Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 55-56-57

Trước Sau

break

 Chương 55: Đồng hồ anh ta là đồ đi ăn trộm

Mọi người đều yên tĩnh, quay đầu nhìn về phía hội viên VỊIP đó.

Cái ghế này của họ là do người ta nhường, nên sau khi nhìn thấy hội viên VỊP đi vào thì có chút t dạ.

Nếu như người ta phát hiện và yêu cầu muốn dùng cái ghế này, dựa vào cấp bậc ưu tú hội viên VIP của người ta, dù là Triệu Tam Linh đã đặt trước chiếc ghế này, thì người ta cũng có quyền ưu tiên sử dụng.

Triệu Tam Linh nhìn người vừa di vào, trong lòng có chút lo sợ, vội vàng đứng

dậy.

Hội viện VỊP quét mắt qua một vòng, trước đó nhân viên phục vụ đã nói với anh ta rằng những người ở bên trong có môt người là bạn của chủ tập tập đoàn Thiên Dương, anh ta biết đại cổ đông của khách sạn quốc tế Thiên Thành chính là tập đoàn Thiên Dương, nên lập tức nhường ghế của mình.

Anh ta bây giờ tới là muốn xin lỗi, dù sao thì lúc đó anh ta cũng xem như là chen ngang, nếu như vì cái này mà đắc tội với người của tập đoàn Thiên Dương, thì đối với anh ta mà nói là tổn thất lớn.

Vì không biết ai là người của tập đoàn Thiên Dương, người này trực tiếp nới với tất cả mọi người: “Các vị, trước đó là tôi không đúng, chiếc ghế này đã được mọi người đặt trước rồi, nhưng tôi lại muốn chen ngang, hy vọng mọi người đừng để ý.”

Mọi người đều đơ người, không ngờ hội viên VỊP này lại đặc biệt xin lỗi họ.

“Trước đây tôi không biết mọi người là của tập đoàn Thiên Dương, nên đã thất lễ, hôm nay tôi xin tự phạt mình một ly để thể hiện thành ý, công ty của tôi và tập đoàn Thiên Dương có một vài dự án hợp tác, hy vọng sau này các vị giúp đỡ, tôi cạn trước đây.”

Hội viên VIP nọ nói xong, trực tiếp uống cạn ly rượu trong tay.

“Mọi người tiếp tục di, tôi không làm việc nữa, ăn uống ngon miệng.” Sau khi uống rượu xong, người đó liền rời di, thuận tiện đóng cửa lại.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, người ta là nề mặt tập đoàn Thiên Dương, mới nhường Phượng Minh các họ.

Mà trong những người ở đây, họ đều biết rằng, chỉ có Triệu Tam Linh có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương.

 

nên mọi người đều cảm thấy, người này vì nhắm vào Triệu Tam Linh mới khách khí như thế.

 

Cả đám người quay đầu nhìn về phía Triệu Tam Linh, trên mặt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lớp trưởng, cậu thật sự lợi hại, hội viên VIP ở đây lại nể mặt cậu, thật sự là vô cùng có mặt mũi rồi.”

“Đúng vậy, lớp trưởng tuổi còn trẻ đã làm giám đốc chỉ nhánh của tập đoàn

Thiên Dương, người ta là cảm thấy lớp trưởng tiền đồ rộng mở, nên mới tới nịnh nọt đó.”

“Lớp trưởng thật tuyệt, một số phế vật nào đó so với cậu ấy, thật sự là xách dép không kịp.”

Một vài bạn học nữ đã bắt đầu có ý với Triệu Tam Linh, đáng tiếc họ đều biết mục tiêu của Triệu Tam Linh là Hứa Bích Hoài, nên có chút tiếc nuối..

Lục Thiên Điệp cũng không ngờ rằng người ta mình mặt mũi là vì Triệu Tam Linh, khiến cô cũng có chút muốn theo đuổi Triệu Tam Linh.

Nhưng nghĩ tới bạch mã hoàng tử của mình, cô liền không có chút hứng thú nào với Triệu Tam Linh nữa rồi.

“Triệu Tam Linh quả thực không tồi, nhưng so với bạch mã hoàng tử của cô, thì còn kém nhiều lắm.” Trong lòng Lục Thiên Điệp thầm nghĩ.

Triệu Tam Linh gương mặt cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ người đó sẽ vì bản thân anh ta nên mới nhường ghế họ.

Nhưng người đó sao lại biết anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương? Anh ta cũng chưa từng gặp người đó.

Nhưng người ta nói lí do là vì tập đoàn Thiên Dương nên mới tới xin lỗi, ở đây chắc là cũng chỉ có anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương, cũng không thể vì Lâm Thanh Diện. 

Nghĩ tới điều này, trên mặt Triệu Tam Linh lộ ra dáng vẻ đắc ý, không nghĩ tới điểm kỳ lạ ở đó nữa, chỉ cảm thấy bây giờ họ có thể vào trong đây hoàn toàn là nhờ công lao của anh ta.

Lúc trước còn có người rằng là Lâm Thanh Diện giành được căn phòng này, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không có khả năng này.

 

Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ánh mắt lộ ra sự châm biến, giống như là đang chứng minh với Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện không địch được với anh ta.

Nhưng anh ta không hề biết, Hứa Bích Hoài đã sớm nhận định, người đó là vì Lâm Thanh Diện mà tới, tuy rằng cô không rõ tại sao Lâm Thanh Diện lại có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương, nhưng cũng không làm cô hoài nghi việc Lâm Thanh Diện không có năng lực này.

Dù sao thì ban đầu đến cả chủ của biệt thự Thiên Vân mà Lâm Thanh Diện cũng có thể kết thân.

đến tận bây giờ, Hứa Bích Hoài vẫn không hay biết, chủ của biệt thự Thiên Vân, chính là Lâm Thanh Diện.

Sau khi mọi người khen ngợi Triệu Tam Linh, cũng không thảo luận chuyện này nữa, mà tới chuyện gọi món.

Triệu Tam Linh nhìn thực đơn, các món ở đây tuy rằng rất đắt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể trụ được của anh ta, cùng lắm thì ăn xong một bữa, tháng sau tiết kiệm một chút.

Lúc mà Triệu Tam Linh đang gọi món, mấy cô gái ở Hứa Bích Hoài bắt đầu ôn lại chuyện cũ, mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Cô gái ngồi ở bên cạnh Hứa Bích Hoài nắm lấy tay cô, nói chuyện thời học đại Tam Linh thấy mọi người đều nhìn về phía đồng hồ Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài, lập tức cảm thấy không thoải mái.

Anh ta cũng biết chiếc đồng hồ đó là hàng thật.

“Sao có thể, Lâm Thanh Diện sao lại mua được chiếc đồng hồ đắt thế được, đây chắc là hàng nhái thôi.” Lục Thiên Điệp có chút kinh ngạc nói.

“Không thể nào, công nghệ của Vancheron Constantin không dễ nhái như vậy, hơn nữa dây đồng hồ chỉ có xưởng nguyên bản của Vancheron Constantin mới có, đây chắc chắn là hàng thật.” Cô gái đó khẳng định.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ đắt như vậy.

Hứa Bích Hoài cũng có chút kinh ngạc, hôm đó Lâm Thanh Diện còn nói với cô chiếc đồng hồ này không đắt, chỉ hơn 125 nghìn thôi, Lâm Thanh Diện cảm thấy không đắt.

“Lâm Thanh Diện, bình thường đều là Bích Hoài nuôi anh, anh lấy tiền đầu ra mà mua chiếc đồng hồ đắt như vậy?” Triệu Tam Linh đột nhiên hỏi một câu.

“Đúng vậy, sao cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, chắc không phải là làm chuyện phạm pháp gì chứ?”

“Đây chắc chắn không phải cậu ta mua, nói không chừng là trộm của người khác, không ngờ Lâm Thanh Diện là loại người như vậy.”

“Trời ơi, Lâm Thanh Diện lại còn trộm đồng hồ, mau xem xem tôi có mất thứ gì không.”

Mọi người lập tức bắt đầu nghi ngờ Lâm Thanh Diện, Triệu Tam Linh hỏi một câu như vậy, cũng là vì khiến mọi người nghi ngờ, bản thân anh ta cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.

“Lâm Thanh Diện, sao anh lại không nói gì, không phải thật sự là anh trộm đồng hồ đó chứ?” Triệu Tam Linh lại hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện không nói câu gì, không ngờ Triệu Tam Linh lại kiếm chuyện như vậy.

Nhưng anh lại không sợ, cây ngay không sợ chết đứng. “Đồng hồ này là tự tôi  ua, xin đừng vu khống ngời khác.” Lâm Thanh Diện mở lời.

“Vậy cậu chứng minh một chút, lẽ nào cậu nói thì chúng tôi liền tin sao?”

“Nói đúng lắm, sao cậu chứng minh được đây là do cậu mua, tôi thấy là do cậu trộm về, còn ở đó mà giảo biện.”

Hoài, cậu tránh xa người này ra chút, anh ta đã trộm đồ, người này sớm muộn cũng làm chuyện hại cậu.”

Lâm Thanh Diện không còn cách nào, nhìn đám người lải nhải không ngừng, liền lấy hai tấm giấy từng trong người ra, để lên bàn.

“Đây là hóa đơn của đồng hồ, không tin mấy người tự xem di.” 

 Chương 56: Em chia đôi với anh

Cả đám người lập tức yên lặng, hai chữ “hóa đơn” khiến cả đám người với dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác đều được áp xuống.

Ngày hôm đó Hướng Vấn Thiên cho người đem đồng hồ của Lâm Thanh Diện, tiện đưa cả hóa đơn qua, Lâm Thanh Diện sau khi lấy thì cho luôn vào trong người, quên không để ở nhà.

Không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng. Lục Thiên Điệp nhìn hóa đơn trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng vẫn hơi nghỉ ngờ, liền lấy ra xem.

Đám con gái biết Vancheron Constantin cũng tụ lại xem, sau đó kinh ngạc trợn mắt lên nói: “Hóa đơn này là thật.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy đây là chuyện họ không chấp nhận nổi.

“Đồng hồ này thật sự là do cậu ta mua?”

“Không phải nói rằng Lâm Thanh Diện ăn bám phụ nữ sao, sao cậu ta có nhiều tiền như vậy?”

“Woa, đồng hồ 1 tỷ 140, cả đời này chắc tôi cũng không nhận được món quà quý giá như thế.”

Dù cho nghi ngờ thế nào, thì hóa đơn là thật, những người này cũng chẳng có lí do để nghi ngờ chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.

Triệu Tam Linh tưởng rằng việc này sẽ khiến Lâm Thanh Diện thân bại danh liệt, khiến Hứa Bích Hoài ý thức được Lâm Thanh Diện chỉ là một tên đều giả thích trộm vặt.

Ai ngờ Lâm Thanh Diện lại đem hóa đơn theo, mọi người không cảm thấy Lâm Thanh Diện nhân phẩm có vấn đề gì, chỉ cảm thấy anh có tiền.

Triệu Tam Linh tức tới mức nắm chặt tay lại, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là cạn lời, ra đường còn cầm hóa đơn theo, lẽ nào muốn tùy lúc khoe khoang bất cứ lúc nào sao? Thật sự là đồ nhà quê!”

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện lấy hóa đơn ra thanh minh cho bản thân, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô tin Lâm Thanh Diện sẽ không làm mấy chuyện như trộm đồ, nhưng muốn mấy người kia im miệng thì phải lấy ra bằng chứng có hiệu lực, cũng may Lâm Thanh Diện đem theo hóa đơn.

Lục Thiên Điệp vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Diện mua đồng hồ ở sạp hàng lề đường, không ngờ lại là chiếc đồng hồ 1 tỷ 140 của Vancheron Constantin, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

 

Nhưng theo thành kiến từ trước đến nay của Lâm Thanh Diện, cô không thể thừa nhận Lâm Thanh Diện có năng lực mua được chiếc đồng hồ đắt như vậy, bạch mã hoàng tử của cô mới có năng lực này.

“Hừ, có hóa đơn thì sao, chỗ tiền này, không phải là quỹ đen anh giấu, thì chính là anh đào được từ người Bích Hoài, anh còn nói tự hào như vậy.” Lục Thiên Điệp chẹp miệng.

Mọi người trong bàn đều lần lượt gật đầu, đồng ý với cách nói của Lục Thiên Điệp.

“Đúng vậy, Lâm Thanh Diện là một phế vật, sao có thể mua đồng hồ đắt như vậy, chắc chắn là tiền đào được từ người Bích Hoài.”

“Bích Hoài thật là đáng thương, lại vớ phải thứ không có biết xấu hổ như vậy, đào tiền của cậu ấy đem đi mua quà, việc này mà cũng có thể làm ra.”

“Loại người này thật quá đáng ghét, rõ ràng chính là ăn bám phụ nữ, còn muốn cố gắng đào tiền từ trên người phụ nữ, thật buồn nôn.”

Hứa Bích Hoài nghe những lời này thì lập tức bốc hỏa, trong lòng không hiểu, sao họ lại không tin đồng hồ này là Lâm Thanh Diện mua?

Cô muốn giải thích thay Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn cô, cười với cô, ngụ ý là cô đừng làm như vậy.

Những người này không tin vào năng lực của Lâm Thanh Diện, anh cũng không còn cách nào, nhưng anh hiểu, muốn họ thừa nhận một kẻ phế vật, là việc khó hơn cả lên trời. 

Nếu như anh muốn dính vào chuyện này, thì thời gian mấy năm nay, anh sợ chỉ có thể cãi nhau không ngớt với mấy người này, anh cũng không có cách nào một tay gầy dựng lên tập đoàn Thiên Dương rồi.

Triệu Tam Linh nghe những gì mọi người nói, lập tức di chuyển ánh mắt, trong lòng nghĩ số tiền Lâm Thanh Diện mua đồng hồ, quả thật rất có khả năng là đào được từ người Hứa Bích Hoài.

 

Dù cho không phải, e rằng cũng là quỹ đen giấu nhiều năm.

 

Tên phế vật như vậy, quỹ đen có thể có bao nhiêu, mua chiếc đồng hồ, e rằng cũng chẳng còn tiền, Triệu Tam Linh muốn dùng chuyện này hãm hại Lâm Thanh Diện.

Anh ta nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Mọi người đừng nói như vậy, nói không chừng số tiền này là tự Lâm Thanh Diện kiếm được. Lâm Thanh Diện, cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, trong tay chắc có không ít tiền?“

Trong lòng Triệu Tam Linh cười lạnh, không ngờ tên này là dễ mắc câu như vậy.

“Thật là cạn lời, Triệu Tam Linh người ta đã cho cậu ta một bậc thang, không ngờ cậu ta còn giả vờ.” Lục Thiên Điệp khinh thường nói.

Mọi người cũng dần cảm thấy Lâm Thanh Diện có chút không còn liêm sỉ, thật sự thấy chút ánh sáng mặt trời liên tỏ vẻ xán lạn.

“Xem ra Lâm Thanh Diện có nhiều tiền nhỉ, thực ra hôm nay tôi cũng không ngờ cậu sẽ tới, cho nên tiền dự phòng có chút không đủ, nếu cậu đã có tiền như vậy, còn mua được chiếc đồng hồ của Vancheron Constantin, hay là tiền lần này, cậu chịu một chút?

Đến lúc mọi người cùng nhau đi hát, thì tôi mời, thế nào?” Triệu Tam Linh mở  lời.

“Được, chúng ta chia đôi đi.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt cười.

Triệu Tam Linh suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, Lâm Thanh Diện tên ngốc này không chỉ đồng ý, mà còn muốn chia đôi với anh ta, tên này chỉ sợ là không biết bữanày phải trả bao nhiêu tiền.

“Nếu cậu đã đồng ý rồi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết chỉ phí của nhà hàngcao cấp, không phải là thứ ruội nhặng như cậu có thể gánh nổi, đến lúc thanh toán cậu không lấy đâu ra tiền, tôi sẽ ra mặt, Hứa Bích Hoài chắc chắn sẽ thất vọng đến cùng cực với cậu, rồi sà vào lòng tôi.” Trong lòng Triệu Tam Linh thầm nghĩ.

“Thật là không có thuốc chữa, lại còn muốn chia đôi với lớp trưởng, tôi xem xem lúc đó tên này sẽ mượn cớ nói không có tiền thế nào.”

“Thật sự là điên rồi, cũng không xem xem đức hạnh của bản thân mình thế nào, còn dám chủ động đề nghị chia đôi, cậu ta tưởng có thể so với lớp trưởng sao?”

“Quan tâm làm gì, dù sao lúc đó không có tiền, người mất mặt cũng là cậu ta.”

“Bích Hoài thật đáng thương, nói không chừng tên này chủ ý chính là đánh vào  Bích Hoài, đến lúc đó không có tiền, chắc chắn là để Bích Hoài bỏ ra, Bích Hoài sao lại đen đủi thế này, vớ phải thứ như này.”

Lâm Thanh Diện đương nhiên hiểu rõ tính toán của Triệu Tam Linh, cho nên mới đề nghị chia đôi, Triệu Tam Linh đã muốn làm xuất mặt anh như vậy, thì  anh cũng không ngại để Triệu Tam Linh cảm nhận một chút, phá sản là cảm giác như thế nào.

Triệu Tam Linh đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện, muốn xem xem sau khi Lâm Thanh Diện nhìn giá đồ ăn trong, liệu có hối hận muốn đụng vào tường không.

“Nếu chúng ta đã chia đôi, thì cậu gọi trước đi, tìm thứ gì thích ăn một chút, đừng khách khí.”

Lâm Thanh Diện nhận thực đơn, nhìn thực đơn một chút, mở miệng hỏi: “Cậu chắc chắn muốn tôi gọi?”

Triệu Tam Linh tưởng Lâm Thanh Diện bị giá của đồ ăn dọa sợ, trong lòng cười lạnh nói: “Đúng vậy, cậu đừng cảm thấy đắt, tôi trả một nửa, để mọi người vui vẻ là được.”

“Vậy được thôi.” Lâm Thanh Diện nhận được sự khẳng định của Triệu Tam Linh, lật thực đơn.

Anh quay đầu nhìn phục vụ nói: “Chuẩn bị ghi nhé.”

“Chúng ta có hơn mười mấy người, loại tôm hùm Châu Âu gần 2 triệu nửa cân, lấy 8kg.”

“Phật nhảy tường hơn 1 triệu 2, mỗi người một phần.”

“Canh cá thượng phẩm hoàng gia, lấy trước 5 phần.”

“Còn có cái này, cái này, thêm cả cái này nữa” 

 Chương 57: Bữa cơm năm trăm bốn mươi triệu

Triệu Tam Linh còn đang định chế nhạo Lâm Thanh Diện nhất định sẽ không dám gọi những món đắt tiền, nhưng sau khi chứng kiến Lâm Thanh Diện gọi món một cách khoa trương thì lập tức trợn tròn mắt.

Chỉ một lát sau, số thức ăn mà Lâm Thanh Diện gọi cũng sấp sỉ mấy chục triệu rồi.

Tất cả những người ngồi tại bàn đều kinh ngạc và giật mình trước cách Lâm Thanh Diện gọi thức ăn, có điều ngẫm lại thì bữa cơm này cũng chẳng bắt họ phải trả tiền nên không ai cản Lâm Thanh Diện lại.

Người khác không để ý việc Lâm Thanh Diện gọi đồ ăn nhiều hay ít nhưng, Triệu Tam Linh thì có bởi anh sẽ phải góp một nửa vào bữa cơm này mà hiện tại số tiền phải trả những món ăn mà Lâm Thanh Diện gọi ra đã vượt quá dự toán của anh ta rồi.

Lúc này anh ta liền đập bàn hét lên với Lâm Thanh Diện: “Anh điên rồi à? Gọi nhiều món như vậy anh ăn có hết không hả?”

 

Lâm Thanh Diện ngẩng đầu liếc Triệu Tam Linh một cái rồi mở miệng nói: “Chúng ta có tận mười mấy người cơ mà, muốn giải quyết sạch số thức ăn này chắc cũng dễ thôi, đúng không?”

 

“Vậy… Vậy thì anh cũng không thể…” Triệu Tam Linh vốn muốn nói vậy thì  anh cũng không cần phải gọi nhiều món đắt tiền khiến người ta phải hết hồn như vậy chứ, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình anh ta liền nhận ra nếu nói ra những lời ấy thì chẳng phải anh ta không rộng lượng bằng Lâm Thanh Diện sao.

nên cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt trở về trong bụng.

“Sao thế? Cậu cảm thấy tôi gọi đồ ăn mắt quá à?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Triệu Tam Linh lập tức xấu hổ nhưng vẫn khăng khăng nói: “Mới gọi có vài món thì sao mà đắt được chứ, chẳng qua tôi thấy anh gọi đồ ăn đạm bạc quá, món nào cũng gọi mười mấy phần như vậy, sợ là mọi người sẽ chán ngấy.”

Tất cả mọi người lập tức cảm thấy đắt tiền khiến người ta phải hết hồn như vậy chứ, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình anh ta liền nhận ra nếu nói ra những lời ấy thì chẳng phải anh ta không rộng lượng bằng Lâm Thanh Diện sao. nên cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt trở về trong bụng.

“Sao thế? Cậu cảm thấy tôi gọi đồ ăn mắt quá à?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Triệu Tam Linh lập tức xấu hổ nhưng vẫn khăng khăng nói: “Mới gọi có vài món thì sao mà đắt được chứ, chẳng qua tôi thấy anh gọi đồ ăn đạm bạc quá, món nào cũng gọi mười mấy phần như vậy, sợ là mọi người sẽ chán ngấy.”

Tất cả mọi người lập tức cảm thấy bộ cười tươi như hoa nở mà thôi.

Lâm Thanh Diện nghe Triệu Tam Linh nói xong liền a lên một tiếng rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Mỗi món trên tờ thực đơn này lấy tôi một phần, tờ này và tờ này nữa.”

Thấy Lâm Thanh Diện lại gọi thức ăn y chang lần trước ở quán ăn Xuân Giang, Triệu Tam Linh đột nhiên có chút hối hận vì đã nói những lời này .

Cách gọi thức ăn theo kiểu mỗi tờ thực đơn một món như này ai mà gánh nổi chứ.

 

Nhưng anh ta chính là người vừa nãy còn mạnh miệng hô hào nên bây giờ dù muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.

 

“Khụ khụ, Lâm Thanh Diện, cậu đừng chỉ gọi đồ ăn không, tốt xấu gì cũng phải gọi chút gì để uống chứ.” Triệu Tam Linh nghĩ thầm, rượu cũng đắt sấp sỉ thức ăn nên chắc hẳn Lâm Thanh Diện sẽ ngừng hành động lần lượt gọi thức ăn trên từng tờ thực đơn một.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, lật sang trang đồ uống, anh chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Hãy mang chúng tôi mười bình rượu đắt nhất các cậu, sẵn tiện lấy một ít thức uống ngon ngon nữa nhé.”

Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện nói suýt chút nữa thì thổ huyết ngay tại .

Chai rượu đắt nhất của nhà hàng cao cấp quốc thế Thiên Thành có giá gần hai mươi bảy triệu, Lâm Thanh Diện không chút do dự gọi luôn mười bình vậy chẳng phải tiêu tốn gần hai trăm bảy mươi triệu sao.

Anh chàng này điên rồi à?

Triệu Tam Linh cảm thấy khó thở, lần này anh ta dự định tiêu khoảng ba mươi đến sáu mươi triệu mà thôi nhưng bây giờ chiếu theo cách gọi đồ ăn của Lâm Thanh Diện, dù chia nhau trả thì sợ cũng phải tầm hai mốt đến hai bốn triệu.

“Bộ thằng ngu này chưa từng ăn ngon mặc đẹp nên mới nhắm mắt nhắm mũi mà gọi sao, hôm nay đúng là ngày má mà. Nhưng dù gì thằng đó và mình cũng chia nhau trả, đến lúc đó mình chỉ trả đúng một nữa thôi, nửa còn lại mày chết, một đồng ông đây cũng không bố thì thêm đâu.”

tiên cô ta gặp người gọi thức ăn hào sảng như vậy nên nghĩ thầm trong bụng rằng người này nhất định là một nhân vật tai to mặt lớn, bằng không sao có được khí phách như vậy chứ.

Sau khi nhớ kỹ những món mà Lâm Thanh Diện gọi, nhân viên phục vụ liền chạy nhanh ra ngoài, bảo nhà bếp chuẩn bị.

Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt hồ nghị, lúc sau cô ấy mới hỏi Hứa Bích Hoài: “Hoài ơi, có phải trước khi đến đây cậu đã đưa tiền anh ta vì muốn anh ta nở mày nở mặt với mọi người không?”

Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Không có, gần đây Lâm Thanh Diện toàn tự tiêu tiền của chính ảnh, cái đồng hồ này cũng là anh ấy tự mua đó, với tiền lương của tớ sao có thể mua nổi cái đồng hồ mắc như vậy chứ.” 

“Thế cậu nghĩ tiền của anh ta ở đâu ra?” Lục Thiên Điệp hỏi tiếp.

Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là anh ấy tự kiếm được.”

 

Lục Thiên Điệp vẫn làm ra vẻ không tin, Lâm Thanh Diện trong ấn tượng của cô ấy chỉ là một tên bỏ đi chẳng biết làm gì thì làm sao có năng lực kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.

Lẽ nào… Từ trước đến nay Lâm Thanh Diện toàn là giả bộ?

Nghĩ vậy, Lục Thiên Điệp t nhớ ra giọng nói của bạch mã hoàng tử mà Hứa Bích Hoài từng nhắc đến có chút giống với Lâm Thanh Diện, hơn nữa hôm đó lúc cô nhắn tin bạch mã hoàng tử thì di động của Lâm Thanh Diện lại vang lên.

Những điều đó khiến cô ây bắt đầu hoài nghi, Lâm Thanh Diện có liên quan đến Trái tim của Hướng Dương.

Tuyệt đối không thể! Trong lòng Lục Thiên Điệp không tin Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương nên cô lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn Trái tim của Hướng Dương.

Tiếp theo cô nhanh chân chạy lại phía Lâm Thanh Diện nhưng không hề nghe thấy tiếng chuông.

Lục Thiên Điệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ấy quá đa nghi rồi.

“Tên ngốc này sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được chứ, mình cũng đúng là đồ ngốc mà, nhưng vẫn còn có điểm phải nghi ngờ, nếu là bạch mã hoàng tử của mình thì làm sao có thể chỉ tặng chiếc đồng hồ mấy trăm triệu chứ, nhất định sẽ tặng loại cả tỷ.”

Lục Thiên Điệp lầm bẩm.

Nhưng cô ấy không hề biết, sau khi tiến vào phòng bao, Lâm Thanh Diện đã chuyển sang chế độ im lặng, nên mới không bất kỳ tiếng động nào.

Lục Thiên Điệp cao ngạo liếc Lâm Thanh Diện xong liền không muốn nghĩ đến chuyện ấy nữa, tiền của Lâm Thanh Diện từ đâu mà cóc, cô ấy chẳng quan tâm, chỉ cần biết bữa cơm này dù gì cũng không phải do cô ây trả tiền là được.

Không lâu sau nhân viên phục vụ liền lần lượt bưng từng khay thức ăn lên, tất cả mọi người đều lóa mắt khi nhìn thấy cười nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, thứ mà bọn họ đang uống sao có thể gọi là rượu chứ, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh ta!

Anh ta nhìn sang sắc mặt của Lâm Thanh Diện thì thấy anh vẫn bình tĩnh như thể chẳng bận tâm đến chút tiền áy nên trong lòng đột nhiên lên cơn mắng chửi: “Tao không tin mày gọi mấy món đắt tiền như vậy mà ông cố nội mày không xót, tạm thời cứ mặc mày ra vẻ ta đây, đợi lát nữa tính tiền xem mày có khóc không.”

Nguyên một đám người phàm ăn không ngừng đích tìm Triệu Tam Linh kính rượu, bọn họ cũng khen sự rộng rãi của Triệu Tam Linh, khiến người bạn học cũ này nở mày nở mặt.

Triệu Tam Linh uống rượu xong lại nghe thấy nhiều người khen mình như vậy thì lập tức cảm thấy phê và nói với tất cả rằng, chút tiền ấy với anh ta mà nói chỉ là hạt bụi, bảo mọi người đừng khách khí.

Dường như mọi người đều đã quên bữa cơm này là do Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh hùn vào trả nên hoàn toàn không có ai để ý tới Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng lười lãng phí nước bọt với đám người này, chỉ chăm chăm vui vẻ ăn uống với Hứa Bích Hoài.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cả đám người đều cơm no rượu say, người nào người nấy đều thỏa mãn, sung sướng.

“Lớp trưởng, chúng tôi ăn no rồi, tính tiền đi.” Một gã cất tiếng.

“Không thành vấn đề, nếu tất cả mọi người đều đã no thì tối sẽ thanh toán, thanh toán xong chúng ta cùng di karaoke đi!” Triệu Tam Linh cũng đã uống hơi nhiều nên giọng nói có hơi lớn.

Tất cả mọi người lập tức hoan hô.

“Mọi người đừng quên, lần này là lớp trưởng cùng Lâm Thanh Diện chia nhau đãi, vậy mà lúc này cái tên ấy lại im lặng không hé nửa lời, đừng nói là muốn chạy làng đấy nhé.”

Triệu Tam Linh cũng cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện và nghĩ rằng luc này anh im lặng để lấp liếm nhưng may là đã có người lên tiếng.

“Phục vụ đâu, tính tiền!”

Nhân viên phục vụ lập tức cầm hóa đơn đến bên cạnh Triệu Tam Linh.

“Hóa đoa lần này tôi và anh chàng kia mỗi người một nữa, tôi chỉ trả một nửa thôi, số còn lại anh ta sẽ trả, hiểu chưa?” Triệu Tam Linh mở miệng.

Nhân viên phục vụ gật đầu, mở miệng nói: “Thưa anh, lần này các anh đã ăn uống hết 558.900.000, nếu anh chỉ chịu một nửa thì chỉ cần phải trả 279.450.000.”

Triệu Tam Linh vốn dĩ đang mặt mày hớn hở thì lập tức tỉnh rượu , suýt chút nữa là ngã từ trên ghế xuống rồi.

“Bao nhiêu tiền?” Triệu Tam Linh không dám tin vào tai mình, hỏi lại

“279.450.000.” Nhân viên phục vụ lại nhấn mạnh lần nữa.

Triệu Tam Linh nuốt nước bọt, hiện tại anh ta chỉ có thể chỉ tiêu trong khoảng 300.000.000 và bữa tiệc này thực sự là muốn vét sạch túi tiền của anh ta rồi.

“Khụ khụ, cô đi lấy tiền của người kia trước đi, tôi còn phải chuyển khoản nên mất chút thời gian.” Triệu Tam Linh muốn xem xem Lâm Thanh Diện làm sao trả được số tiền nhiều như vậy rồi sẽ nương theo đó mà mượn cớ.

Nhân viên phục vụ đành phải di tới bên cạnh Lâm Thanh Diện.

“Thưa anh, số tiền lần này anh phải trả là…”

Tất cả đều cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ đều rằng nhất định anh không thể trả được số tiền lớn như vậy.

“Tôi thấy khi nãy anh ta chỉ chém gió tấm thẻ, quẹt vào máy rồi đưa Lâm Thanh Diện nhập mật mã.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tấm thẻ này của Lâm Thanh Diện nhất định không thể quẹt được nhiều tiền như vậy.

Nhưng ngay sau đó, nhân viên phục vụ đã tươi cười trả thẻ lại Lâm Thanh Diện, hớn hở nói: “Thưa anh, anh đã trả tiền xong rồi, cảm ơn anh đã ủng hộ nhà hàng chúng tôi!” 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc