Hứa Tuấn Văn xem xong kịch hay, quay lại thấy chị gái vẫn đang ăn bánh mì gà, không khỏi thấy lạ. Chị gái với Uyển Nguyệt là đồng đảng, từ bao giờ lại thờ ơ với chuyện của Uyển Nguyệt như vậy.
“Chị, bố mẹ Uyển Nguyệt là thật sự ly hôn hay giả vờ vậy?”
Hứa Thanh Lăng quá đói, một gói mì ăn liền mà vẫn chưa no, lại ăn thêm một cái bánh mì mới thấy no. Cô dùng khăn giấy lau tay: “Chị làm sao mà biết được?”
Biết thì cô cũng không nói, cô không có hứng thú gì với chuyện nhà họ Uyển.
Một cơn gió nóng thổi đến, có người vén rèm cửa bước vào.
Người thanh niên vừa giúp Uyển Nguyệt đuổi người đi, dẫn theo vài tên đàn em phía sau, đang cúi xuống lấy que kem trong tủ lạnh.
Thấy Ngụy Đông Lai vào, Hứa Thanh Lăng khó có khi không cau mày.
Kiếp trước, vì Uyển Nguyệt, cô rất ghét Ngụy Đông Lai, mỗi lần gặp gã đều không có sắc mặt đẹp.
Làng Sồi là làng đô thị lớn nhất thành phố Cửu Giang, nhà họ Ngụy trong làng dù là về tài lực, thực lực hay uy tín đều thuộc hàng đầu. Ngụy Văn Sơn sinh ba đứa con gái, mới có được đứa con trai độc nhất là Ngụy Đông Lai, cưng chiều như trứng mỏng. Mấy năm nay, ông Ngụy cũng muốn nghỉ hưu, muốn giao lại chức trưởng làng cho Ngụy Đông Lai, cho gã đến làm việc ở công ty gỗ và xây dựng của mấy người anh rồi dẫn đi khắp nơi học hỏi kinh nghiệm.
Lũ du côn lưu manh và những nữ sinh ngoan ngoãn trong làng, xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Mặc dù học cùng cấp hai với Ngụy Đông Lai, nhưng ngày thường Hứa Thanh Lăng chưa bao giờ nói chuyện với gã.
Ngụy Đông Lai và Uyển Nguyệt, một người là con ông cháu cha trong làng đô thị, sớm ra ngoài lăn lộn xã hội, mang trên mình khí chất giang hồ, một người là sinh viên ngành Ngữ Văn đại học Cửu Giang, dù nhìn từ góc độ nào, hai người cũng không hợp nhau.
Nhưng Ngụy Đông Lai từ hồi cấp hai đã thích trêu ghẹo Uyển Nguyệt.
Khi Uyển Nguyệt nói cô ta định kết hôn với Ngụy Đông Lai, Hứa Thanh Lăng rất sốc, cứng miệng khuyên can cô ấy hồi lâu.
Đến tận hôm nay, cô vẫn nhớ nụ cười gượng gạo trên mặt Uyển Nguyệt: “Không còn cách nào khác, mình nợ anh ta quá nhiều, chỉ có thể gả cho anh ta.”
Mọi tiêu phí từ đại học bắt đầu cho đến thạc sĩ của Uyển Nguyệt đều là do Ngụy Đông Lai chi trả. Bản thân Ngụy Đông Lai học vấn không cao, nhưng lại rất ủng hộ bạn gái học hành, gã từng vỗ ngực cam đoan với Uyển Nguyệt, dù cô ta có học tiến sĩ gã cũng nuôi.
Mặc dù Uyển Nguyệt nhờ tiền của Ngụy Đông Lai mới hoàn thành việc học, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn chướng mắt gã. Sau này, công việc làm ăn nhà họ Ngụy ngày càng phát đạt, Ngụy Đông Lai biết kiếm tiền, lại đẹp trai, tốt với cô ta, tiền cho nhiều, Uyển Nguyệt vừa vì ngưỡng mộ vừa vì mang ơn, cuối cùng vẫn gả cho gã.
Sau khi kết hôn, cô ta sinh cho Ngụy Đông Lai một đứa con trai. Không lâu sau, công việc kinh doanh nhà họ Ngụy gặp trục trặc, Ngụy Đông Lai vướng vào vòng lao lý vì vấn đề kinh tế, Uyển Nguyệt chọn ly hôn với gã.
Khi Hứa Thanh Lăng đang kiện tụng ly hôn với Thẩm Loan, cô mới biết chuyện nhà họ Ngụy gặp vấn đề là do Thẩm Loan giở trò sau lưng. Thậm chí sau này, việc Uyển Nguyệt chuyển đến ở cạnh nhà họ cũng là do anh ta ngầm sắp xếp.
Ngụy Đông Lai mua một túi kem cây, lại lấy thêm vài bao thuốc lá, rồi tìm Hứa Tuấn Văn thanh toán cho mình.
Thuốc lá Cửu Giang mấy chục đồng một bao, gã tiện tay ném cho mấy tên đàn em phía sau chia nhau. Mấy tên đàn em đang hả hê bàn tán về đôi vợ chồng nhà họ Uyển vừa đánh nhau ngoài đường. Ba chị em nhà họ Uyển là ba đóa hoa của làng Sồi, ngày thường con mắt mọc ở trên trán. Giờ thì hay rồi, bố nợ mấy trăm nghìn tiền cờ bạc, có nhà nhưng không thể về, thế là ba đóa mẫu đơn rơi xuống vũng bùn.
Mấy tên nhóc choai choai nói đến mức nước miếng văng tứ tung, điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác. Như thể việc nhà họ Uyển sa cơ lỡ vận, bọn chúng có thể chiếm được chút lợi lộc gì.
Ngụy Đông Lai hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua: “Thuốc lá cũng không bịt được mồm bọn bây à?”
Mấy tên đàn em sợ đến mức lập tức im bặt, chợt nhớ ra đại ca vẫn luôn theo đuổi Uyển Nguyệt, vội vàng cười làm lành: “Không có không có, chúng em là thấy ba chị em nhà họ Uyển đáng thương. Uyển Nguyệt thi đỗ đại học Cửu Giang, bố cô ấy lại không cho cô ấy đi học…”
Ngụy Đông Lai cắn chặt đầu lọc thuốc lá, vẻ mặt buồn bực gãi gãi mái tóc ngắn cứng như gốc rạ. Gã cũng muốn giúp Uyển Nguyệt chi trả, nhưng cũng phải được người ta đồng ý chứ.
Phùng Bác cao gầy đằng sau thấy gã tâm trạng không tốt, liền chuyển chủ đề sang chào hỏi Hứa Thanh Lăng: “Thứ sáu này lớp mình tổ chức đi chơi ở núi Tú Đàm, cậu có đi không?”
Phùng Bác học cùng lớp với Hứa Thanh Lăng và Uyển Nguyệt hồi cấp ba. Cậu ta không thi đỗ đại học, sau khi thi xong liền theo Ngụy Đông Lai lăn lộn.
Hứa Thanh Lăng bây giờ không có hứng thú với những hoạt động tập thể của đám con trai con gái, không cần suy nghĩ liền trả lời: “Không đi!”
Phùng Bác giống như không bất ngờ, thở dài: “Tôi đoán có sai đâu, Thẩm Loan không đi, cậu chắc chắn cũng không đi! Cậu không đi, thì Uyển Nguyệt chắc chắn cũng không đi. Làng Sồi chỉ có mình tớ…”
Được cậu ta nhắc nhở, Hứa Thanh Lăng mới nhớ ra, lần đó cô không đi núi Tú Đàm là vì nhà Thẩm Loan có việc, không đi được. Anh ta không đi, cô đương nhiên cũng lười đi.
Nhưng lần đó không tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp, lại khiến cô bỏ lỡ cơ hội khởi nghiệp cùng Tào Tư Thanh.
Tào Tư Thanh cũng là học sinh mỹ thuật, thi đỗ ngành Hội họa Sơn dầu của đại học Cửu Giang. Ở trường, ngoài Uyển Nguyệt, cô chỉ thân thiết với Tào Tư Thanh.
Kiếp trước, mùa hè sau khi thi đại học xong, Tào Tư Thanh đi vẽ tranh tường thuê, dạy thay ở cung thiếu nhi, kiếm được kha khá tiền, đủ tiền học phí năm nhất đại học.
Sau này, Hứa Thanh Lăng tình cờ gặp Tào Tư Thanh khi đi mua sắm. Lúc đó cô vừa vào Viễn Tinh làm nhân viên nhỏ, Tào Tư Thanh đã là chủ một công ty quảng cáo nhỏ, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc.
Tào Tư Thanh nói với cô, sau khi thi đại học xong, đã muốn tìm cô cùng nhau mở lớp dạy vẽ, nhưng vẫn luôn không liên lạc được với cô.
Cô không có hứng thú với núi Tú Đàm, nhưng cô có thể đi tìm Tào Tư Thanh.
Hứa Thanh Lăng lập tức đổi ý, hỏi Phùng Bác: “Sáng thứ sáu mấy giờ xuất phát?”
Phùng Bác thấy cô tham gia, thì phấn chấn hẳn lên: “Tám giờ tập trung ở trường nhé, nhưng tầm bảy rưỡi tôi sẽ ở dưới nhà gọi cậu đi cùng.”
Thành phố Cửu Giang cách núi Tú Đàm năm sáu chục cây số, lần này đi bằng xe đạp, Phùng Bác dặn cô nhớ bơm lốp xe trước một ngày.