Trong lòng Chung Sơn cực độ khó chịu, hít sâu mấy hơi, bình ổn cơn giận trong lòng.
Hiện tại trở mặt với Phượng Hoàng Lão Mẫu, đúng là không khôn ngoan, huống chi mình không chỉ có vốn trở mặt, chỉ có thể đè xuống lửa giận, bình tĩnh xử lý chuyện này.
Phương Thiên Ngọc Tỉ, Phượng Hoàng Lão Mẫu vừa nãy nói là có ý gì? "Vật của hắn"?
Phương Thiên Ngọc Tỉ là một tay mình luyện hóa ra, ngọc là dùng ngọc nguyên thủy khai thác được, thứ duy nhất không rõ lai lịch chính là viên Hồng Châu Tử kia.
Hồng Châu Tử? Phượng Hoàng Lão Mẫu biết xuất xứ của nó?
- Tiền bối...
Chung Sơn lại muốn lên tiếng.
- Chíp chíp chíp...
Trên núi truyền đến âm thanh dồn dập, một con chim nhỏ màu đỏ lập tức vui vẻ từ trên núi bay xuống, hướng về phía Chung Sơn.
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ, xin tiền bối...
Trong lòng Chung Sơn tràn đầy thắc mắc.
- Ta mệt rồi, Cửu Thiên, tiễn khách!
Tiếng nói của Phượng Hoàng Lão Mẫu nhàn nhạt truyền ra.
Thần sắc Chung Sơn chớp động, cuối cùng ấn xuống tò mò bức thiết.
- Vãn bối cáo từ!
Chung Sơn gật đầu.
Hồng Châu Tử, rốt cục có người biết lai lịch của Hồng Châu Tử?
Hồng Châu Tử mang theo mình tự Địa Cầu đến tiểu thế giới, Địa Cầu là Tử Tiêu Cung của Hồng Quân. Tiếp Dẫn có nói, Tử Tiêu Cung chứa lực lượng của Hồng Quân năm đó, còn có một ít trọng bảo mà Hồng Quân thu nhặt trong thiên hạ.
Trọng bảo có thể được Hồng Quân coi trọng, nhất định bất phàm, mà những trọng bảo đó không nhập thế, có thể là ngay cả Hồng Quân cũng không nhìn ra.
Hồng Châu Tử này năng lượng hùng hồn, hết sức thần bí, Chung Sơn từng suy đoán nhiều lần, đây là lực lượng của Hồng Quân. Đáng tiếc, hôm nay Chung Sơn phủ định, từ trong lời Phượng Hoàng Lão Mẫu nói, Chung Sơn có thể khẳng định "hắn" mà Phượng Hoàng Lão Mẫu nhắc tới, tuyệt đối không phải là Hồng Quân.
Vậy rốt cuộc Hồng Châu Tử là cái gì?
Hồng Quân coi trọng nó như vậy, dù là sống lại cũng không bỏ qua nó, mà nó lại mang theo mình cùng thoát khỏi khống chế, tính toán của Hồng Quân?
Phượng Hoàng Lão Mẫu nhìn thấy nó liền nhận ra, hơn nữa bỗng nhiên chuyển thành dễ nói chuyện như vậy?
Hắn? "Hắn" ở thời thượng cổ nhất định là nhân vật mạnh mẽ ngất trời, hoặc là có quen biết với Phượng Hoàng Lão Mẫu.
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Chung Sơn xác định phương hướng khái quát, cũng dễ dàng tìm ra được xuất xứ của Hồng Châu Tử.
- Chung Sơn, mời!
Vũ Cửu Thiên nói.
- Được!
Chung Sơn gật đầu.
Đi theo Vũ Cửu Thiên, Chung Sơn rời khỏi Phượng Sào.
................
Chung Sơn tiến vào Phượng Sào được một lúc.
Cơ Cung Niết bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Vương Tĩnh Văn bên cạnh!
- Vương tiên sinh!
Cơ Cung Niết bỗng gọi.
Đám người Vương Tĩnh Văn kinh ngạc, cùng quay đầu lại, Vương Tĩnh Văn nhìn về phía Cơ Cung Niết, khó hiểu hỏi:
- Cơ Thánh Vương gọi tại hạ?
- Đúng vậy, ta có một số việc muốn nói cùng ngươi!
Cơ Cung Niết trịnh trọng nói.
- Ồ?
Vương Tĩnh Văn lộ ra vẻ khó hiểu.
Đám người Kim Bằng, Thi tiên sinh tự nhiên cũng tràn đầy thắc mắc.
- Hiện tại Vương tiên sinh ở Đại Tranh đang làm chức gì?
Cơ Cung Niết hỏi.
- Đại Tranh quân đoàn trưởng thứ 12, chức Công tước!
Vương Tĩnh Văn lễ số đáp.
- Vương tiên sinh cảm thấy Đại Chu ta thế nào?
Cơ Cung Niết lại hỏi.
- Đại Chu, số mệnh hùng hồn, thế đang trỗi dậy, không thể ngăn cản, có lẽ không cần cũng tái hiện được phong thái ngày xưa, Vương Tĩnh Văn bội phục sâu sắc!
Vương Tĩnh Văn trả lời thật sự.
- So với Đại Tranh chỗ ngươi thì sao?
Cơ Cung Niết lại hỏi.
So với Đại Tranh thì sao?
Ánh mắt Vương Tĩnh Văn co rút, lúc này Thi tiên sinh cũng nhíu mày, Kim Bằng, Thiên lão đều ngưng trọng.
Cơ Cung Niết có ý gì? So sánh với Đại Tranh? Chứng tỏ mình mạnh? Vương Tĩnh Văn làm sao nói, Đại Chu bây giờ có nội tình ngày xưa, tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng Đại Tranh hùng mạnh, nhưng vẫn không bằng Đại Chu. Người ngoài có thể nói, nhưng Vương Tĩnh Văn là trọng thần Đại Tranh, ngươi bảo hắn nói thế nào?
Vương Tĩnh Văn hít sâu một hơi, dường như đã hiểu được ý của Cơ Cung Niết, nghiêm nghị nói:
- Đại Tranh lúc này quả thật có hơi không bằng Đại Chu, nhưng thế phát triển của Đại Tranh tuyệt đối sẽ không kém hơn Đại Chu. Đại Chu thống nhất Tây Châu, Đại Tranh ta chỉ cần thời gian lắng đọng, tương lai nhất định có thể đạt đến độ cao ngang hàng!
Cơ Cung Niết mỉm cười, bỗng nhiên nghiêm nghị nói:
- Nếu như, Đại Chu ta cho Vương tiên sinh tước vị, chức quan ngang nhau, Vương tiên sinh có nguyện ở lại giúp ta một tay?
Cuối cùng Cơ Cung Niết nói ra mục đích.
Cơ Cung Niết vừa nói ra, trong mắt đám người Kim Bằng liền phun ra lửa giận, Cơ Cung Niết đang làm gì? Đào người? Thánh Vương còn ở đây, hắn đã bắt đầu đào người?
Kim Bằng cùng Hạo Mỹ Lệ lập tức muốn lên tiếng, nhưng lúc này Thi tiên sinh đã nhẹ nhàng ấn lên hai người, bảo hai người bình tĩnh đừng nóng. Lúc này sắc mặt Thi tiên sinh cũng không dễ coi, nhưng cũng không xen vào.
Kim Bằng cùng Hạo Mỹ Lệ kỳ quái nhìn Thi tiên sinh, Thi tiên sinh lại khẽ lắc đầu.
Thi tiên sinh là quân đoàn trưởng thứ 4 Đại Tranh, tất cả chức quan, tước vị đều cao hơn Vương Tĩnh Văn. Ở trong này, ngoài Thiên Linh Nhi mơ mơ màng màng, chức vị Thi tiên sinh là cao nhất. Chung Sơn không có mặt, Thi tiên sinh tự nhiên có thể ra lệnh.
Đè xuống một hơi, Kim Bằng cùng Hạo Mỹ Lệ không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào Vương Tĩnh Văn cùng Cơ Cung Niết.
Vương Tĩnh Văn khẽ cúi đầu trước Cơ Cung Niết, nói:
- Cơ Thánh Vương quá yêu mến, tại hạ chỉ là tiểu quan Đại Tranh, làm sao có thể lọt được vào mắt Cơ Thánh Vương?
- Ta nói được là được!
Cơ Cung Niết trầm giọng.
Vương Tĩnh Văn nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:
- Vương Tĩnh Văn là quan viên Đại Tranh, nếu bỗng nhiên chuyển vào triều khác, xử theo tội phản quốc. Điều này cũng là đại kỵ trong các triều thiên hạ, Cơ Thánh Vương sẽ không khiến ta phạm sai lầm chứ!
- Bên phía Chung Sơn, ta sẽ nói với hắn, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi chính là trọng thần Đại Chu, nắm giữ quyền lớn gấp trăm lần hiện tại!
Cơ Cung Niết trịnh trọng nói.
- Vương tiên sinh, Thánh Vương hứa hẹn trước mặt quần thần, cũng là hứa hẹn trước mặt người thiên hạ, chuyện đã hứa với Vương tiên sinh, nhất định sẽ làm được. Thánh Vương coi trọng Vương tiên sinh như vậy, mong rằng Vương tiên sinh có thể nghĩ lại!
Thiếu Phi Hầu bên cạnh lên tiếng.
Vương Tĩnh Văn nhìn Cơ Cung Niết, lại nhìn Thiếu Phi Hầu, cuối cùng lắc đầu nói:
- Trung thần không thờ hai chủ, Vương Tĩnh Văn đa tạ Cơ Thánh Vương yêu quý!
Đám người Kim Bằng bên kia thầm thở ra một hơi, nhưng các đại thần sau lưng Cơ Cung Niết đối diện lại trợn mắt mà nhìn. Thánh Vương tự mình lên tiếng, Vương Tĩnh Văn này thật là không biết thức thời.
Ngay lúc này, Chung Sơn cùng Vũ Cửu Thiên vừa lúc ra khỏi Phượng Sào, nhìn tình cảnh giằng co nặng nề, thần sắc Chung Sơn thay đổi. Bởi vì hai bên giằng co là người mình dẫn tới, lại giằng co với Cơ Cung Niết?
- Trung thần không thờ hai chủ, Vương Tĩnh Văn đa tạ Cơ Thánh Vương yêu quý!
Chung Sơn vừa lúc nghe được câu này, bằng trí tuệ của Chung Sơn, tự nhiên nháy mắt hiểu ra nguyên nhân trong đó. Cơ Cung Niết này thật là tìm đúng thời điểm đào góc tường, quả nhiên là bản sắc Đế Vương.
- Cơ Thánh Vương, ngươi thật là không phúc hậu rồi!
Chung Sơn cười xen vào.
Thấy Chung Sơn ra nhanh như thế, Cơ Cung Niết khẽ kinh ngạc, nhìn Chu Tước vừa ra khỏi Phượng Sào liền nhào về phía Thiên Linh Nhi, Cơ Cung Niết nhíu mày. Lúc nào mà Phượng Hoàng Lão Mẫu thay đổi dễ nói chuyện như thế?
- Tiểu Hồng!
Thiên Linh Nhi vui vẻ ôm lấy Chu Tước.
Chu Tước cọ cọ vào mặt Thiên Linh Nhi liền trừng Tiểu Kim Long, tựa như hai người đều có cùng cảm giác.
- Chung Thánh Vương mang đi Công chúa, mang đi Chu Tước từ Đại Chu ta, có phải cũng nên để lại ít thứ cho Đại Chu ta hay không?
Cơ Cung Niết thản nhiên nói.
- Vương Tĩnh Văn là thần tử Đại Tranh ta, nhưng Vương Tĩnh Văn không giống những người khác, lúc gia nhập Đại Tranh, ta từng đồng ý Vương Tĩnh Văn tự do ra vào Đại Tranh. Chỉ cần ở Đại Tranh một ngày, Đại Tranh ta sẽ có nghĩa vụ bảo hộ hắn, nếu muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản. Nếu Cơ Thánh Vương coi trọng Vương Tĩnh Văn, vậy là phúc khí của hắn, chỉ cần hắn chịu ở lại vì ngài, Chung Sơn ta tự nhiên không còn gì để nói. Nhưng nếu hắn không muốn, Chung Sơn ta tự nhiên phải bảo hộ hắn toàn diện, dù cho cá chết lưới rách!
Chung Sơn trầm giọng xuống.
Chung Sơn nói vô cùng sắc bén, Thiên Linh Nhi cũng cảm nhận được tức giận trong đó, sợ hãi đi tới. Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, Thi tiên sinh, Thiên lão tự nhiên cũng đi tới đằng sau Chung Sơn.
Sắc mặt Cơ Cung Niết hơi trầm xuống, nhìn Chung Sơn, cuối cùng nhìn Vương Tĩnh Văn!
Vương Tĩnh Văn lại hành lễ với Cơ Cung Niết, nói:
- Vương Tĩnh Văn chỉ là một giới văn sinh, không đến mức khiến Cơ Thánh Vương làm vậy, trung thần không thờ hai chủ, Cơ Thánh Vương quá yêu mến!
Vương Tĩnh Văn cũng lùi lại đằng sau Chung Sơn.
Chung Sơn cười nhàn nhạt, đám người Kim Bằng cũng tỏ ra kính nể Vương Tĩnh Văn.
- Nếu đã thế, quên đi, ta chỉ là hiếu kỳ. Bỏ qua "trung thần không thờ hai chủ", Đại Chu ta còn có gì không bằng Đại Tranh?
Toàn trường lại rơi vào đông cứng, Cơ Cung Niết lại đẩy Vương Tĩnh Văn lên đầu ngọn sóng.
Vương Tĩnh Văn nhìn Cơ Cung Niết, lắc đầu cười khổ, cuối cùng hít sâu một hơi, nói:
- Thứ ta muốn, Cơ Thánh Vương không cho ta được!
Nói rồi, Vương Tĩnh Văn lùi lại sau Chung Sơn.
Cơ Thánh Vương không cho được? Quần thần Đại Chu căm giận, thiên hạ còn có gì mà Thánh Vương không cho được? Vương Tĩnh Văn này quá cuồng vọng.
- Không biết thức thời!
- Cuồng vọng!
................
Rất nhiều thần tử trợn mắt nhìn sang.
- Cơ Thánh Vương!
Chung Sơn bỗng nhiên hô lên.
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Chung Sơn.
- Vương Tĩnh Văn là thần tử Đại Tranh ta, Cơ Thánh Vương xin đừng làm ra những chuyện khiến chúng ta khó xử.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lúc này sắc mặt Cơ Cung Niết cũng không dễ coi.
- Tuy nhiên Chung Sơn đúng là thua thiệt Đại Chu một chút, Chung Sơn liền dùng một tin tức tặng cho Cơ Thánh Vương, bù lại tổn thất của Đại Chu!
Chung Sơn trầm giọng.
- Hả? Tin tức gì?
Cơ Cung Niết thản nhiên hỏi.
- Liên quan tới Bao Tự!
Chung Sơn nhấn từng chữ một.
Vù!
Lấy Cơ Cung Niết làm trung tâm, bỗng nhiên bùng lên cơn gió lốc, quét ra bốn phương tám hướng.
Bao Tự?
"Bao Tự" vừa xuất hiện, mọi người đều ngừng thở. Ở Đại Chu, có ai không biết Bao Tự? Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ năm đó, hoàng hậu Đại Chu năm đó!