Siêu thị tiện lợi Tấn Đạt, Hứa Đức Mậu ngủ dậy, nghe vợ nói tối qua con gái út đã về.
"Sao anh chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả? Tối qua nó tự về phòng à? Cũng không gọi em?"
"Không. Nó trèo từ nhà Tiểu Vương bên cạnh vào, về đến nơi là tắm rửa xối nước ào ào, nói nó một câu nó cãi lại ba bốn câu."
Ngô Quế Phương bị con gái út chọc tức, khó chịu vô cùng: "Trước đây em còn thấy con bé này biết quan tâm người khác hơn hơn Hồng Giao, dạo này không biết sao nữa."
Hứa Đức Mậu hừ lạnh: "Để anh xem thử nó bướng đến khi nào, không phải nó không cần chị nó cho tiền sinh hoạt hả? Để nó tự đi kiếm, bình thường có thiếu ăn thiếu mặc gì đâu, tưởng tiền dễ kiếm chắc? Chẳng có năng lực gì, tính khí ngông cuồng! Nó còn làm tới, anh khóa ban công lại, cho nó ngủ ngoài đó."
Ngô Quế Phương không dám nói với chồng chuyện con gái út tối qua nói "cắt đứt quan hệ" Nếu ông biết được, chắc chắn sẽ lật tung cả nhà.
Đối phó với con gái út, bà không đồng tình với cách của chồng cứ ào ào chửi thẳng. Con bé này tâm địa mềm yếu, chịu mềm không chịu cứng, qua một thời gian nữa, nói vài lời ngon ngọt dỗ dành nó, chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
"Để nó ra ngoài chịu khổ đủ rồi thì tự khắc sẽ quay về nhận lỗi. Hồng Giao về làm đám cưới, bao nhiêu việc phải lo, em không rảnh để ý đến nó, lát nữa em còn phải đến nhà hàng đặt cọc."
Nói đến đây, Ngô Quế Phương do dự một hồi: "Đúng rồi, đám cưới Hồng Giao có nên mời nhà họ Thẩm không?"
Hứa Đức Mậu ngẩng đầu nhìn bà: "Thiệp mời nhất định phải gửi. Đó là chị ruột của em dâu mình. Con trai nhà họ với con út là bạn cùng lớp, lại cùng thi đỗ một trường đại học, không gửi thiệp mời không được."
Ngô Quế Phương nghe chồng nói vậy cũng thấy đúng, gật đầu: "Đến lúc đó để con gái nhỏ mang qua."
...
Phòng vẽ của Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tiến triển rất thuận lợi. Lỗ Minh vốn còn lo lắng em họ bị lừa, cùng hai đứa trẻ đến đó xem, quả thực là một trường mẫu giáo nề nếp, cặp vợ chồng trung niên kia là chủ trường, trông cũng nho nhã lịch sự.
Lỗ Minh xem giấy phép kinh doanh và chứng minh nhân dân của họ đều không có vấn đề, cuối cùng đã mặc cả rất lâu về vấn đề tiền thuê nhà. Trường mẫu giáo này có hai tầng trên dưới, một tháng tiền thuê là một nghìn hai.
Bọn Hứa Thanh Lăng chỉ định thuê một phòng học mở phòng vẽ, họ đã nhắm đến phòng học lớn nhất ngay góc. Vợ của hiệu trưởng đưa ra giá năm trăm một tháng, hai cô gái nhỏ trong lòng định giá là ba trăm một tháng, năn nỉ ỉ ôi mãi.
Hiệu trưởng đã muốn đồng ý rồi, vợ ông ta vẫn cố chấp bốn trăm không chịu giảm. Cuối cùng Hứa Thanh Lăng nghĩ ra một cách: "Dì ơi, cháu thấy bức tường vẽ ở cổng trường của cô đã phai màu rồi, bọn cháu miễn phí giúp dì vẽ lại, nếu dì thuê người khác vẽ lại cũng phải tốn tiền."
Tào Tư Thanh vội vàng nói: "Đúng đúng! Bức tranh trên tường ở phố cổ bên cạnh là do bọn cháu vẽ, dì có thể đến xem. Trước khi khai giảng, bọn cháu sẽ vẽ lại bức tường cho dì, miễn phí ạ."
Vợ hiệu trưởng bị lời ngon tiếng ngọt của hai cô gái nhỏ thuyết phục, lại thấy các cô vất vả làm thêm, mồ hôi nhễ nhại, đen như cục than, bèn mềm lòng: "Thôi được rồi, ba trăm cho các cháu thuê. Bức tranh tường đó nhớ vẽ thật đẹp cho dì nhé!"
Bức tranh tường của trường mẫu giáo rất đơn giản, nửa ngày là xong. Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng đồng ý ngay, sau khi ký kết hợp đồng thuê nhà, trả một tháng tiền thuê và ba trăm tiền đặt cọc. Vợ chồng hiệu trưởng đưa chìa khóa cho họ.
Tiền vừa mới kiếm được đã mất đi một nửa, Hứa Thanh Lăng tiếc nuối một phút. Nhưng nghĩ đến việc mở phòng vẽ, cô vẫn tràn đầy hy vọng.
Lỗ Minh trả hết tiền công ngày cuối cùng cho họ: "Tuần sau còn một dự án ở phía nam thành phố, đến lúc đó anh sẽ gọi hai đứa, nếu rảnh thì quay lại làm việc cho anh nhé."
Em họ và bạn học của cô ấy đều là những đứa trẻ thông minh, làm việc không lười biếng, Lỗ Minh và thầy Lý rất sẵn lòng tiếp tục hổ trợ họ.
Hứa Thanh Lăng đương nhiên muốn còn không được: “Vâng ạ! Đến lúc đó chúng em nhất định sẽ sắp xếp thời gian."
Tào Tư Thanh đảo mắt: "Anh ơi, Lỗ Ngọc sắp đi học mẫu giáo rồi phải không, có muốn cho con bé học vẽ trước không?"
Lỗ Minh phì cười, vỗ đầu cô ấy: "Nó mới hai tuổi, cầm bút còn chưa vững, học vẽ gì! Yên tâm đi, phòng vẽ của em vừa mở, anh nhất định sẽ giới thiệu với bạn bè xung quanh."
Tào Tư Thanh lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Phòng vẽ của tụi em nhỏ như vậy, cũng không cần làm lễ khai trương gì. Bây giờ đã khai trương rồi. Nếu anh gặp phụ huynh nào muốn cho con học vẽ, nhớ giúp em quảng cáo nhé."
thầy Lý vui vẻ nhìn hai người họ: "Yên tâm, nhất định sẽ giúp các cháu quảng cáo đến nơi đến chốn."
Phòng yến tiệc Duyệt Các, vợ chồng Thẩm Thiệu Chu đứng ở cửa, Thẩm Loan đi theo sau bố mẹ đứng ở lối vào đón khách.
Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng vẫn mời thân tích nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.
Thẩm Loan cảm nhận rõ thái độ của mẹ đối với nhà họ Thẩm và nhà Phó khác nhau. Cười với người nhà họ Thẩm rất "trang trọng", còn với họ hàng bên mình thì rõ ràng thân thiết tự nhiên hơn nhiều.
Hai dì đều dẫn cả nhà đến, Thẩm Loan trò chuyện với mấy anh chị em họ. Anh chị họ nhà dì cả Phó Tường đã đi làm, con trai dì út Phó Quyên là Hứa Nam vừa lên lớp 7, bình thường học trường nội trú, lâu lắm rồi không gặp, vừa thấy Thẩm Loan liền lao đến: "Anh họ, chúc mừng anh thi đỗ đại học!"
Thẩm Loan là con út nhà họ Thẩm, Hứa Nam là con út ở cả nhà họ Hứa và nhà họ Phó.
Hứa Nam từ nhỏ đã rất quấn quýt người anh họ này: "Anh họ, chị họ em cũng thi đỗ đại học Cửu Giang đấy!"
Thẩm Loan cười chê Hứa Nam ngốc: "Tôi học cùng lớp với chị cậu, tôi lại không biết sao?"
Nói đến chuyện này, Phó Cần mỉm cười chào em rể: "Đức Hữu, cháu gái em thi đỗ đại học, sao không nghe em nói gì vậy?"
Hứa Đức Hữu cười nhạt: "Nó học đại học Cửu Giang, so với nhóc Loan kém xa lắm."
Lời này lọt vào tai Phó Cần vẫn thấy rất dễ chịu, ngoài miệng vẫn khiêm tốn vài câu: "Chúc mừng cậu nhé. Con cháu nhà cậu đều rất hiểu chuyện."
Thẩm Loan lặng lẽ nghe mẹ trò chuyện với cậu út, cậu út này nho nhã lịch sự, còn cháu gái Hứa Thanh Lăng của ông ta dù là tính cách hay ngoại hình đều khác xa cậu út.
Hai dì trò chuyện xong, đều vội vào chào hỏi ông cụ nhà họ Thẩm.
Mái tóc bạc trắng Thẩm Hưng Bang được chải gọn gàng, thắt cà vạt màu đỏ sẫm, khuôn mặt vốn gầy gò nghiêm nghị mang theo vài phần hiền từ hiếm thấy. Mấy chục năm trải qua cuộc sống thương trường chìm nổi, giờ đã gần bảy mươi tuổi, đôi mắt vẫn sắc bén vô cùng.
Với người nhà họ Phó, ông cụ cũng rất khách sáo: "Chuyện lần trước của An Ngô, cảm ơn mọi người."