Ngụy Đông Lai mua đồ xong, quay lại nhìn cậu ta, không nhịn được nói: “Đi!”
Chuyện của đám học sinh ngoan này, chỉ cần không liên quan đến Uyển Nguyệt, gã không quan tâm chút nào.
Bệnh viện công số 1 thành phố Cửu Giang, Trương Dã từ phòng bệnh đi ra, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Anh ta nhận được tin báo là lập tức chạy đến công trường. Lão không nhờ đến mối quan hệ của nhà họ Phó, mà tìm đến người đồng đội cũ trong quân đội. Một nhóm người đào bới khắp nơi, như muốn đào sâu ba thước, một nhóm khác thì tìm kiếm khắp các ngóc ngách của công trường, cuối cùng tìm thấy tổng giám đốc Thẩm đang thoi thóp sau một đống đất.
Trên người tổng giám đốc Thẩm toàn là đất, Trương Dã vừa lại gần đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người anh, anh ta soi đèn pin vài cái, thấy vết máu loang lổ trên ngực anh, hoảng hồn vội vàng gọi người: “Tổng giám đốc Thẩm bị thương rồi! Nhanh chóng đến bệnh viện công số 1 thành phố!”
Khoa Ngoại của bệnh viện công số 1 thành phố Cửu Giang là tốt nhất, lời mới thốt ra hoàn toàn là do miệng nhanh hơn não.
“Hoảng cái gì!” Thẩm An Ngô vẫn luôn cúi đầu đột nhiên lên tiếng: “Không phải máu của tôi.”
Giọng điệu xen lẫn chút trách móc nghe vào tai Trương Dã lại như tiếng nhạc trời, trái tim treo lơ lửng suốt dọc đường cuối cùng cũng được thả lỏng phần nào, vội vàng tiến lên kiểm tra: “Tổng giám đốc Thẩm, anh bị thương ở đâu?”
Mười mấy chiếc xe đậu hai bên, đèn pha chiếu sáng cả công trường như ban ngày.
Thẩm An Ngô cúi đầu nhìn quần áo mình, chiếc áo sơ mi trắng đã không còn nhìn ra màu sắc, mất ba cái cúc, trên áo lốm đốm vết máu. Cô gái đó cứ gọi “Thẩm An Ngô”, rõ ràng rất quen thuộc với anh, nhưng anh lại không có chút ấn tượng nào về giọng nói và ngoại hình của cô.
Là mơ sao?
Nếu không phải trong tay vẫn còn nắm chặt tờ một trăm đồng cô đưa, anh gần như đã nghĩ vừa rồi là mình đang nằm mơ. Anh vẫn còn nhớ giọng nói của người thiếu nữ khi đưa tiền cho anh rất ấm ức, như thể rất không nỡ.
Ngoài mẹ anh ra, từ nhỏ đến lớn chưa có người phụ nữ nào đưa tiền cho anh. Tờ tiền một trăm đồng bị anh nắm đến ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ đến việc mình lại được một cô gái nhỏ nhắn gầy yếu cứu mạng, Thẩm An Ngô cảm thấy thật trớ trêu, trong đầu lại hiện lên đôi môi run rẩy của cô.
Cô khóc cái gì? Là vì sợ hãi sao?
Thấy tổng giám đốc Thẩm không sao, nỗi lo lắng sợ hãi của Trương Dã và các anh em biến thành cơn giận dữ, anh ta trừng mắt đỏ rừng rực nhìn cảnh tượng bị thương của anh, các anh em của Thẩm An Ngô quyết sẽ tìm bằng được hung thủ, lúc này, họ thấy anh chậm chạp đứng thẳng dậy, chỉ vào đôi giày dưới đất: “Mang đôi giày đó theo.”
Trương Dã vội vàng tiến lên đỡ anh, bảo người khác đi lấy giày.
Sau khi cầm được đôi giày, anh ta ngớ người ra, đó là một đôi giày đá bóng màu trắng rất bình thường, cô em họ đang học cấp hai của anh ta cũng đi loại giày này.
Vợ chồng Thẩm Thiệu Chu nhận được tin, lập tức dẫn con trai đến bệnh viện thăm Thẩm An Ngô.
Khu bệnh cao cấp của bệnh viện công số 1 và tòa nhà khám bệnh được nối với nhau bằng hành lang trên cao, ra vào có bảo vệ chuyên trách kiểm tra giấy tờ.
Thẩm Loan đi theo sau bố mẹ vào phòng bệnh, chú út đang dựa vào giường, tinh thần có vẻ không tệ, chỉ là sắc môi nhạt hơn bình thường vài phần.
Quan hệ gia đình nhà họ Thẩm rất phức tạp, Thẩm Thiệu Chu là con trai của Thẩm Hưng Bang với người vợ đầu.
Tập đoàn Viễn Tinh là do Thẩm Hưng Bang và người vợ thứ hai - Thượng Huệ Lan chung tay thành lập. Thượng Huệ Lan sinh được một người con trai là Thẩm An Ngô, nhưng chưa được vài năm thì đã ly thân với lão, sau đó ở ẩn tại Hồng Kông, không xuất hiện nữa.
Lúc đó Thẩm Hưng Bang mới hơn bốn mươi tuổi, đang độ tuổi sung sức, lão nhanh chóng tìm được một cô gái trẻ đẹp. Những năm này, người vợ bé đó vẫn luôn chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho lão, còn sinh cho lão một đứa con riêng.
Ba người con trai, do ba người phụ nữ khác biệt sinh ra. Trong mắt người ngoài, trong số những đứa con của Thẩm Hưng Bang, Thẩm An Ngô chắc chắn là người thu hút sự chú ý nhất, không chỉ vì mẹ anh là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng ở thành phố Cửu Giang, mà còn vì năm anh mười tám tuổi Thượng Huệ Lan đã chuyển toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa của mình cho con trai, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Viễn Tinh nữa. Bản thân Thẩm An Ngô cũng rất tài giỏi, hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu giữ chức tổng giám đốc của Viễn Tinh.
Thẩm Loan nhỏ hơn Thẩm An Ngô mười hai tuổi, từ nhỏ đã vừa kính trọng vừa sợ hãi người chú nhỏ này.
Có lẽ là do ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng, Thẩm An Ngô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Nghe nói cháu thi đậu vào đại học Cửu Giang à? Chúc mừng.”
Vẫn còn tâm trạng quan tâm đến việc học của cháu trai, điều đó chứng tỏ lần này chú út thật sự không bị thương nặng.
Phó Cần ở bên cạnh cười nói: “Điểm của Loan Nhi nhà chị còn kém đại học Bắc Kinh vài điểm, nhà chị muốn cháu ở gần nhà nên đã chọn đại học Cửu Giang.”
Thẩm Loan muốn tự mình đi học đại học ở nơi khác, nhưng gia đình lại nhất quyết muốn anh ta ở lại thành phố Cửu Giang. Lời giải thích của mẹ anh ta dường như đã chắc chắn điều gì đó, trong lòng anh ta bỗng thấy khó chịu, nhếch môi: “Chỉ là đại học Cửu Giang thôi, so với đại học Bắc Kinh còn kém xa.”
Trong lúc nói chuyện, y tá cầm nhiệt kế vào đo nhiệt độ. Vừa từ phòng cấp cứu chuyển đến đây, trên người Thẩm An Ngô còn đang cắm kim truyền dịch, đồng thời phải làm một loạt các xét nghiệm. Y tá ra vào liên tục, chỉ một lát đã có ba y tá khác nhau vào.
Cả trạm y tá bị náo động, bởi lẽ nghe nói phòng 701 khu A có một bệnh nhân đặc biệt đẹp trai, thế là các cô gái thay phiên nhau vào nhìn cho đã mắt.
Phó Cần thấy phòng bệnh ồn ào, nhíu mày, y tá bệnh viện công số 1 quả nhiên không được huấn luyện bài bản bằng y tá bệnh viện Nhân Dân.
Kể từ khi Thượng Huệ Lan đến Hồng Kông, con dâu trưởng của nhà họ Thẩm đã nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của nhà họ Thẩm. Rất nhiều việc trong ngoài đều cần bà ta ra mặt giải quyết.
Phó Cần đang định đi tìm y tá trưởng thì Thẩm Hưng Bang đến. Lão đã hơn bảy mươi tuổi, dáng người vẫn thẳng tắp, chỉ là nếp nhăn pháp lệnh ngày càng sâu và môi trên mỏng cũng không làm lão trở nên hiền từ hơn, mà ngược lại trông càng thêm khắc nghiệt, nghiêm nghị.
() Đường pháp lệnh: thực chất là hai rãnh nhỏ kéo từ mũi xuống dưới miệng.
Phó Cần biết lão và hai con trai chắc chắn có chuyện muốn nói, dặn y tá chờ bệnh nhân truyền dịch xong thì mới làm xét nghiệm, tiếp đó kéo con trai ra ngoài chờ.
Trong phòng bệnh, Thẩm Hưng Bang hỏi tình hình sức khỏe của con trai, biết con trai cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, lão dùng lực chống gậy xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Bố đã nói rồi, loại có xuất thân như nhà họ Ngụy, không thể hợp tác! Toàn là bọn liều mạng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Song Thẩm An Ngô lại rất bình tĩnh: “Bố, lần này không phải nhà họ Ngụy làm, không liên quan gì đến bọn họ.”