Âm phủ, Xương Kinh, trong thư phòng Chung Sơn. Thiên Linh Nhi và Niệm Du Du không ngừng an ủi Tiên Tiên còn đang thương tâm!
Tiên Tiên khóc, những người khác trong thư phòng bó tay không có biện pháp, cũng không tiện xen mồm, chỉ có thể nhìn Thiên Linh Nhi ở đó không ngừng dỗ Tiên Tiên ngoan, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp.
Loại giọng điệu lừa người này, một đám đại lão gia như họ có chỉ biết im lặng, thậm chí Niệm Du Du cũng lộ ra vẻ cổ quái, nhưng mà Thiên Linh Nhi an ủi như vậy đúng là có hiệu quả.
Có lẽ Đại Tranh trừ Chung Sơn ra, người thân cận nhất với Tiên Tiên là Thiên Linh Nhi, sau khi được Thiên Linh Nhi an ủi, Tiên Tiên cũng bớt khóc hơn nhiều, chỉ là còn có chút nức nở không thể khắc chế mà thôi.
- Chung Sơn, ngươi có phải muốn đả thương gia gia ta hay không! Tiên Tiên nói.
Một bên Niệm Du Du cau mày một cái, thực lực Đế Huyền Sát cường hãn kinh người, đả thương Đế Huyền Sát hay không? Nếu như không đả động quyết tâm của hắn, vậy thì làm sao có thể đánh với Đế Huyền Sát? Tại trong lòng Niệm Du Du, an toàn của Chung Sơn mới là số 1, Đế Huyền Sát có chết hay không cũng không có một chút quan hệ gì với Niệm Du Du.
Nhưng nhìn bộ dạng thương tâm kia của Tiên Tiên, Niệm Du Du nhẫn nhịn không nói.
- Không cần lo lắng, Đế Huyền Sát đã rút lui! Sau bàn viết, Ảnh thân Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Lui? Rút đi? Tiên Tiên hơi ngừng khóc. Hiển nhiên không thể tưởng được sẽ xuất hiện kết quả này.
- Không sai, vừa rồi hắn mới rút đi, không cùng ta chiến đấu! Chung Sơn cười nói.
- A? Vậy, vậy là ai đánh lui gia gia? Tiên Tiên kinh ngạc nói.
Những người khác cũng nghi ngờ nhìn về phía Chung Sơn, đặc biệt đỉnh cấp mưu sĩ như Tiêu Vong, Diêm Trùng Chi, không nghĩ ra, biến hóa này thạt quỷ dị.
- Là ngươi! Chung Sơn nói.
- Ta? Tiên Tiên trợn to hai mắt, đầy mặt không tin.
- Không sai! Chính là ngươi, ngươi dùng chân tình đả động hắn, ý chí Đế Huyền Sát hồi phục, đồng thời càng ngày càng mạnh, có lẽ không lâu sau, Đế Huyền Sát sẽ trở về! Chung Sơn khẳng định gật gật đầu.
- Gia gia, gia gia thật sự chiến thắng yêu ma kia! Tiên Tiên kích động ôm cánh tay Chung Sơn.
- Còn chưa, tuy nhiên, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ rất nhanh! Chung Sơn cười nói.
- Thật tốt quá! Tiên Tiên kích động nói.
- Tuy nhiên, kế tiếp cần sự phối hợp của ngươi mới được! Chung Sơn nói.
- Phối hợp? Làm sao vậy phối hợp? Ngươi nói, ta đều nghe theo! Tiên Tiên đầy mặt kiên định nói.
- Ừ, từ giờ trở đi, mỗi một tháng ngươi làm một thủy tinh ký ức, ghi lại cuộc sống và những lời muốn nói của ngươi muốn nói với Đế Huyền Sát xuống, còn có thường thường nhắc tới những chuyện trước đây của ngươi, ta sẽ cho người, không ngừng đưa thủy tinh ký ức tới Thích Thiên Thánh Cảnh, để Đế Huyền Sát có thể thường thường nhìn thấy hình ảnh và nghe được thanh âm của ngươi! Chung Sơn nói.
- Chỉ đơn giản như vậy? Tiên Tiên kinh ngạc nói.
- Chỉ đơn giản như vậy, đương nhiên, ngươi cũng có thể bảo Đế Huyền Sát gửi hình ảnh của hắn cho ngươi, tốt nhất bảo hắn giảng lại một ít chuyện xưa! Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn tạm thời lựa chọn bế quan một thời gian, mọi chuyện đợi sau khi xuất quan nói sau.
Trong phòng luyện công. Chung Sơn đạp bước biến mất, xuất hiện ở bên trong Thần Giới.
Thiên Phạt Nhãn vắt ngang trên bầu trời, ban đầu rút ra lực lượng đồng nguyên hình thành tơ máu của Thiên Uy Nhãn, giờ phút này đã hoàn toàn bị luyện hóa.
Chung Sơn nhìn về phía Thiên Phạt Nhãn, Thiên Phạt Nhãn quay sang Chung Sơn nháy mắt một cái.
- Xem ra, ngươi cũng không ngốc ngếch, hiểu được lực lượng là thứ yếu, Đạo mới là mấu chốt! Chung Sơn quay sang Thiên Phạt Nhãn thản nhiên nói.
Thiên Phạt Nhãn ầm ầm bắn ra một đạo hư ảnh thiên đạo. Tiếp đó bên trong Thần Giới càng ngày càng nhiều hư ảnh thiên đạo hiện ra.
Đảo mắt đã 100 đường, nhưng mà, tất cả dường như còn chưa kết thúc.
100 lẻ một đường, 110 đường, 130 đường, 200 đường!
Trong lúc nhất thời, bên trong Thần Giới, bỗng nhiên xuất hiện 200 đường hư ảnh thiên đạo, nhiều gấp đôi lúc trước.
Đây là thu hoạch của Thiên Phạt Nhãn.
Chung Sơn nhìn 200 đường hư ảnh thiên đạo này, khẽ gật đầu một cái.
- Ta đã là Cổ Tiên tầng 8, cách Tổ Tiên cũng không xa. Cảnh giới Tổ Tiên nên có thiên đạo của mình, ta cũng có thể tạo đại đạo của ta. Nhưng bây giờ tu vi còn kém một chút, ngươi giúp ta mô phỏng đi ra, giúp ta tìm hiểu đại đạo tạm thời của ta, Quân Lâm Thiên Hạ đạo!
Ánh sáng màu tím trong mắt Thiên Phạt Nhãn sáng ngời, lập tức, trong thiên địa Thần Giới lại lần nữa xuất hiện một cột sáng, một đạo ý cảnh theo ý Chung Sơn chuẩn bị ngưng hiện ra đại đạo của Chung Sơn. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Ba tháng sau.
Trong thư phòng giờ phút này chỉ có một mình Chung Sơn ngồi trước án thư, Chung Sơn cầm lấy một quyển sách, nhìn xem, lúc này mới nhẹ nhàng buông sách, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Giờ phút này, trong thư phòng ngay cả thái giám hầu hạ cũng không có ai. Vô cùng thanh tĩnh.
- Đến rồi? Chung Sơn nhàn nhạt hỏi.
- Vụt!
Trước bàn đọc sách, một đạo hắc ảnh lóe lên lên một cái, xuất hiện một nam nhân áo bào đen, nam nhân quỳ lạy.
- Ti chức Ảnh Vệ, Ngự Dụng Củng Vệ Đại Tranh, chỉ huy sứ Địa Bộ bái kiến Thánh Vương! Người áo bào đen vô cùng cung kính nói.
- Ừ! Ám Hoàng bên kia đã xảy ra chuyện? Chung Sơn nhàn nhạt gật gật đầu.
- Vâng, tổng chỉ huy sứ đại nhân truyền tin thông qua mệnh bài chuột. Nói Đông Châu đã xảy ra tình huống! Người áo bào đen cung kính nói. - Ồ?
- Nguyên Thủy Phiên hiện, hiện đang ở trong tay Sắc Không, Sắc Không, con cháu đích truyền của Khổng Tử, lại giống như chiếm được tinh túy chân truyền Khổng Tử, Hồng Nho chi đạo không người có thể sánh được, hiện giờ, phảng phất Sắc Không đang chuẩn bị mở lại Nho môn, dường như muốn trọng chính Nho môn! Người áo bào đen cung kính nói.
- Nguyên Thủy Phiên? Sắc Không? Trọng chính Nho môn? Chung Sơn gõ tay vịn long ỷ một cái.
Người áo bào đen cung bái trên mặt đất, không có nói nữa.
- Còn có chuyện khác không? Chung Sơn thản nhiên nói.
- Không còn!
- Đi xuống đi! Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng! Người áo bào đen lóe lên một cái, biến mất không thấy.
Trong thư phòng, lại lần nữa im ắng. Chung Sơn không ngừng trầm tư, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
- Trọng chính Nho môn? Hắn muốn tụ lại thế lực Nho môn ngày xưa sao! Đem thế lực Nho môn ngày xưa chiếm làm mình sao? Trong thư phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm của một cô gái.
- Ngươi đều nghe được? Huyễn Cơ! Chung Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Một nữ nhân áo bào trắng thoát tục chậm rãi đi tới.
- Trùng hợp đi ngang qua! Nữ nhân trực tiếp ngồi lên bàn sách Chung Sơn, vắt hai chân lên nói.
Trùng hợp đi ngang qua? Chung Sơn mỉm cười, cũng không vạch trần. - Đúng rồi, ngươi không phải còn muốn đi Đông Châu sao? Trong mắt Huyễn Cơ lóe lên vẻ hưng phấn nói.
- Đông Châu? Ám Hoàng là trọng thần Đại Tranh ta, trí lực không kém gì Dịch Diễn, Thủy Kính, tiềm lực tu luyện không kém gì đám người Triệu Sở Hướng, tâm tính lại cứng cỏi không kém gì Đế Huyền Sát, hiểu bố cục, tinh thông ám sát chi đạo, chỉ là luôn không trồi lên mặt nước mà thôi, để hắn bố trí cơ sở ngầm tại Đông Châu, chính là làm chuẩn bị ngày sau đi Đông Châu, không thể tưởng được, hành trình Đông Châu lần này tới nhanh như vậy! Chung Sơn nhíu mày nói.
- Nhanh? Huyễn Cơ lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Không sai, Sắc Không người này, cực kỳ ẩn nhẫn, mặc dù gan nhỏ như chuột, nhưng bởi vì nhát gan mà nhiều lần bảo mệnh, hắn hiểu được tính mạnh mới là số 1, bởi vậy, hắn không phải loại người thích bại lộ, lần này chẳng những bại lộ Nguyên Thủy Phiên, còn bắt đầu thu nạp lực lượng Nho môn, thái độ đột ngột thay đổi, Đông Châu khẳng định đã xảy ra đại sự! Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Đại sự? Vậy tại sao Ám Hoàng không phát hiện? Huyễn Cơ nghi ngờ nói.
- Bởi vì đại sự còn không xác định, Ám Hoàng không báo loạn với ta, bởi vì hắn hiểu được, ta bằng vào điểm ấy tư liệu là có thể đoán được Đông Châu khẳng định đã có đại sự xảy ra. Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vậy ngươi muốn đi Đông Châu sao? Huyễn Cơ lập tức nói.
- Nguyên Thủy Phiên bại lộ, ta nhất định phải đi! Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cỗ kiên định khắc cốt minh tâm.
- Ta đi với ngươi, hiện tại ta đã có thể rời khỏi nơi này được rồi! Huyễn Cơ lập tức nói.
Chung Sơn nhìn về phía Huyễn Cơ, vẻ mặt hơi động, giống như đang ngẫm nghĩ vậy.
- Ta nhất định có thể giúp được ngươi, ngày ấy mở ra Thiên Ma giới, ta không phải đã giúp ngươi sao? Huyễn Cơ có chút lo lắng nói.
- Không phải, ta đang nghĩ, ngay cả người nhát gan như Sắc Không cũng bỗng nhiên khoa trương, Đông Châu khẳng định đã xảy ra đại sự khó lường, lần này đi Đông Châu, có lẽ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mà thể chất của ngươi lại cực kỳ đặc thù, nếu như Thánh nhân gặp được sẽ gây bất lợi với ngươi! Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Thấy Chung Sơn quan tâm mình, trên mặt Huyễn Cơ lập tức tươi tỉnh.
- Ngươi sợ cái gì, vạn nhất có nguy hiểm, ta liền trốn vào Thiên Ma giới, ta cũng không tin, những Thánh nhân kia sẽ theo ta vào đó! Huyễn Cơ lập tức nói.
- Tốt, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ngươi phải luôn luôn đi theo ta! Chung Sơn nhìn chằm chằm Huyễn Cơ nói.
- Ngươi nói, ngươi nói!
- Đến Đông Châu rồi, tất cả phải nghe ta, cho dù ta muốn ngươi trốn vào Thiên Ma giới, ngươi cũng không được phản đối! Chung Sơn nhìn chằm chằm hai mắt Huyễn Cơ nói.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi! Huyễn Cơ trong mắt hoảng hốt nói. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Đồng thời trong lúc đó, âm phủ, Xương Kinh, trong thư phòng Ảnh thân Chung Sơn.
Chung Sơn ngồi sau bàn viết, phía trước có đứng gần như tất cả trọng thần Đại Tranh. Các quân đoàn trưởng gần như đến đông đủ. Thậm chí bao gồm Thân Công Báo, Lạc Tinh Trần.
Lạc Tinh Trần trước kia là người không có tư cách tham gia loại hội nghị cấp bậc này, lần này được phép tiến vào, rõ ràng trở nên kích động.
Thân Công Báo trước tiên nhớ kỹ những trọng thần Đại Tranh này, nhìn những trọng thần này, Thân Công Báo hít một hơi thật sâu, Đại Tranh quả nhiên người tài ba vô số, nơi này lại có rất nhiều người mình nhìn không thấu.
- Thánh Vương, Tử Dương Kinh Hồng đã đợi ba tháng, còn không gặp sao? Dịch Diễn nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Chờ một chút, không vội! Ảnh thân Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng! Dịch Diễn nghi ngờ gật gật đầu. Về hàng.
Dịch Diễn cùng các quân đoàn trưởng hiểu được, Đại Tranh hiện tại rất thiếu Soán Mệnh Sư, hiện tại Tử Dương Kinh Hồng chủ động đưa tới cửa, hẳn là phải tăng cường lung lạc mới đúng, làm sao lại để hắn chờ lâu như vậy? Tuy nhiên nếu Thánh nhân an bài thì ai cũng không có ý kiến.
Chung Sơn nhìn các trọng thần một vòng nói: - Lần này, ba Thánh vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, chư ái khanh cực khổ rồi!