……
Lâm Vãn Nguyệt dần dần lấy lại ý thức, bên tai văng vẳng hai giọng nói lạ hoắc. Nhưng âm thanh đó nghe như từ cõi hư vô vọng lại, mơ hồ không thật.
Toàn thân nàng như bị đè bởi một ngọn núi, đến thở ra còn nhiều hơn hít vào.
Nặng quá...
[Chẳng lẽ ta biến thành con khỉ bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn rồi sao?]
Lúc nàng cố nhúc nhích tay chân, định chui ra khỏi "ngọn núi" kia, thì một trận gió âm đột ngột thổi qua, mạnh đến mức cuốn phăng mấy cái xác đè lên người nàng sang một bên. May mà những người đó lúc chết đã da bọc xương, nên bị gió thổi bay cũng không quá khó.
“Phù...” Lâm Vãn Nguyệt lập tức cảm thấy hô hấp thông suốt, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy hai bóng người đang lơ lửng trên đầu mình, bập bềnh như khói sương.
Một người mặt đen như than, một người mặt trắng bệch. Tuy chưa từng gặp qua, nhưng Lâm Vãn Nguyệt vẫn có thể nhận ra được: hai kẻ này chính là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết!
“Ồ, tỉnh rồi kìa!” Hắc Vô Thường thấy Lâm Vãn Nguyệt mở mắt thì lập tức reo lên, có phần hưng phấn.
“Tạ... Tạ...”
Lâm Vãn Nguyệt trước nay chưa từng nghĩ bản thân lại có ngày được Hắc Bạch Vô Thường cứu giúp. Nhưng dù sao họ cũng đã ra tay cứu nàng, mà nàng không phải hạng người vong ân bội nghĩa. Vì thế, nàng lễ phép nói lời cảm ơn.
“Tiểu muội muội, ngươi không chết sao?”
Lâm Vãn Nguyệt bị gió lạnh thổi run lập cập. Đang ở ngay nơi âm khí nặng nề nhất trong bãi tha ma, vậy mà Bạch Vô Thường còn cố tình thổi thêm gió vào người nàng, khiến nàng run rẩy lắc đầu liên tục:
“Chưa... chưa chết...”
Nhưng nếu hắn cứ thổi nữa, thì nàng cũng sắp “chết cho xong” mất thôi!
Nếu không phải bây giờ nàng đã xuyên không, trong tay lại chẳng có lá bùa nào, thì ai thổi âm phong cho ai còn chưa chắc đâu.
Kiếp trước, lúc Lâm Vãn Nguyệt chào đời, mẫu thân vì khó sinh mà mất, nàng cũng bị lôi ra khỏi bụng mẹ trong tình trạng không có dấu hiệu sống. Phải mất hơn một giờ cấp cứu, bác sĩ mới miễn cưỡng kéo nàng khỏi tay tử thần.
Có lẽ vì từng đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, nàng có thể thấy được những thứ... kỳ lạ.
Rất nhiều oan hồn dã quỷ lang thang trong các ngõ tối âm u, có những con còn dán chặt sau lưng người sống. Năm tám tuổi, Lâm Vãn Nguyệt từng tận mắt chứng kiến một gã đàn ông ngoại tình bị người vợ mặc váy đỏ như máu đẩy thẳng ra giữa đường, ngay sau đó bị xe tông nát bét...
Từ đó, trong lòng nàng mang một nỗi ám ảnh sâu sắc, có thể không ra khỏi cửa thì tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa.
Phụ thân nàng hiểu rõ tình trạng của con gái. May mắn ông là một nhà giàu mới nổi, sau khi nàng trưởng thành liền tặng nàng một căn biệt thự riêng. Nàng sống một mình, tìm người xem phong thủy, đoán mệnh, lại còn vì sợ quỷ tìm tới nên đến đạo quán học pháp thuật. Cuộc sống nhàn nhã, ngày ngày lo chuyện trấn trạch trong nhà, tự xưng là tiểu phế vật trạch nữ.
Không ngờ, sau một lần đi xem phong thủy cho người ta xong, trên đường về lại gặp tai nạn xe hơi.
Ai... Chỉ tiếc công sức bao năm trấn hóa...
“Tiểu oa nhi, ngươi cứ men theo con đường phía trước mà đi, sẽ thấy một cái thôn. Nếu may mắn, có khi sẽ có người thu nhận ngươi.” Bạch Vô Thường thấy Lâm Vãn Nguyệt cứ đờ ra như tượng gỗ, liền nghĩ chắc đầu óc nàng không được nhanh nhạy lắm, bèn tốt bụng nhắc nhở.