Quân Lan siết chặt cán cuốc trong tay.
Cả đời nàng sống ngay thẳng, không làm chuyện trái lương tâm, ma quỷ nào dám tìm tới nàng chứ?
Tập trung nhìn kỹ lại, phía sau gốc cây khô là một khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem đang rụt rè ló ra. Quần áo bé gái bẩn thỉu, tóc tai rối như ổ gà, nhưng bàn tay nhỏ lại trắng trẻo, mềm mại, gương mặt dẫu nhếch nhác vẫn ngoan ngoãn, đáng yêu, đôi mắt long lanh sáng lấp lánh, nhìn hai người không rời.