Ở bên ngoài hô to một tiếng, bảy mươi hai khu vực buôn bán, mỗi người đều cất tiếng kêu to.
- Thùng thùng thùng.
Ở thành Nam đột nhiên truyền đến một hồi tiếng trống.
Hôm nay là cuộc tuyển chọn thành chủ Vô Song Thành, ở bên ngoài, vừa loan tin báo, bẩy mươi hai khu vực buôn bán ở Vô Song Thành vừa nghe tin nay đã trở nên cực kỳ yên tĩnh trở lại. Lúc này tại sao lại có cảnh báo? Đại Vũ đế triều? Quân đội của Đại Vũ đế triều đến đây sao?
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn về phía thành nam, thậm chí có rất nhiều người từ từ bay đến.
Đúng lúc mọi người đang cố gắng lo lắng, thì ở phía thành Nam bỗng nhiên truyền đến thanh âm của thị vệ. Nhận lấy thanh âm truyền tới của thị vệ.
- Ở Nam thành không có ai cản trở cho nên bị yêu thú tấn công, chỉ là yêu thú thôi, cho nên mọi người không cần lo lắng.
Thanh âm truyền đến xong, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Tuy lần này chỉ là một đám yêu thú nhỏ nhưng còn lần sau thì sao? Nếu như là quân đội của Đại Vũ đế triều thì sao? Tất cả mọi người đều bất giác trầm xuống.
- Duy trì đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Lúc này bỗng nhiên một người lại kêu lên.
- Duy trì đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Ở bên ngoài gầm lên từng thanh âm, bọn họ hô to không ngừng, so với trước kia còn mạnh mẽ hơn.
Người ở Vô Song Thành tựa như là sôi trào lên, vô số thanh âm kêu lên.
- Duy trì Mạc đại nhân.
Bỗng nhiên một thanh âm kêu lên.
Đây chính là người tuyên truyền cho Mạc Bách Lý.
- Phụt.
Người kia bỗng nhiên bị phun một cái.
- Phụt phụt.
Ở chỗ người này đứng tràn ngập một lớp sương mù.
Đợi sau khi tiếng ồn ào đã hết, giờ phút này, người lúc nãy toàn thân đã trở nên tàn tạ, tựa như là một tên khất cái vậy, không ngừng run rẩy.
Mạc Ngôn Băng ấp úng vài câu, vẻ mặt trở nên ngây ngộc, không còn cách nào nữa sao?
Sau đó, đằng chúng quan viên ở Bắc thành đột nhiên hô lớn lên:
- Duy trì Thủy đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Nhìn những người phía xa xa, Mạc Bách Lý biết rằng kế sách này đã không còn tác dụng, trong lòng y bỗng trở nên rét lạnh, sau đó ý không để ý đến mọi người nữa mà nhanh chóng đi về phủ mình.
Ở tại một gian mật thất trong Nam thành.
Mũi tên nơi ngực của Thủy Thiên Nhai đã được rút ra, sau khi được phục dược, khuôn mặt y đã trở nên sảng khoái hơn nhiều lần.
Thủy Vô Ngân đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy kích động.
- Cha , cha sao rồi, có khỏe không?
Thủy Vô Ngân nói.
- Không sao, có kế sách của tiên sinh, cha của con chịu khổ một chút để có thức thành chủ cũng được.
Thủy Thiên Nhai khó khăn nói.
- Cha.
Thủy Vô Ngân lập tức kêu lên.
- Từ nay về sau, mặc kệ mọi chuyện thế nào, con cũng không được đối đầu với sư đệ,
Thủy Thiên Nhai nói.
- Cha nói vậy là sao?
Thủy Vô Ngân khó hiểu hỏi.
- Sư đệ của ngươi, Chung Sơn tiên sinh thật là đáng sợ, tương lai cho dù hắn có lập trường như thế nào, con cũng không được đứng về phe đối địch với hắn.
Thủy Thiên Nhai lại một lần nữa nói.
- Vâng thưa cha.
Thủy Vô Ngân gật đầu đáp.
- Ừ, vậy thì chúng ta chờ tới giờ hợi rồi đi tiếp nhận chức vị thành chủ.
Thủy Thiên Nhai nói.
A Đại sau khi bắn xong một mũi tên, lựa lức hỗn loạn nhanh chóng đi đến phủ thành chủ.
A Đại đến phủ thành chủ, đưa lệnh bài ra, sau đó nhanh chóng được đưa vào gần chỗ của Thiên U công chúa.
Nhìn thấy A Đại, Thiên U công chúa, Chung Sơn, A Nhị đều nhìn hắn.
A Đại mỉm cười sau đó ba người mới thở ra một hơi.
Mà đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một thanh âm của Thủy Vô Ngân, thanh âm của hắn vô cùng bi lệ.
Ở trên nghiễm trường, các quan viên, bọn họ đều xiết chặt nắm tay lại.
- Thủy Thiên Nhai bị bắn sao?
Khuôn mặt của Cổ Lâm hiện ra một vẻ ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ.
Nhìn thấy biểu lộ của Cổ Lâm, Chung Sơn liền cảm thấy ngạc nhiên, cái này quả nhiên là bất thường.
Cổ Lâm cao hứng lúc này ư? Chẳng lẻ hăn cho rằng Thủy Thiên Nhai thật sự không thể đi nhận phiếu sao?
Sau đó, ở thành Nam truyền đến một hồi trống cảnh báo, những quan viên nhát gan ở trên nghiễm trường đều lộ ra một vẻ thất sắc, sau khi tướng giữ thành công bố chỉ là yêu thù thì bọn họ mới lộ ra một vẻ yên tâm.
Mà đúng lúc này, trong thành đột nhiên truyền tới một thanh âm hô to.
- Duy trì Thủy đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
- Duy trì Thủy đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Sóng sau cao hơn sóng trước, từng luồng thanh âm to lớn vang lên, khiến cho Cổ Lâm phải thất sắc.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Cổ Lâm hét lớn.
Lúc này trên bức tường ngọc phía bắc, số phiếu nhanh chóng biến hóa.
Số phiếu của Thủy Thiên Nhai đột nhiên tăng vọt, mà số phiếu của Mạc Bách Lý cũng tăng, tựa như là rùa bò.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Cổ Lâm trừng mắt kêu to lên.
Thiên U công chúa lúc này liền mỉm cười nhìn về phía Chung Sơn, khuôn mặt nàng hiện ra một vẻ cảm thán, nàng khẽ gật đầu một cái.
- Thủy Kính, Thủy Kính tiên sinh đến rồi, mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? Tại sao mọi người lại ủng hộ Thủy Thiên Nhai, tại sao số phiếu của Thủy Thiên Nhai lại tăng nhanh đến vậy?
Cổ Lâm lập tức hét lớn lên.
Thiên U công chúa lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh.
- Thủy Kính, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ngươi không phải là nói sẽ tất thắng hay sao?
Cổ Lâm lập tức hét lớn.
- Thế tử, chúng ta đã thất bại, công chúa đã chiến thắng.
Thủy Kính tiên sinh thản nhiên nói, trên khuôn mặt không hề có chút nào hối tiếc.
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, Mạc Bách Lý, ngươi cũng quay lại, mau nói cho ta biết rằng chuyện gì đã xảy ra?
Cổ Lâm lập tức hướng về phía Mạc Bách Lý kêu lên/
Thủy Kính tiên sinh cũng hướng về phía Thiên U công chúa.
Nhìn thấy Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh liền mỉm cười nói:
- Bái kiến công chúa.
- Thủy Kính tiên sinh đa lễ rồi.
Thiên U công chúa cười nói.
- Vị này chính là người lân trước chúng ta gặp ở Bát Môn Sơn?
Thủy Kính tiên sinh nhìn thấy Chung Sơn thì hồi tưởng lại những chuyện ở Bát Môn Sơn khi trước.
- Tại hạ là tam đẳng hộ vệ, Chung Sơn không ngờ Thủy Kính tiên sinh lại còn nhờ đến tiểu nhân vậy này.
- Ha ha, tiểu nhân vật ư? Thất kính, phải là tại hạ thất kính mới đúng. Tại hạ là Thủy Kinh.
Thủy Kính tiên sinh nhìn Chung Sơn, một lần nữa nói lại danh tự của mình.
Chung Sơn nhìn Thủy Kính tiên sinh rồi cười nhạt một cái. Thủy Kính tiên sinh có thể nhìn ra người sắp đặt sau lưng của Thiên U công chúa chính là người này.
- Tại hạ là Chung Sơn.
Chung Sơn lại nói tiếp.
- Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn chỉ là hộ vệ của ta mà thôi.
Thiên U công chúa nhìn Thủy Kính tiên sinh rồi nói.
- Đúng thế, Chung Sơn chỉ là thị vệ của công chúa.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu, cười nói.
Ba người tuy không nói rõ ra nhưng trong mắt cả ba người đã nói lên suy nghĩ trong lòng của mình.
Không cần phiền phức, chỉ cần hai câu nói đơn giản đã nói lên rất nhiều điều.
- Lần này, công chúa khiến cho tại hạ phải thất bại thảm hại, Thủy Kính tiên sinh này là lần đầu tiên thất bại.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thủy Kính tiên sinh hà tất phải khiêm nhường, nếu tiên sinh xuất thủ toàn lực, thì Thiên U cũng không thể thành công.
Thiên U công chúa nói.
- Thiên U chúc mừng nàng.
Cổ Lâm cất tiếng nói, vẻ đắc ý trước kia đã không còn, bây giờ trong lòng hắn đang tràn đầy tức giận.
Dù sao, ngoại trừ Thiên U công chúa, ai Cổ Lâm cũng cảm thấy hận.
Nghe thấy lời chúc mừng củ Cổ Lâm, Thiên U công chúa nhìn về phía bức tường bằng ngọc bích phía xa xa.
Mạc Bách Lý: bốn trăm bốn mươi lăm vạn phiếu.
Thủy Thiên Nhai: năm trăm mươi mươi lăm vạn phiếu.
Trong khoảng khắc Thủy Thiên Nhai đã tăng hai trăm lẻ năm vạn phiếu trong khi Mạc Bách Lý chỉ tăng năm vạn phiếu.