- Đúng vậy, mấy trăm năm trước, Chung Sơn đã gặp qua Bao Tự, ở Phong Trủng Cương Vực, cũng có không ít biết đến nàng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Bao Tự ở đâu?
Cơ Cung Niết trở nên vội vàng.
- Bao Tự đã chết!
Giọng của Chung Sơn cũng trở nên trầm trọng.
Quần thần Đại Chu há hốc mồm, tràn đầy kinh hãi.
- Ngươi nói cái gì?
Giọng của Cơ Cung Niết cũng biến thành lạnh băng.
- Ta nghĩ hẳn là nàng đã chết, về phần có thể sống tiếp, ta không quá rõ!
- Nàng ở đâu? Ngươi làm sao gặp được nàng? Làm sao lại chết? Thi thể của nàng ở đâu?
Giọng của Cơ Cung Niết trở nên lạnh băng.
- Bao Tự, chính là Ma Cô luôn luôn trông coi Nữ Oa giới, chết ở chiến dịch Nữ Oa giới. Người ra tay là Di Thiên Thánh nhân. Di Thiên Thánh nhân vì đúc lại Tứ Quỷ Thiên Đạo Trận, thu nạp Si Mị Quỷ Quái, Bao Tự chính là Mị trong đó, lúc này đã bị luyện hóa thành con rối của Di Thiên Thánh nhân! Ta tận mắt nhìn thấy! Lúc ấy ta cũng bất lực!
Chung Sơn nói.
- Mị? Si Mị Quỷ Quái? Di Thiên?
Ánh mắt của Cơ Cung Niết đột nhiên tràn đầy tơ máu.
Trong trong lời Chung Sơn nói, Cơ Cung Niết nhìn ra Chung Sơn không hề nói dối, vì căn bản không cần nói dối. Mặc kệ thế nào, bây giờ mình cũng sẽ không trở mặt với Chung Sơn, Chung Sơn sẽ không lừa gạt mình, chính vì như thế, Cơ Cung Niết mới càng thêm cuồng bạo.
Chẳng lẽ là thật?
- Rống....
Cơ Cung Niết bỗng nhiên ngửa mặt rống lên trời, bầu trời gió mây thay đổi, lửa hiệu trên trời xuất hiện rung chuyển dữ dội.
- Không thể nào, nàng không thể chết được!
Cơ Cung Niết đè xuống bi thương trong lòng, lạnh giọng nói.
Tiếp đó Chung Sơn kể lại kỹ càng chuyện năm đó cho Niết Phàm Trần nghe.
.................
- Ta biết hôm nay không qua được kiếp này, cũng không qua được. Di Thiên, ngươi chờ đó, sẽ có người báo thù cho ta, hôm nay ngươi luyện chế ta thành con rối, ngày sau sẽ có người luyện ngươi thành con rối! Người chờ, chờ đó!
.......
- Hắn sẽ báo thù cho ta!
..................
Hồi tưởng lại cỗ bi tráng năm đó, trong lòng Chung Sơn nặng trịch, huống chi là đương sự Cơ Cung Niết?
Cơ Cung Niết nắm tay xiết chặt, không ngừng run run, vì không mất đi oai đế vương, giấu tay trong áo, trong mắt phun ra hung tàn chưa từng có, dù là Công Thâu Tử đứng bên cạnh cũng toát ra bất ngờ.
- Cảm ơn!
Cơ Cung Niết cắn răn nói ra hai chữ, trên trán nổi lên gân xanh.
Chung Sơn khẽ thở ra một hơi, nhìn sang Niết Thanh Thanh.
- Thanh Thanh Công chúa!
Sắc mặt Niết Thanh Thanh phức tạp nhìn Chung Sơn.
- Chung Sơn thiếu cô rất nhiều, nhưng hôm nay Chung Sơn không đi không được. Ngày sau chỉ cần Thanh Thanh Công chúa đưa thư hàm tới Đại Tranh, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của Chung Sơn, bất kỳ yêu cầu gì, Chung Sơn cũng sẽ đồng ý!
Chung Sơn vô cùng trịnh trọng nói.
- Ừ!
Niết Thanh Thanh gật đầu, trong mắt lóe lên một cỗ phức tạp luyến tiếc.
- Cơ Thánh Vương, chuyện đến giờ, nén bi thương đi, Chung Sơn cáo từ!
Chung Sơn nói với Cơ Cung Niết.
- Được!
Cơ Cung Niết đáp, hiện tại cảm xúc của Cơ Cung Niết cực kỳ mất khống chế, dựa vào ý chí mạnh mẽ đè nén lửa giận, lúc này mới không hỏi tới.
Chung Sơn phất tay, dẫn theo mọi người bay lên trời, đi về hướng đông, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn mọi người.
Chúng thần Đại Chu nhìn Chung Sơn tự nhiên mà đi, trong mắt mỗi người toát ra khó chịu, nhưng không ai dám chạm tới Thánh Vương để gặp xui.
- Thánh Vương!
Quắc Thạch Phụ nhỏ giọng gọi, Quắc Thạch Phụ có thể hiểu được tâm tình của Cơ Cung Niết.
- Chuyện ăn mừng muôn nơi, do ngươi và Khương Thượng chủ trì, trẫm muốn ở một mình, không ai được tớ quấy rầy ta!
Cơ Cung Niết hít sâu mấy hơi, mới cố nén đau thương nói ra lời này.
Nói rồi, thân mình Cơ Cung Niết nhoáng lên, đạp bước biến mất trước mặt mọi người.
Công Thâu Tử nhìn thấy được ánh mắt Cơ Cung Niết khi bước đi.
Trong ánhmắt lạnh băng đến hủy diệt tất cả, miệng còn niệm một cái tên "Di Thiên".
...................
Bay ra khỏi Phượng Hoàng Cương Vực, đứng đằng xa nhìn vô số lửa hiệu, Chung Sơn thở ra một hơi.
- Thánh Vương, ngài nói Bao Tự đó là thật?
Kim Bằng hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên là thật, không phải ngươi còn gặp qua Di Thiên hay sao? Lúc ở bốn đại bộ châu, thu gom "Mị" "Lượng", Tứ Quỷ Thiên Đạo Trận đã thành, không biết con rối của Di Thiên lợi hại hay là con rối của Công Thâu Tử lợi hại!
Chung Sơn nhàn nhạt nói.
- Hẳn là có rất nhiều người biết Nữ Oa giới kia, vì sao Cơ Cung Niết lại không biết?
Kim Bằng vẫn có chút không hiểu.
- Rất nhiều người ở Nữ Oa giới lúc đó, nhưng so với khắp thiên hạ thì là rất ít. Lúc đó Cơ Cung Niết đang bận chuyện ở Phượng Hoàng Cương Vực, căn bản không phái người tới, cho nên hắn không biết!
Vương Tĩnh Văn giải thích.
- Cơ Cung Niết, Bao Tự? Tương truyền đó là đôi đạo lữ năm đó tình truyền thiên hạ, nếu biết Bao Tự bỏ mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà lần này Cơ Cung Niết làm thật quá đáng, còn đánh chủ ý tới Vương tiên sinh!
Kim Bằng nói.
Vương Tĩnh Văn lắc đầu:
- Ta chỉ là một cái cớ mà thôi, dù không có ta, Cơ Cung Niết cũng sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi. Cũng là Thánh Vương anh minh, mãi đến cuối cùng mới nói ra tin tức Bao Tự, dùng một cái tin tức làm rối loạn tâm thần Cơ Cung Niết, để chúng ta ra đi bình yên!
- Ngươi nói là Niết Phàm Trần sẽ làm khó chúng ta? Hắn sẽ không làm thế!
Thiên Linh Nhi lập tức hô lên.
Vương Tĩnh Văn hành lễ với Thiên Linh Nhi, không nói nhiều nữa.
Vuốt đầu Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nói:
- Hắn đã không còn là Niết Phàm Trần, bây giờ hắn là Cơ Cung Niết, tất cả đều thay đổi, về sau lời hắn nói, không được tin hoàn toàn!
Sắc mặt Thiên Linh Nhi không khỏi khó coi, dẫu môi có vẻ uy khuất, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Biết!
- Thánh Vương, chúng ta lập tức về Đại Tranh chứ?
Đao Nhân Đồ hỏi.
- Không, trước tiên đi một chỗ!
Chung Sơn lắc đầu.
- Ồ?
- Thích Thiên Thánh Cảnh!
.................
Dương gian, Thiên Châu, tổng bộ Thiên gia! Thiên Mạch Điện!
Thiên Mạch Điện, là đại điện hội nghị gia chủ, chính là đại điện trọng yếu nhất Thiên gia, ở tiểu thế giới, đại thế giới cũng vậy, chỉ là Thiên Mạch Điện này càng thêm to lớn mà thôi.
Cửa đại điện đóng kín.
Trong đại điện, tám người đang ngồi, mỗi người mặc áo trắng, ngồi hai bên trái phải bốn người, hàng đầu bên trái dùng thu liễm khí tức, vẫn toát ra khí tức mạnh mẽ. Trọng yếu nhất, khuôn mặt người này mờ ảo, không thể thấy rõ, người này chính là Thánh nhân Thiên gia, Thiên Chú Tử!
Tám người không ai nói gì, cùng nhìn một nam nhân trên bảo tọa!
Khuôn mặt nam nhân cực kỳ trẻ tuổi, nhưng trí tuệ trong mắt cho thấy người này không thể nhìn từ bề ngoài. Dung mạo nam nhân tuấn tú, xương trán hơi gồ lên, thần sắc thỉnh thoảng toát ra hung quang hủy diệt.
Gia chủ Thiên gia, Thiên Đạo Tử1
Thiên Đạo Tử đội mũ lông trĩ, hai chiếc lông đuôi thật dài, một chiếc bị Thiên Đạo Tử nằm trong tay nhẹ nhàng vê nắn.
- Gia chủ!
Người thứ tư hàng bên phải lên tiếng.
- Thiên Lệnh không ra, ai dám tranh phong, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo!
Thiên Chú Tử nhàn nhạt lẩm bẩm.
- Truyền ngôn trong gia tộc, các ngươi đã ghi nhớ kỹ chưa!
Mọi người lập tức nói.
Ánh mắt sắc bén của Thiên Đạo Tử quét một vòng quanh mọi người, trong ánh mắt ẩn chứa thiên uy vô thượng của gia chủ. Mỗi người nhìn thấy gia chủ, đều không tự giác cúi đầu, dù là mạnh mẽ như Thiên Chú Tử, lúc này cũng dời đầu qua hướng khác, không dám đối diện.
- Tin tức vào tai các ngươi, ta không muốn có người ngoài biết, bằng không, gia pháp xử lý!
Thiên Đạo Tử trầm giọng.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp lại.
- Gia chủ, tại hạ nguyện dẫn bộ ta đi trước, đoạt lại Thiên Lệnh!
- Gia chủ, ta nguyên đi trước!
- Gia chủ...
........
Một đám người tranh nhau nhận lệnh, Thiên Đạo Tử nhàn nhạt mà nhìn.
- Thiên Chú Tử!
Thiên Đạo Tử bỗng gọi.
- Có!
- Ngươi có Thiên Tòng Lệnh, ngươi đi!
Thiên Đạo Tử trầm giọng nói.
- Rõ!
Thiên Chú Tử lập tức đáp.
- Ta đã trải qua suy tính, chuyến đi này sẽ không quá thuận lợi, dẫn theo người bộ của ngươi, ta không hỏi quá trình, ta chỉ muốn kết quả!
Thiên Đạo Tử nhàn nhạt nói.
- Rõ!
Thiên Chú Tử lập tức đáp.
- Về phần các ngươi? Trong thời gian này đợi ở Thiên Châu, không được ra ngoài!
Sắc mặt Thiên Đạo Tử trầm xuống.
- Rõ!
Những người khác đều rùng mình.
Rõ ràng, Thiên Lệnh đại biểu ý nghĩa quá to lớn, Thiên Đạo Tử cũng phải cực kỳ cẩn thận. Cho Thiên Chú Tử đi, là vì Thiên Chú Tử chính là Thánh nhân, có được Thiên Tòng Lệnh, không thể tìm hiểu Thiên Lệnh, mà những người khác thì không giống.
Thiên Đạo Tử nói xong, quét một vòng quanh mọi người, sau đó ngón tay thả chiếc lông chim ra, thân mình lóe lên biến mất trước mặt mọi người.
Nhìn thấy gia chủ biến mất, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Trong đại điện rơi vào một cỗ im lặng thật lâu.
- Đó.. đó... vừa rồi đó là ảnh phân thân của gia chủ?
Một người kinh dị nói.
- Với tu vi cảnh giới Tổ Tiên của ta, vậy mà không nhìn ra ảnh phân thân của gia chủ, gia chủ ngày càng mạnh mẽ!
Lại một người nói.
- Thực lực gia chủ, không thể lường được!
Trong lúc mọi người than thở, Thánh nhân Thiên Chú Tử ngồi hàng đầu bên trái hít sâu một hơi, nắm tay xiết chặt. Rõ ràng ở trong lòng Thiên Chú Tử, cũng rung động vì gia chủ Thiên Đạo Tử mạnh mẽ.
Gia chủ Thiên gia, Thiên Đạo Tử, không ai biết hắn mạnh cỡ nào, nhưng mà hắn có thể quản lý Thiên gia, đồng thời ngầm quản lý toàn bộ Thiên Châu, thực lực không cần phải nói. Thiên hạ này có thể làm được cỡ đó, có thể không nhiều lắm. Dù vậy, Thiên Đạo Tử vẫn vô cùng để ý Thiên Lệnh, có thể thấy được Thiên Lệnh bất phàm.
Thiên Lệnh không ra, ai dám tranh phong, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo!