Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 58-59-60-61

Trước Sau

break

 CHƯƠNG 58: Đổ XÚC XẮC

Cả đám lập tức há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.

“Sao lại… Sao lại trả xong tiên chứ, sao cậu ta lại giàu như vậy?”Đọc nhanh nhất tại .com

“Đó là thẻ tín dụng mà, anh ta trông vậy mà lại có hạn mức lên tận ba trăm triệu, thẻ tín dụng của tôi chỉ có hạn mức ba mươi triệu mà thôi.”Đọc nhanh nhất tại .com

“Mẹ kiếp, tiện tay quẹt một cái ra những ba trăm triệu, đã vậy còn ung dung như thế nữa chứ, sợ là cả đời này của tôi cũng không đạt được tới đó.”Đọc nhanh nhất tại .com

Triệu Tam Linh thấy Lâm Thanh Diện thật sự trả được một nửa tiên cơm thì sắc mặt lập tức xám xịt.

Vừa rồi anh ta còn nghĩ rằng nếu Lâm Thanh Diện không trả được số tiên lớn như vậy thì anh ta sẽ trực tiếp gắp lửa bỏ tay ngày cho Lâm Thanh Diện, nói anh ăn quỵt để nhà hàng tìm anh tính sổ.Copy truyện từ Tam linh .com

 

Nhưng điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là Lâm Thanh Diện trông vậy nhưng lại rất giàu, nên lần này anh ta có muốn quỵt hóa đơn đi nữa cũng hết cách.Copy truyện từ Tam linh .com

Nhân viên phục vụ thu tiên của Lâm Thanh Diện xong lại đi tới bên cạnh Triệu Tam Linh bên cạnh, mở miệng hỏi: “Thưa anh, bây giờ anh có thể trả tiền chưa?”Copy truyện từ Tam linh .com

Triệu Tam Linh rút thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ với vẻ mặt khiên cưỡng.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Trong tấm thẻ này của anh ta chỉ có vỏn vẹn ba trăm triệu, thanh toán một nửa tiên cơm rồi lát nữa còn phải đi karaoke, chỉ sợ là sẽ không còn thừa lại dù chỉ một đồng.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

“Tên Lâm Thanh Diện chết tiệt, bà mẹ nó đều là do mày, hãy đợi đáy, lát nữa đi karaoke, tao tuyệt đối sẽ không để cho mình yên!” Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lợi nói.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Nhân viên phục vụ quẹt thẻ xong thì trả lại cho Triệu Tam Linh, Triệu Tam Linh đau lòng cầm thẻ sau đó nói với mọi người: “Đi thôi, giờ chúng ta đi karaoke, chơi cho đã.’

Mọi người lập tức hoan hồ rời rời khỏi nhà hàn quốc tế Thiên Thành để đến một quán karaoke gần đó.

Quán karaoke không phải là một nơi sa hoa bởi đồ uống bên trong tuy rằng đắt nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Triệu Tam Linh chấp nhận được, cho nên anh ta không hề lo lắng nơi này sẽ tiêu tốn gân ba mươi triệu như nhà hàng, thay vào đó chỉ cần vài triệu là đủ rồi.đừng làm như vậy nhữ nhé

Mục đích duy nhất của anh ta lúc này chính là khiến Lâm Thanh Diện xấu mặt trước mọi người, nhân cơ hội này mà chà đạp Lâm Thanh Diện.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài ngôi ở một góc sáng sủa, không hòa hợp lắm với những người đang náo nhiệt xung quanh.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Có điều Lâm Thanh Diện rát thích cảm giác được ngồi chung với Hứa Bích Hoài, đối với anh mà nói, Hứa Bích Hoài mới là cả thế giới, sự ồn ào náo nhiệt của những kẻ khác chẳng liên quan gì tới anh hết.

Triệu Tam Linh thấy hai người họ ngọt ngào như vậy liền sinh lòng ghen tị, trực tiếp cầm mấy viên xúc xắc, ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện.đừng quái lại với tap

“Hai người ngồi ở đây mà không hát hò thì chẳng thú vị gì cả, không bằng chơi tung xúc xắc đi” Triệu Tam Linh nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài.đừng quái lại với tap

Hứa Bích Hoài lập tức lắc lắc đầu, nói: “Tôi không chơi đâu, các anh chơi đi”đừng quái lại với tap

Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Bích Hoài không chơi thì cậu chơi thay cô ấy đi, chúng ta so bì lớn nhở, người thua uống rượu, uống đến khi nào nôn ra thì thôi, có dám hay không?”

Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”cuốc đời khffon như vaauk đâp

Triệu Tam Linh lúc này mới cười khẩy nói: “Chẳng lẽ cậu sợ rồi sao, ngay cả một trò chơi mà cũng không dám chơi? Hôm nay tôi đã uống một chút rượu nên cậu đừng trách tôi nói chuyện thẳng thừng, bọn họ đều nói cậu là một tên vô dụng, lúc đầu tôi còn không tin nhưng hiện tại xem ra, cậu ngay cả tung xúc xắc cũng không dám chơi, quả thật có chút hèn nhát”cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Anh ta không dám chơi mới là bình thường, loại người nhát gan như anh ta sao có thể dám so tài cùng anh chứ” Lục Thiên Điệp ngôi cạnh Hứa Bích Hoài tỏ vẻ khinh khi.cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Lâm Thanh Diện cũng quá không đàn ông rồi, ngay cả dũng khí để thi tung xúc xắc với lớp trưởng mà cũng không có”cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Một tên vô dụng như vậy mà Bích Hoài cũng chịu gả, đúng là đáng thương ‘

“Anh ta sợ thua rồi phải uống à, chút xíu đặt cược đó mà cũng không dám, người như vậy sao có thể là đàn ông đích thực chứ”

Hứa Bích Hoài nghe những lời đó xong cũng có chút xấu hổ, cắn cắn môi.

Triệu Tam Linh thấy thế, lập tức thêm mắm thêm muối nói: “Lâm Thanh Diện, cậu đúng thật không phải đàn ông khi khiến cho Bích Hoài mất mặt ở một nơi như thế này, đổi lại là tôi, nhất định sẽ không khiến cô ấy mất mặt như vậy”

Lâm Thanh Diện nhíu nhíu mày, anh không muốn chơi cùng Triệu Tam Linh hoàn toàn là bởi vì trò tung xúc xắc này quá trẻ con, lúc anh tám tuổi đã dựa vào trò này má thắng cả nhà họ Lâm.

Không ngờ Triệu Tam Linh lại lấy Hứa Bích Hoài ra khiêu khích.

Cũng được thôi, Triệu Tam Linh tự chui đầu vào rọ thì đừng trách anh không khách khí .

 

“Được, tôi sẽ chơi với anh” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

 

Thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, Triệu Tam Linh cũng cười khẩy ứng tiếng: “Được, cậu đã đồng ý thì một trong hai chúng ta phải có một người nôn mới được dừng, nói cách khác, cho dù đổ đến hừng đông, cũng phải tiếp tục”

“Không cần lâu như vậy đâu, nhiều nhất là nửa giờ: Lâm Thanh Diện đáp lại.

Triệu Tam Linh vẫn chưa hiểu ý tứ của Lâm Thanh Diện, anh ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện đang tự thừa nhận nhiều nhất là nửa tiếng sẽ nôn nên lập tức cười ha ha, nghĩ thầm tên Lâm Thanh Diện đúng là bấn quá làm liều, còn chưa bắt đầu đã tự cho là mình thua.

Lục Thiên Điệp nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh đúng là rất biết tự lượng sức mình, năm xưa, khi còn di học, lớp trưởng của chúng ta chính là vô địch thiên hạ trong trò tung xúc xắc đây, nếu so với một tên vô dụng như anh thì đúng thật nửa tiếng thôi là có thể khiến anh ói xanh mặt” 

Lại có thêm vài người xúm lại, tò mò quan sát Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh, trong mắt bọn họ thì trận quyết đấu này chẳng có chút hồi hộp nào cả bởi Triệu Tam Linh nhất định thẳng.

“Lớp trưởng lúc trước đã một mình chuốt say mười ấy người đấy, Lâm Thanh Diện sao có thể là đối thủ của anh ta được”

“Anh ta vậy mà lại dám chấp nhận lời thách đấu, chắc chúng ta sẽ nhanh chóng được nhìn thấy anh chàng này ói căm mặt, không ngóc đầu nổi cho mà xem”

“Lâm Thanh Diện, nếu thật sự uống không nổi thì không cần phải chơi đâu, họ đều là bạn học của em, sẽ không nói gì đâu. Hứa Bích Hoài có chút lo lắng nói.

“Yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ anh sẽ không phải uống dù là một chén.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài sửng sốt, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa hiểu Lâm Thanh Diện nói vậy là ý gì.

Triệu Tam Linh đã chờ không nổi khoảnh khắc được thấy Lâm Thanh Diện thua nên trực tiếp bắt đầu trận cá cược với Lâm Thanh Diện.

Anh ta lắc lia lịa chiếc cốc đựng xúc xắc chỉ bằng một tay, động tác tương đối thành thạo, khiến cho mọi người đang ngồi xem hoa hết cả mắt, tấm tắc trầm trồ.

“Lớp trưởng tuyệt quá, đúng là có thể tung mấy con xúc xắc này thành hoa” Vài người khen ngợi.

Triệu Tam Linh đặt chiếc cốc xuống bàn, sau đó mở ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong và thấy được bốn con xúc xắc bên trong đổ ra ba con năm, một con sáu.

“Lớp trưởng tuyệt thật đấy, đổ ra được số lớn như vậy, Lâm Thanh Diện muốn thắng anh dường như là chuyện không thể”

Triệu Tam Linh cũng tỏ rõ sự đắc ý, anh ta khống chế tương đối chính xác sô xúc xắc, bình thường so lớn nhỏ thì không ai có thể thắng được anh ta.

“Tới phiên anh” Triệu Tam Linh trao chiếc cốc cho Lâm Thanh Diện.

Tiếp theo anh ta liên đi rót bia cho Lâm Thanh Diện, anh ta tung ra được ba con năm một con sáu nên trừ khi vận may ngút trời còn không không cách nào có thể tung ra được con số lơn hơn của anh ta.

Lâm Thanh Diện cũng không do dự, cầm cốc lên bắt đầu lắc, động tác của anh ta vô cùng đơn giản, lực bàn tay mạnh hay yếu cũng chỉ có anh ta mới có thể cảm nhận được mà thôi.

Mọi người thấy cách lắc xúc xắc của Lâm Thanh Diện đơn giản như vậy thì bất giác đều bật cười.

“Vừa nhìn đã biết anh ta là tay mơ rồi, kiểu này sao có thể thắng được lớp trưởng chứ”

“Phương pháp này còn thua cả tôi ấy chứ, nếu gặp may chưa biết chừng còn có thể lắc ra được bốn con một” 

Tay của Lâm Thanh Diện nhanh chóng ngừng lại, tất cả mọi người không nói lời nào, chờ Lâm Thanh Diện giở tay ra.

Lúc này Triệu Tam Linh cũng đã rót xong rượu, đó là hai ly cực to, ly nào ly nấy cũng đều ngập tràn rượu.

Anh ta bưng ly tới, cười khẩy liếc nhìn Lâm Thanh Diện và thâm nghĩ, ly rượu này một mình anh ta uống là cái chắc.

“Định mệnh, lớp trưởng định chuốt say Lâm Thanh Diện hay sao mà rót ly lớn vậy”

“Ha ha, tôi nghĩ Lâm Thanh Diện uống ly này xong nhất định sẽ nôn ra luôn, không cần chờ tới nửa tiếng đâu”

“Lâm Thanh Diện, anh còn chờ gì nữa, nhanh bỏ tay ra đi, anh muốn kéo dài thời gian phạt rượu hả?”

Tất cả mọi người đều phán xét theo bán năng rằng ván này Lâm Thanh Diện nhất định thua.

Lâm Thanh Diện giở tay ra để lộ xúc xắc bên trong, tất cả mọi người đều nhìn vào, ngay sau đó cả bọn đều trố mắt.

Hai con năm! Hai con sáu!

Chỉ hơn Triệu Tam Linh một điểm mà thôi.

“Mẹ kiếp, anh chàng này may mắn thật đấy, chỉ nhiều hơn Triệu Tam Linh một điểm thôi”

“Đúng là vận may cứt chó mà, chuyện này mà cũng xảy ra được sao?”

“Chà chà, anh chàng này chắc đã dùng hết vận may của đời mình rồi”

Triệu Tam Linh vừa định đưa ly rượu cho Lâm Thanh Diện thì thấy số điểm mà Lâm Thanh Diện vừa mới tung được nên lập tức ngây ngẩn cả người.

Cánh tay đang cầm ly rượu cũng ngưng giữa không trung.

Vận may của tên ngốc này cũng quá lớn rồi chăng, sao lại có thể tung nhiều hơn mình một điểm chứ?

Lâm Thanh Diện cười với Triệu Tam Linh, nói: “Ngại quá, vừa vặn hơn anh có một điểm thôi, anh thua rồi, uống đi”

Anh có thể tung ra số điểm này hoàn toàn dựa vào chính mình chứ không phải vận may, hơn nữa khả năng khống chế xúc xắc của anh đã đạt tới trình độ muốn sao được vậy nên tung ra được bao nhiêu điểm hoàn toàn nằm trong sự tính toán của anh.

Sở dĩ anh tung ra số điểm này là vì muốn Triệu Tam Linh tức nghẹn họng, khiến cho anh ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại quả thật Triệu Tam Linh đã hận Lâm Thanh Diện đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng có chơi có chịu nên anh ta chỉ có thể uống sạch ly rượu trong tay.

Nhưng lần này Lâm Thanh Diện chỉ là gặp may mà thôi, lần sau sợ là anh sẽ không gặp may như vậy nữa đâu.

Sau khi uống sạch ly rượu, Triệu Tam Linh lại chụp lấy ly đổ xúc xắc và bắt đầu tung.

Lần này anh ta lại tung ra được số điểm rất lớn nên thâm nghĩ dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng không thể liên tục gặp may như vậy được, lần này nhất định là anh thua.

Nhưng mà sau khi Lâm Thanh Diện lắc xúc xắc xong thì Triệu Tam Linh liền trợn tròn mắt, bởi vì điểm mà Lâm Thanh Diện lắc được lại tiếp tục lớn hơn của anh ta một điểm.

“Mẹ nó, tên này đúng là chó ngáp phải ruồi sao?” Triệu Tam Linh sợ run cả người, không muốn lại uống một ly rượu lớn như vậy nữa.

Nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Diện đã rót xong rượu và đưa qua cho anh ta: “Uống đi”

Triệu Tam Linh thật sự rất muốn giết người, nhưng vẫn phải thành thật uống sạch ly rượu.

Những lần sau đều giống với hai lần trước, mặc kệ Triệu Tam Linh tung ra được bao nhiêu, Lâm Thanh Diện đều đổ được nhiều hơn anh ta một điểu, điều này làm cho anh ta gần như phát điên.

Và rượu mà anh ta uống càng lúc càng nhiều, cứ thể đến lân thứ năm thì anh ta đã không gắng gượng được nữa rồi.

“Chuyện đó, tôi phải đi… Nôn… Trước… Triệu Tam Linh phi ào vào nhà WC.

Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đều mỉm cười.

Lục Thiên Điệp híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy anh chàng này là lạ, một người dù cho có may mắn đến mấy cũng không thể liên tiếp thắng nhiều như vậy được.

Cô ấy trực tiếp ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện cầm cốc lên, nói: “Tôi sẽ so tài với anh, nhưng tôi không cược uống rượu, chúng ta cược cái khác”

——————— 

 CHƯƠNG 59: NÓI THẬT HAY MẠO HIỂM

“Ồ? Cô muốn cược cái gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.thật by uôns tẻ hấy sauwc

“Nói thật hay mạo hiểm!” Lục Thiên Điệp nở một nụ cười gian xảo, giống như ăn chắc Lâm Thanh Diện rồi vậy.

Cô ấy cũng không sợ Lâm Thanh Diện sẽ thắng mình, mặc dù Lâm Thanh Diện có thắng đi nữa thì cô ấy vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ không bắt cô làm những chuyện quá giới hạn.

Trong mắt cô, từ xưa đến nay Lâm Thanh Diện luôn là một tên nhát cáy, mặc cho nói thất hay mạo hiểm thì anh nhất định cũng không dám cứng miệng.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng ở đây nên cô ấy lại càng ko sợ Lâm Thanh Diện sẽ nhân cơ hội này trả thù mình.

Nhưng chỉ cần cô thẳng thì có thể nhân cơ hội mà chỉnh Lâm Thanh Diện một trận, đả kích sự kiêu ngạo của anh ta một chút sau khi liên tục thăng như vậy.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Lâm Thanh Diện hiến nhiên không biết ý đồ của Lục Thiên Điệp, nhưng anh cũng chẳng cần phải lo Lục Thiên Điệp sẽ dùng thủ đoạn với mình, bởi vì ở trước mặt hắn, Lục Thiên Điệp hoàn toàn không có khả năng thăng.

 

“Được, bắt đầu đi” Lâm Thanh Diện lên tiếng.thật by uôns tẻ hấy sauwc

 

Lục Thiên Điệp trực tiếp đưa cốc cho Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh trước đi”thật by uôns tẻ hấy sauwc

Lúc nãy cô ấy có để ý thấy, Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh tung xúc xắc, đều là Triệu Tam Linh tung trước còn Lâm Thanh Diện lần nào cũng tung nhiều hơn anh ta một điểm.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Cô ấy cảm thấy mấu chốt của việc Lâm Thanh Diện có thể thắng nằm ngay chỗ này cho nên mới bảo Lâm Thanh Diện tung trước.thật xấu hổ với mình

Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, nhưng cũng chẳng quan tâm, anh cầm lấy chiếc cốc bắt đầu lắc.

Lắc xong anh mở cốc ra, mọi người nhìn vào và phát hiện bên trong là bốn con năm, tổng cộng hai mươi điểm.

Hai mươi điểm đã được xem là tương đối lớn rồi, nếu chỉ dựa vào vận may thì xác suất vượt qua hai mươi điểm là rất nhỏ.thật xấu hổ với mình

Lâm Thanh Diện không cho là Lục Thiên Điệp có được kỹ thuật như Triệu Tam Linh, cho dù cô ấy có tung được hơn hai mươi điểm thì Lâm Thanh Diện cũng đành nhận thua.thật xấu hổ với mình

Sau khi Lục Thiên Điệp thấy điểm số mà Lâm Thanh Diện tung được thì vẫn không kích động chút nào, cô ấy lấy chiếc cốc, len lén động tay động chân rồi làm bộ lắc lắc, sau đó mở cốc ra.thật xấu hổ với mình

“Tôi một con sáu, ba con năm, cao hơn anh, tôi thắng rồi Vừa rồi cô chỉ khẽ động vào một con xúc xắc của Lâm Thanh Diện cho nó biến thành sáu, những con còn lại hoàn toàn không nhúc nhích.

Lâm Thanh Diện trâm ngâm nhìn Lục Thiên Điệp, động tác vừa rồi của cô ấy rõ ràng như vậy cơ mà, cô ấy thật sự xem anh là tên ngốc à.

 

“Vừa rồi cô dùng ta lật con xúc xắc, tôi thấy rất rõ.” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

“Tôi dùng tay lật xúc xắc gì chứ, anh thua tức là thua, sao còn chống chế như vậy chứ, có phải anh thấy tôi là phụ nữ nên mới ức hiếp tôi không” Lục Thiên Điệp lập tức làm ra vẻ như mình chịu nỗi oan rất lớn vậy.

Đám đàn ông vây chung quanh nhe cô ta nói như vậy thì lấp tức nhao nhao đồng tình, bắt đầu chỉ trích Lâm Thanh Diện đến.đừng làm như vậy nhữ nhé

“Một người đàn ông như anh việc gì phải so đo với một cô gái chứ, mặc kệ cô ấy đã thăng thể nào, anh nhường cô ấy một chút không được sao.”đừng làm như vậy nhữ nhé

“Sao anh lại nhỏ mọn như vậy nhỉ, chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao, việc gì phải ra sức dành phần thắng về mình chứ:đừng làm như vậy nhữ nhé

“Nghiêm túc như vậy với một cô gái, thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa, đổi lại là tôi chỉ ước gì có thể bại dưới tay cô ấy”

Lâm Thanh Diện bị cả đám nói muốn ong cả đầu, rõ ràng là Lục Thiên Điệp gian dối nhưng giờ đây người sai lại là anh.đừng làm như vậy nhữ nhé

“Lâm Thanh Diện, anh cũng đừng ganh đua với Điệp quá, cô ấy chỉ là thích giở trò tình quái một chút mà thôi” Hứa Bích Hoài cũng nói thêm vào.đừng làm như vậy nhữ nhé

Lâm Thanh Diện thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy cứ coi như cô thẳng đi”đừng làm như vậy nhữ nhé

Lục Thiên Điệp lập tức tươi cười mãn nguyện vì đã thực hiện được mưu kế và nói: “Anh là đàn ông chỉ có thể chấp nhận mạo hiểm, bây giờ anh phải dời cái bàn đá cẩm thạch này về phía trước 5cm cho tôi, nếu không thì coi như anh tự nhận mình là đồ vô dụng trước mặt mọi người!”đừng làm như vậy nhữ nhé

Tất cả mọi người đều nhìn cái bàn cẩm thạch giữa phòng, thứ này ít nhất cũng phải một đến một trăm rưỡi ký, đừng nói Lâm Thanh Diện, ở đây chẳng có ai khênh nổi cái bàn này cả.

“Điệp, yêu cầu này của cậu hơi quá đáng rồi đấy” Hứa Bích Hoài lên tiếng. 

Lục Thiên Điệp tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng cả, nói: “Quá đáng gì chứ, đại mạo hiểm thôi mà, không khó khăn chút xíu thì sao gọi là đại mạo hiểm, anh ta vẫn có thể trực tiếp thừa nhận mình là phế vận trước mặt mọi người mà, tớ có ép anh ta phải dời cái bàn đâu”Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Hứa Bích Hoài nhất thời tức giận, bất bình thay cho Lâm Thanh Diện, cô thầm nghĩ cô bạn thân này của mình đúng là chẳng làm cho cô bớt lo tí nào cả.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

 

Lâm Thanh Diện liếc Lục Thiên Điệp một cái nhưng Lục Thiên Điệp vẫn ngạo nghễ nhìn Lâm Thanh Diện, cô ấy nhận định rằng Lâm Thanh Diện không thể di dời cái bàn nặng như vậy, cho nên anh nhất định phải thừa nhận rằng mình là đồ rác rưởi trước mặt mọi người.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Lâm Thanh Diện cười cười, sau đó đứng dậy nói với Lục Thiên Điệp nói: “Nhường đường chút nào.

“Anh muốn làm gì? Lẽ nào anh muốn di dời cái bàn này sao?” Lục Thiên Điệp mở to hai mất nhìn.

“Tên Lâm Thanh Diện này lẽ nào điên rồi à, đây chính là bàn đá cẩm thạch đó, nặng cũng phải hơn trăm rưỡi ký”

“Anh ta trông vậy mà cũng đủ bản lĩnh tự cho mình có thể nhất nổi cái bàn, không sợ bị đau lưng à;

“Nếu hôm nay anh ta có thể nhấc cái bàn này lên thì tôi sẽ ăn cứt!”

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua cái bàn, sau đó tìm một điểm thuận tiện để đặt hai tay lên, dồn khí đan điền, gồng sức và cái bàn liền bị anh ta nhấc lên được một chút.

Tiếp theo anh nhanh chóng di chuyển cái bàn tới trước một chút rồi lập tức thả nó xuống.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng ấy, cái bàn này nặng hơn trăm rưỡi ký đấy, vậy mà Lâm Thanh Diện lại nâng lên được thật, hơn nữa còn di chuyển nó lên 5cm?

Lục Thiên Điệp trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện như thể đang nhìn một gã quái vật.

Sao… Sao anh ta lại mạnh như vậy chứ?”Đọc nhanh nhất tại .com

“Đừng nói đó là kết quả của việc cả ngày ở lỳ trong nhà làm việc nhé?”Đọc nhanh nhất tại .com

“Mẹ nó, rèn được sức lực như vậy thì phải làm rất nhiều việc nặng đó.”Đọc nhanh nhất tại .com

“Các người cũng không nghĩ thử xem địa vị của Lâm Thanh Diện ở nhà bọn họ là gì à, nhất định anh ta đã phải làm những việc nặng nhọc nhất, nếu ngày nào tôi cũng làm những việc nặng nhọc như vậy thì có lẽ cũng luyện ra được sức khỏe như vậy”Đọc nhanh nhất tại .com

“Nói vậy tức là anh ta càng khỏe càng chứng minh rằng anh ta ở nhà làm rất nhiều việc”đừng quái lại với tap

“Tôi làm xong rồi. Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Thiên Điệp sau đó quay về ngôi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài.đừng quái lại với tap

Hứa Bích Hoài nhìn chằm chăm Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Sao anh lại khỏe như vậy?”đừng quái lại với tap

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Chắc có lẽ… Là do làm việc nhà mà ra đó?”đừng quái lại với tap

Hứa Bích Hoài lập tức trừng mắt với anh và thâm nghĩ Lâm Thanh Diện nói vậy là đang oán giận mình sao?

Vậy thì sau này mình và anh ấy sẽ cùng nhau làm việc nhà là được mà.

Mọi người lại chơi tiếp, chẳng qua lần này không ai dám tìm Lâm Thanh Diện tung xúc xắc nữa.

Sau khi Triệu Tam Linh đi WC thì không quay lại nữa, Lâm Thanh Diện đoán có lẽ anh ta đang ôm bồn cầu ngủ.

Nhìn thấy người khác náo nhiệt, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, sau đó lấy xúc xắc lại, huơ huơ trước mặt cô, nói: “Hay là, hai ta chơi một ván?”

“Không cần, anh lợi hại lắm” Hứa Bích Hoài từ chối.thật xấu hổ với mình

“Lân này anh không dùng kỹ xảo chỉ trông chờ vào vận may” Lâm Thanh Diện cười nói.thật xấu hổ với mình

Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi mới gật đầu.thật xấu hổ với mình

Lâm Thanh Diện lúc này mới lắc xúc xắc và anh không dùng bất cứ kỹ xảo nào, hoàn toàn đều dựa vào vận may.

Mười điểm.thật xấu hổ với mình

Lâm Thanh Diện cười lắc lắc đầu.thật xấu hổ với mình

Hứa Bích Hoài lấy xúc xắc, dùng sức lắc lắc, sau khi mở ra thì thấy bên trong hóa ra lại là hai con năm, một con bốn, nên lập tức cười vui vẻ.

“Em mười bốn điểm, anh thua rồi.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài vui như vậy thì trong lòng cũng rất vui, anh cam tâm tình nguyện thua dưới tay Hứa Bích Hoài.

“Đúng vậy, anh thua rồi, em nói xem muốn anh làm gì”Ăn cắp từ Tam linh .com

Hứa Bích Hoài nghiêm túc suy nghĩ, cô liếc nhìn Lục Thiên Điệp rồi đột nhiên như nhớ tới điều gì, hai mắt sáng rỡ nói với Lâm Thanh Diện:Ăn cắp từ Tam linh .com

“Hay là anh hát một bài đi, em muốn nghe anh hát” 

 CHƯƠNG 60: GIỌNG HÁT CỦA LÂM THANH DIỆN

Lâm Thanh Diện sửng sốt bởi anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại muốn nghe anh hát.

Nhưng nếu Hứa Bích Hoài đã yêu câu thì hiển nhiên là anh không thể từ chối rồi.

Lục Thiên Điệp nghe được yêu cầu của Hứa Bích Hoài thì lập tức bĩu môi, nói: “Hoài, cậu không nghiêm túc đấy chứ, anh ta thì biết hát cái gì chứ, đừng khiến cho chúng tớ bị đau tim nữa”

Có một vài người cũng nhao nhao đồng ý và nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt khinh thường.

“Anh đừng hát nữa, tôi có bệnh tim thật đó, anh mà dọa cho tôi trở bệnh thì anh gánh không nổi đâu”

“Tối nay tôi còn muốn ngủ một giấc thật ngon nên định cầu xin anh, đừng để tôi phải gặp ác mộng đêm nay”

“Mấy chuyện như ca hát vẫn nên giao cho những người biết hát ấy, để Lâm Thanh Diện hát đối với chúng ta mà nói đúng thật là một loại tra tấn.”

Hứa Bích Hoài không thèm để ý, cô thay Lâm Thanh Diện biện giải: “Lâm Thanh Diện còn chưa hát các người việc gì phải nói như vậy, lỡ như anh ấy hát cực hay thì sao”

 

“Hoài, tớ thấy cậu đúng thật là bị anh ta làm cho dao động rồi, cậu không nghĩ lại thử xem suốt những năm chúng sống cùng cậu, anh ta có từng hát lân nào chưa, một người bình thường không ca hát thì đều là vì hát không hay, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao” Lục Thiên Điệp mở miệng nói.

“Nhưng mà… Tớ cảm thấy giọng nói của Lâm Thanh Diện hơi giống với bạch mã hoàng tử của cậu, chưa biết chừng anh ấy hát cũng rất êm tai thì sao” Hứa Bích Hoài tiếp lời.

Lục Thiên Điệp lập tức liếc Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngập tràn sự khinh thường.

“Hoài, tớ không hề châm chích anh ta, bản lĩnh anh ta thế nào cũng cũng hiểu rõ mà, anh ta làm sao có tứ cách so với bạch mã hoàng tử của tớ chứ”

Nói xong, Lục Thiên Điệp liên gọi mấy cô gái lại, nói: “Mọi người mau tới đây, toi cho mọi người nghe giọng ca của bạch mã hoàng tử của tôi.”

Cô mở di động ra và bật đoạn ghi âm cô thu được ngày hôm đó.

Các cô gái nghe xong đều say mê, hai má ửng hồng, mất kiềm chế và tự mình rơi vào ảo tưởng.

“Oa, đây không phải là bài hát của Trái tim của Hướng Dương đang nổi gần đây sao, thật sự là rất hay”

“Lâm Thanh Diện sao có thể đánh đồng với giọng ca thiên thân của người ta cơ chứ, giọng của anh ta chắc cũng như vịt đực mà thôi.

“Lâm Thanh Diện tốt hơn hết là đừng hát nữa, chúng tôi vừa mới nghe được một giọng hát hay như vậy, nếu như nghe giọng của anh thì chẳng phải sẽ nôn ra hết sao”

“Có điều, tại sao lớp trưởng vẫn chưa về nhỉ, cho dù nôn thì cũng không thể nôn lâu như vậy được”

Hứa Bích Hoài tức giận, cô chỉ là muốn nghe Lâm Thanh Diện hát thôi mà nhưng không ngờ lại bị đám người này phản đối một cách vô tình như vậy.

 

Tuy nhiên Lâm Thanh Diện lại không hề để ý đến lời lẽ của những người này, hơn nữa nếu Lục Thiên Điệp cảm thấy anh kém cỏi như vậy thì chỉ bằng hôm nay liền trực tiếp bộc lộ thân phận, sẵn đó khiến cho Lục Thiên Điệp sau này khỏi phải gửi những lời lẽ tình tứ nghe muốn buồn nôn cho anh nữa.

Anh trực tiếp đứng lên, đến chỗ kệ chọn bài và chọn ca khúc “Một lần là được”

Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện thật sự muốn hát thì vẻ mặt trào phúng của cô ấy lại càng lộ rõ, thậm chí còn tỏ vẻ muốn bỏ đi.

Đám bạn học của Hứa Bích Hoài cũng đều không xem trọng Lâm Thanh Diện, có mấy người còn trực tiếp bưng kín cái lỗ tai, sợ Lâm Thanh Diện làm ô uế lỗ tai của bọn họ.

Ngay khi tiếng nhạc cất lên, Lâm Thanh Diện cầm lấy micro, trong mắt anh chỉ còn lại một mình Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người chung quanh, ánh mắt cô luôn chăm chú nhìn Lâm Thanh Diện, cô có dự cảm, Lâm Thanh Diện sẽ tạo cho cô một bất ngờ thú vị.

“Muốn thấy em cười, muốn cùng em cãi nhau, muốn giữ em trong vòng tay của anh”

Lâm Thanh Diện vừa cất giọng thì những tiếng ôn ào trong phòng bốc chốc lắng xuống.

Những gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ ấy sau khi nghe Lâm Thanh Diện bắt đầu hát đều lập tức ngây dại, ngay sau biểu tình trên mặt những người này liên biến thành hưởng thụ.

Giọng hát này quá hay.

Những người đang bịt tai thấy vẻ mặt của những người khác thay đỗi cũng hiếu kỳ, tiếp sau đó liền buông đôi bàn tay đang bịt tai xuống.

Và rồi biểu cảm của bọn họ cũng trở nên si mê những những người kia.

 

Hứa Bích Hoài vốn nghĩ nếu Lâm Thanh Diện dám hát thì có lẽ giọng hát sẽ không khó nghe lắm.

 

Nhưng hiện tại nghe được giọng hát của Lâm Thanh Diện, trong lòng Hứa Bích Hoài bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào, cô chỉ có thể dùng kinh động cả trời lẫn người để hình dung giọng ca của Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa đây là bài hát mà Lâm Thanh Diện hát cho cô nghe, cảm xúc trong giọng hát của anh có lẽ người khác không nghe ra nhưng Hứa Bích Hoài lại có thế hiểu được một cách trọn vẹn.

Cô có cảm giác như mình được giọng hát của Lâm Thanh Diện đưa vào thế giới cổ tích, Lâm Thanh Diện là hoàng tử còn cô là công chúa, hai người sống cuộc vô tư lự mà thân tiên cũng ham muốn.

Nếu không phải ngại trong phòng còn có rất nhiều bạn học thì lúc này chỉ sợ cô đã xông lên ôm chầm lấy Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện cũng chỉ hướng về một mình Hứa Bích Hoài, hai người liếc mắt đưa tình, tình cảm trong ánh mắt ấy đều biến thành chiêm hỷ thước tung cánh xây thành cầu ô thước nổi giữa hai người. 

Hứa Bích Hoài lần đầu tiên có cảm giác giữa cô à Lâm Thanh Diện là tình yêu.

Cái loại cảm giác này thực ngọt, thế cho nên mới khiến cho cô muốn mãi mãi sở hữu nó.

Ở đây người duy nhất không đắm chìm vào tiếng ca của Lâm Thanh Diện chỉ có Lục Thiên Điệp .

Thật ra không phải cô cảm thấy giọng hát của Lâm Thanh Diện khó nghe mà ngược lại Lâm Thanh Diện hát quá hay khiến cho cô hơi sợ…

Hơn nữa càng nghe Lâm Thanh Diện hát, Lục Thiên Điệp lại đột nhiên phát hiện, giọng ca của Lâm Thanh Diện dường như không khác gì mấy so với Trái tim của Hướng Dương.

Cô ấy không tin vào mắt mình và cứ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lúc trước Hứa Bích Hoài đã nhắc đến chuyện này cùng cô ấy, nhưng cô không để ý, cho tới bây giờ nghe được giọng ca của Lâm Thanh Diện, chính cô ấy cũng có chút hoài nghi, Lâm Thanh Diện cùng Trái tim của Hướng Dương liệu có phải là một người.

Điều đó không có khả năng! Lục Thiên Điệp tự an ủi chính mình trong lòng, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên rác rưỡi không hơn không kém, anh ta sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được.

 

Này nhất định chỉ là trùng hợp thôi, bạch mã hoàng tử của mình giàu như vậy, còn Lâm Thanh Diện này chỉ biết bám váy vợ sao có thể so với anh ấy.

Nhưng giây tiếp theo cô liên nhớ lại chuyện Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ trị giá 1.140.000.000 cùng bữa cơm hơn 270.000.000

Nếu nói về sự giàu có thì chỉ sợ Lâm Thanh Diện còn giàu hơn cả mấy tên đại gia bình thường.

Có quỷ mới biết tiên của anh ta từ đâu mà có, dù sao anh ta cũng chắc chắn không phải là bạch mã hoàng tử của mình, Lục Thiên Điệp tiếp tục ra sức tự an ủi chính mình.

“Đúng vậy, Lâm Thanh Diện khẳng định không phải là Trái tim của Hướng Dương, đành phải hỏi anh ta một câu, chỉ cần anh ta trả lời một câu thôi là có thể chứng minh rồi”

Lục Thiên Điệp lúc này mới lấy di động ra, trực tiếp gửi một tin nhăn cá nhân cho Trái tim của Hướng Dương qua nền tảng phát sóng trực tiếp Dousha.

‘Anh có quen một người tên là Lâm Thanh Diện không?”

Đúng lúc này, chiếc di động được đặt trên bàn liền kêu lên, màn hình cũng sáng lên.

Đúng là di động của Lâm Thanh Diện!

Vừa rồi sau khi anh đặt diện thoại lên bàn thì không động tới nó nữa.

Lục Thiên Điệp liếc chiếc điện thoại nhưng cũng không không quan tâm lắm, có điều đúng lúc đó cô ấy đột nhiên nhìn thấy trên màn hình di động xuất hiện biểu tượng tin nhắn của Dousha.

Cô lập tức mở to hai mắt, lập tức vương tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Những giây tiếp theo cô liền nhớ lại chuyện Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ trị giá 1.140.000.000 cùng bữa cơm hơn 270.000.000

Nếu nói về sự giàu có thì chỉ sợ Lâm Thanh Diện còn giàu hơn cả mấy tên đại gia bình thường.

Có quỷ mới biết tiên của anh ta từ đâu mà có, dù sao anh ta cũng chắc chắn không phải là bạch mã hoàng tử của mình, Lục Thiên Điệp tiếp tục ra sức tự an ủi chính mình.

“Đúng vậy, Lâm Thanh Diện khẳng định không phải là Trái tim của Hướng Dương, đành phải hỏi anh ta một câu, chỉ cần anh ta trả lời một câu thôi là có thể chứng minh rồi”

Lục Thiên Điệp lúc này mới lấy di động ra, trực tiếp gửi một tin nhăn cá nhân cho Trái tim của Hướng Dương qua nên tảng phát sóng trực tiếp Dousha.

‘Anh có quen một người tên là Lâm Thanh Diện không?”

Đúng lúc này, chiếc di động được đặt trên bàn liên kêu lên, màn hình cũng sáng lên.

Đúng là di động của Lâm Thanh Diện!

Vừa rồi sau khi anh đặt diện thoại lên bàn thì không động tới nó nữa.

Lục Thiên Điệp liếc chiếc điện thoại nhưng cũng không không quan tâm lắm, có điều đúng lúc đó cô ấy đột nhiên nhìn thấy trên màn hình di động xuất hiện biểu tượng tin nhắn của Dousha.

Cô lập tức mở to hai mắt, lập tức vương tay câm lấy chiếc điện thoại.

Điện thoại của Lâm Thanh Diện không hề có mật mã nên có thể trực tiếp mở ra, Lục Thiên Điệp mở điện thoại ra thì thấy bên trong chỉ chít thư, tất cả đều là tin nhắn mà cô gửi cho Trái ti của Hướng Dương.

“Cái… Cái này là di động của Thanh Diện?”

Giọng nói của Lục Thiên Điệp có chút run rấy, sự thật mà cô ấy không thể chấp nhận nhất dường như đã thật sự xảy ra rồi.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện và phát hiện trong mắt anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài và cảm giác mất mát khó hiểu xuất hiện trong tim cô.

“Tại sao, bạch mã hoàng tử của mình, tại sao lại là cái tên khốn kiếp Lâm Thanh Diện này, rõ ràng anh ta chỉ là một tên rác rưởi, sao có thể cùng là một người với Trái tim của Hướng Dương chứ”

“Hơn nữa… Hơn nữa anh ta đã kết hôn với Hoài rồi, mình nên làm gì bây giờ”

Sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương, toàn bộ thành kiến của Lục Thiên Điệp đôi Lâm Thanh Diện đều bị lãng quên.

Sự si mê của cô ấy dành cho Trái tim của Hướng Dương không phải là thứ tình cảm qua loa, cho nên sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương thì vấn đề mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là Lâm Thanh Diện đã kết hôn rồi.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài liếc mắt đưa tình, Lục Thiên Điệp dường như sắp khóc đến nơi, đột nhiên cô cảm thấy mình rất uất ức, giống như là… Người đàn ông của mình đã bị người ta cướp mất vậy?

Nhưng anh ta rõ ràng đã là chồng của Hoài, tại sao còn tặng thẳng cho mình nhiều vậy chứ? Vì sao lại hát cho mình bài hát đó chứ?

Lẽ nào, từ trong xương tủy Lâm Thanh Diện chính là một gã lăng nhăng?

Lục Thiên Điệp âm thâm phỏng đoán nhưng cho dù Lâm Thanh Diện là một gã lăng nhăng đi nữa thì cô ấy vẫn cảm thấy mình sẽ không có bất kỳ phản kháng nào.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng hát hết bài, đặt mic lên bàn và ngồi trở lại bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Tất cả mọi người vẫn vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt si mê, không cách nào kiềm chế được.

Lúc này Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài sắc mặt ngượng ngùng và cất giọng yếu đuối hỏi: “Hoài, tớ… Tớ có thể gặp riêng Lâm Thanh Diện một lát không?”

——————— 

 Chương 61: Trong mắt anh chỉ có em

Hứa Bích Hoài nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thiên Điệp, phản ứng đầu tiên là Lục Thiên Điệp muốn giành người đàn ông của cô.

Hơn nữa còn vào lúc Lâm Thanh Diện vừa thâm tình hát xong một bài cho cô, cô còn ở trong trạng thái giao lưu tỉnh thần với Lâm Thanh Diện, lúc này bạn tốt của mình nói muốn nói chuyện riêng với Lâm Thanh Diện một chút, đổi thành ai e là cũng sẽ suy nghĩ lệch lạc.

“Tại sao muốn nói riêng? Có chuyện gì nói ở đây không được sao?” Hứa Bích Hoài cẩn thận hỏi.

“Bích Hoài, cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý gì khác, mình chỉ là có vài vấn đề muốn hỏi anh ta một chút.” Lục Thiên Điệp vội vàng giải thích.

Hứa Bích Hoài mặt đầy nghi hoặc, cô phát hiện sau khi Lâm Thanh Diện hát xong, thái độ của Lục Thiên Điệp đối với anh chuyển biến một trăm tám mươi  độ.

Nếu là trước đây, Lục Thiên Điệp nhất định sẽ trực tiếp nói cô ấy không nhìn trúng Lâm Thanh Diện, bây giờ lại trở thành kêu Hứa Bích Hoài đừng nghĩ nhiều.

 

“Bích Hoài, cô còn có gì để lo lắng, dựa vào ánh mắt của Tiểu Điệp, dù thế nào cũng không thể nhìn trúng Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ cô còn sợ tên phế vật này có thể câu đi Tiểu Điệp sao.”

 

“Đúng vậy, Lâm Thanh Diện mặc dù hát không tệ, nhưng thanh danh đó của anh ta, mọi người đều biết, đặc biệt là Tiểu Điệp, người khinh thường nhất, có lẽ chính là Lâm Thanh Diện di.”

“Haha, Bích Hoài, tôi thật sự cảm thấy cô nghĩ nhiều rồi, Tiểu Điệp thế nào cũng không thể nhìn trúng tên vô dụng Lâm Thanh Diện này, cô ấy bây giờ trong mắt chỉ có bạch mã hoàng tử của cô ấy thôi.”

Nghe lời của những người xung quanh, mặt Lục Thiên Điệp ngượng ngùng có thể nhỏ ra nước, sớm biết thế này, cô ta trước đây cũng sẽ không đối xử như vậy với Lâm Thanh Diện.

Bây giờ những người này mặc dù nói chuyện thay cô ta, nhưng cô ta cứ cảm thấy những lời này đang đánh vào mặt mình. Đặc biệt là bị Lâm Thanh Diện nghe thấy, nhất định sẽ không có hảo cảm gì với cô ta nữa.

“Vậy…vậy được rồi, Lâm Thanh Diện, anh đi cùng Tiểu Điệp một chút đi.“ Hứa Bích Hoài có chút miễn cưỡng mở miệng.

Lâm Thanh Diện cười với Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Yên tâm, trong mắt anh chỉ có em.”

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, trong lòng Hứa Bích Hoài khẽ thở phào.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại quan tâm Lâm Thanh Diện như vậy, phải biết rằng trước đây không lâu, cô còn cảm thấy Lâm Thanh Diện vướng víu đâu.

Lục Thiên Điệp dẫn Lâm Thanh Diện ra hành lang bên ngoài, trong lòng thấp thỏm.

Lâm Thanh Diện đứng trước mặt Lục Thiên Điệp, mặt không biểu cảm.

Lục Thiên Điệp đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ khác biệt khi đối xử với cô ta và đối xử với Hứa Bích Hoài của Lâm Thanh Diện, điều này khiến trong lòng cô ta càng lạc lõng.

“Anh…chính là trái tim hướng dương?” Lục Thiên Điệp mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu: “Không sai, là tôi.”

Thấy Lâm Thanh Diện thừa nhận, Lục Thiên Điệp cúi đầu, hỏi: “Anh là trái tim hướng dương, anh đã có Bích Hoài rồi, tại sao còn muốn gửi quà cho tôi nhiều như vậy?”

“Hôm đó cô và Bích Hoài cùng livestream, tôi muốn cô ấy vui vẻ, cho nên mới gửi quà.” Lâm Thanh Diện trả lời.

 

“Bài hát đó thì sao? Tại sao anh chịu hát bài đó cho tôi?” Lục Thiên Điệp tiếp tục hỏi.

 

“A, đó là vì fan trong livestream quá nhiệt tình, hơn nữa chỉ là một bài hát, hát cho họ nghe cũng không vấn đề gì.

Thân thể Lục Thiên Điệp lập tức cứng ngắc, thì ra, hai chuyện mà cô ta luôn nhớ nhung này, lại không liên quan gì tới cô ta.

Lâm Thanh Diện làm những chuyện này, hoàn toàn không phải vì cô ta.

Điều này khiến trong lòng cô ta rất tuyệt vọng, không nghĩ tới nghĩ lâu như vậy lại hoàn toàn là cô ta tự mình đa tình.

Đại khái đây chính là báo ứng đi?

“Không liên quan tới tôi cũng tốt, ít nhất anh đối xử tốt với Bích Hoài. Vậy anh sẽ trách thái độ của tôi đối với anh trước đó sao? Tôi bây giờ xin lỗi anh vẫn kịp sao?” Lục Thiên Điệp ngầng đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Mặc dù cô ta bây giờ đã không còn cơ hội, nhưng cô ta muốn có được sự tha thứ của Lâm Thanh Diện.

“Không cần đâu, những chuyện này tôi đã quen rồi, hơn nữa đối với những chuyện này, tôi trước giờ đều trực tiếp phớt lờ.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Lục Thiên Điệp bỗng chốc như nghẹn ở cổ họng, theo cô ta thấy, Lâm Thanh Diện là đang từ chối tha thứ cô ta.

Mà Lâm Thanh Diện quả thực là nghĩ vậy, trước giờ anh chưa từng để Lục Thiên Điệp trong lòng, giống như lúc nãy nói, trong mắt anh chỉ có Hứa Bích Hoài.

“Vậy…tôi có thể ôm anh sao?” Lục Thiên Điệp đề ra yêu cầu cuối cùng của mình.

Chuyện cô ta trước đó luôn ảo tưởng, cô ta muốn đợi lúc bạch mã hoàng tử của cô ta xuất hiện, nhất định phải di tới ô man.

Tuy nhiên điều khiến cô ta không nghĩ tới là, bạch mã hoàng tử của cô ta chính là Lâm Thanh Diện, người luôn bị cô ta ghét bỏ. 

“Xin lỗi, tôi chỉ tiếp nhận vòng ôm của Bích Hoài.”

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói một câu, bèn xoay người quay về phòng bao.

 

Lục Thiên Điệp cũng sớm đã dự đoán được kết quả này, lạc lõng cúi đầu.

Lúc cô ta theo quay về phòng bao thì như mất hồn, hoàn toàn không còn hoạt bát trước đó.

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện và Lục Thiên Điệp chỉ ra ngoài không tới năm phút đã quay lại, cũng thở phào.

Lâm Thanh Diện ngồi xuống cạnh Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi: “Cô ấy nói gì với anh?”

“Mấy chuyện không quan trọng.”

Lâm Thanh Diện cười trả lời. Hứa Bích Hoài gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Đám người tiếp tục uống rượu ca hát, dường như căn bản không ai quan tâm Triệu Tam Linh ở nhà vệ sinh có tình huống gì.

Không bao lâu sau, cửa phòng bao đột nhiên bị người ta dùng chân đá ra,sau đó Triệu Tam Linh mặt mày sưng húp bị người ta vứt vào.

Người trong phòng bao đều sợ giật nảy, lập tức yên tĩnh lại, người hát hò cũng vội vàng tắt nhạc.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một người đầu trọc đeo dây chuyền vàng đi vào, trong lòng hắn ta ôm người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, sau lưng còn đi theo không ít đàn em.

“Đại ca, tha cho em đi, em biết sai rồi, sau này em không dám nữa.” Triệu Tam Linh từ mặt đất bò dậy, cầu xin tên đầu trọc.

Tên đầu trọc trực tiếp đá một cú lên người Triệu Tam Linh, Triệu Tam Linh vừa đứng dậy, lại ngã xuống mặt đất.

“Mẹ nó, lúc mày đụng vào người phụ nữ của Sói Đen tao sao mày không biết mày sai rồi? Bây giờ cầu xin tao, muộn rồi!”

Tên đầu trọc đó biệt hiệu Sói Đen, là lão đại nổi tiếng gần đây, KTV này chính là hắn ta bảo kê.

Lúc đó Triệu Tam Linh ói xong ra khỏi nhà vệ sinh, cả người đều mơ mơ hồ hồ, nhìn thứ gì cũng mờ ảo.

Lúc này, một người phụ nữ từ nhà vệ sinh nữ bước ra, vóc dáng nóng bỏng, Triệu Tam Linh dưới tác dụng của độ cồn, nhìn người phụ đó thành Hứa Bích Hoài.

Mượn rượu, anh ta trực tiếp nhào lên người người phụ nữ đó, động tay động chân với cô ta, còn không ngừng nói: “Bích Hoài, anh thích em, em thành toàn cho anh di.”

Người phụ nữ dứt khoát cho anh ta hai bạt tai, sau đó gọi Sói Đen tới, Sói Đen vừa nghe tên ngốc này lại dám trêu đùa người phụ nữ của hắn ta, lập tức kêu người đánh Triệu Tam Linh một trận.

Sau đó hắn ta bắt Triệu Tam Linh bồi thường tiền, Triệu Tam Linh nói mình không có tiền, Sói Đen bèn dẫn anh ta tới phòng bao này, định lừa đám người này một mớ.

Người đàn ông khá thân với Triệu Tam Linh đỡ anh ta dậy, nghiêng đầu nhìn Sói Đen, mở miệng hỏi: “Đại ca này, không biết đây là thế nào?”

“Tên ngốc này trêu chọc người phụ nữ của ông ở nhà vệ sinh, hôm nay nếu các người không lấy ra một tỷ rưỡi, tất cả mọi người trong phòng bao này, ai cũng đừng hòng rời đi!” Sói Đen lạnh giọng nói.

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới lớp trưởng lại sẽ làm ra loại chuyện này.

Triệu Tam Linh mặt đầy xấu hổ, mở miệng giải thích: “Đại ca, thật sự hiểu lầm rồi, tôi nhận lầm người, hơn nữa, tôi căn bản chưa làm gì cô ta cả thì đã bị các anh đánh một trận rồi, cầu xin anh buông tha cho tôi đi.”

“Con mẹ anh, lúc đó tay anh với tới chỗ nào anh tự mình rõ ràng.” Người phụ nữ hét lên.

Triệu Tam Linh bất lực, chuyện tới hôm nay đã không thể trốn thoát nữa, anh ta lấy thẻ mình ra, nói: “Đại ca, trong thẻ của tôi còn mấy chục triệu,một tỷ rưỡi, tôi thật sự không có.”

“Không có? Để họ gom cho mày! Những người này không phải bạn mày sao, để họ lấy ra một tỷ rưỡi, nếu không, khà khà, mày biết sẽ có kết cục gì.” Sói Đen cười lạnh nói: “Đại ca, anh ta có tiền, đồng hồ trên tay anh ta một tỷ hai, hơn nữa chúng tôi ăn cơm trước đó, anh ta móc ra ba trăm triệu, anh ta nhất định có thể đưa anh một tỷ rưỡi.”

Sói Đen lập tức nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: “Nhóc con, nghe thấy không, mau lấy tiền ra!”

Hứa Bích Hoài lập tức nôn nóng, cô lần đầu tiên cảm thấy Triệu Tam Linh vô sỉ như vậy.

“Số tiền này dựa vào cái gì kêu chúng tôi lấy ra, rõ ràng là bản thân anh phạm lỗi, làm gì bắt Lâm Thanh Diện giúp anh chịu trách nhiệm.” Hứa Bích Hoài không phục.

Mặc dù Triệu Tam Linh rất không muốn để Hứa Bích Hoài thấy anh ta như vậy, nhưng chuyện tới bây giờ, anh ta đã không còn cách nào khác, sự lợi hại của Sói Đen, anh ta biết.

Anh ta tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Bích Hoài, anh cũng là bị buộc phải bất đắc dĩ làm vậy, em kêu Lâm Thanh Diện giúp anh một lần, sau này anh nhất định sẽ trả số tiền này cho hai người.”

“Triệu Tam Linh, anh quá vô sỉ rồi! Bản thân anh hạ lưu, lại còn muốn để Lâm Thanh Diện lấy tiền giúp anh, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi!” Lục Thiên Điệp cũng phẫn nộ hét lên.

Triệu Tam Linh sững sốt, không rõ Lục Thiên Điệp tại sao bắt đầu nói chuyện thay Lâm Thanh Diện.

Sói Đen thấy sắc đẹp của Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp, mắt sáng lên, trực tiếp đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

Hắn ta cười xấu xa nhìn Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp, mở miệng nói: “Nếu các người không muốn bỏ ra số tiền này, cũng được.”

Nghe thấy Sói Đen nói vậy, Hứa Bích Hoài thở phào một hơi, cho rằng Sói Đen đột nhiên có lòng tốt.

“Chỉ cần hai người các người chịu theo tôi ngủ, tôi sẽ không tính toán chuyện lần này, hơn nữa chỉ tiêu của các người tối nay, toàn bộ tính lên người tôi, thế nào?“ Sói Đen nhe cái răng ố vàng trong miệng, háo sắc nói. 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc