Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 30: Kiếm tiền

Trước Sau

break

 

Sáng sớm ngày hôm sau, cô đánh răng rửa mặt xong liền ra khỏi nhà, ghé vào quán ăn sáng bên cạnh mua hai cái bánh bao.

 

Tối hôm qua không nhìn rõ, sáng sớm nay chị Vương mới nhìn rõ con gái ngoan ngoãn nhà họ Hứa.đã đen đi một lớp, cũng gầy đi một vòng.

 

Thật là tạo nghiệp mà, nhà họ Hứa năm nào cũng kiếm được nhiều tiền như vậy, ngay cả tiền học của con gái cũng phải bủn xỉn. Trời thì nóng như vậy, ép con cái không còn cách nào, đành phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền.

 

Hứa Thanh Lăng từ trong túi móc tiền ra đưa cho chị Vương, vừa ngẩng đầu lên phát hiện chị ấy đang mỉm cười nhìn mình, sự dịu dàng trong đôi mắt gần như tràn cả ra ngoài.

 

Sống đến hai kiếp người rồi, cô vẫn không thể nào chịu nổi ánh mắt này, bất ngờ sống mũi cay xè.

 

Chị Vương không nói một lời, lại nhét thêm hai cái bánh bao vào túi nilon, dịu dàng nói: "Để lúc nào đói thì ăn. Không lấy tiền của em."

 

"Cảm ơn chị!" Hứa Thanh Lăng cắn một miếng bánh bao thật to: "Ngon quá!"

 

*

 

Gần đây Tào Tư Thanh rất thích sưu tầm tờ quảng cáo của các khu nhà. Buổi trưa Lỗ Minh và thầy Lý đang ngủ, cô ấy và Hứa Thanh Lăng cùng nhau càn quét các khu nhà ở mấy con phố gần đó.

 

Chỉ cần đi ngang qua khu bán nhà nào, bọn họ đều mặt dày xin người ta tờ quảng cáo. Một là để xem thiết kế và bố cục của tờ quảng cáo, hai là để nghiên cứu môi trường và kiểu nhà của các khu nhà.

 

Tào Tư Thanh lập chí: phải có một căn hộ chung cư có thang máy của riêng mình trước khi tốt nghiệp đại học.

 

Lỗ Minh cảm thấy em họ đang phát điên: "Em có biết bây giờ một căn nhà bao nhiêu tiền không? Anh và chị dâu em kết hôn mấy năm rồi, năm ngoái mới mua được nhà đấy."

 

Hứa Thanh Lăng mặt mày hớn hở: "Anh Lỗ, em đánh cược với anh đi, em cược trước khi Tư Thanh tốt nghiệp đại học chắc chắn có thể mua được nhà."

 

Chứ đâu chỉ là mua nhà trước khi tốt nghiệp. Kiếp trước Tào Tư Thanh đã trở thành người thành công nhất trong số mười mấy cô gái ở trong lớp bọn họ, mở một công ty quảng cáo, nhận thầu các hoạt động lễ kỷ niệm khác nhau của Cửu Giang.

 

Lỗ Minh và thầy Lý đồng thanh: "Cược bao nhiêu?"

 

Hứa Thanh Lăng nghĩ đến giá cả của 4 năm sau: "1000! Nếu cậu ấy mua được thì hai người mỗi người cho em 1000. Nếu cậu ấy không mua được thì em cho hai người mỗi người 1000."

 

"Không tính bố mẹ giúp đỡ cho tiền nhé, phải là tiền mà Tào Tư Thanh tự mình kiếm được."

 

"Được!"

 

"Còn có chuyện tốt như vậy nữa!"

 

"Không cược chúng ta chẳng phải là đồ ngốc à!"

 

"Cược rồi!"

 

"Được! Một lời đã quyết”

 

Tào Tư Thanh sắp khóc đến nơi rồi, không ngờ Hứa Thanh Lăng lại tin tưởng mình như vậy.

 

Công việc buổi sáng đã xong, Lỗ Minh và thầy Lý vẫn như cũ nằm ngủ trên ghế dài. Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu đi dạo xung quanh.

 

Khu phố cũ đang được cải tạo này là nơi có mật độ dân số lớn nhất của Cửu Giang, những căn nhà cấp 4 cũ nát bị phá bỏ, từng khu chung cư mới mọc lên sừng sững.

 

Hai bên đường là những hàng cây long não, bóng cây rậm rạp.

 

Ngoài ngày đầu tiên nhìn thấy Thẩm Bội Hương, sau này Hứa Thanh Lăng không còn nhìn thấy bà ta ở Vĩnh Hải nữa.

 

Kiếp trước, cô gả cho Thẩm Loan này, cũng chỉ vào dịp lễ Tết mới tiếp xúc với bà cô ruột kia. Gia đình Thẩm Loan cũng không thân thiết với cô. Nhưng nghe nói Thẩm Hưng Bang rất tin tưởng em gái mình, đứa con riêng mà ông ta sinh ở bên ngoài đều giao cho bà ta nuôi dưỡng.

 

Đối với những gia đình như bọn họ, xem nhà mua nhà ở các khu bất động sản là chuyện hết sức bình thường. Hứa Thanh Lăng xóa người kia ra khỏi đầu.

 

Hai người đi qua một con phố, mấy người đang khiêng bàn ghế học sinh từ trên xe tải xuống, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen đang đứng ở một bên. Đằng sau tòa nhà hai tầng treo một tấm biển——Trường mẫu giáo Lam Thiên.

 

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn thấy bên dưới tấm biển còn có một dòng chữ nhỏ: Trường mẫu giáo tư nhân kiểu mẫu của Cửu Giang.

 

Cô nhìn vào bên trong từ ngoài cửa sắt, các cơ sở vật chất vui chơi giải trí, bàn ghế và sách vở đều được sắp xếp chỉnh tề. Tuy các cơ sở vật chất nhìn có vẻ hơi cũ kỹ nhưng vừa nhìn đã biết là một trường mẫu giáo đã hoạt động được vài năm.

 

Hứa Thanh Lăng vội vàng kéo Tào Tư Thanh sang một bên, cười híp mắt nhìn cô ấy: "Cậu có muốn mua được căn hộ có thang máy của mình sớm hơn đúng không?"

 

"Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn."

 

"Vừa hay trường mẫu giáo này đang bỏ trống vào mùa hè, chúng ta có thể hỏi xem ông chủ có đồng ý cho thuê để chúng ta mở lớp vẽ không!"

 

 

Tào Tư Thanh cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp, theo bản năng hỏi: "Ông chủ đồng ý cho chúng ta thuê sao?"

 

"Đây là trường mẫu giáo tư nhân, mùa hè hai tháng bỏ trống, tiền thuê vẫn phải trả. Trường mẫu giáo dân lập thì có được trợ cấp gì đâu, ông chủ nào mà không muốn giảm bớt tổn thất chứ?" Hứa Thanh Lăng chỉ vào mấy khu dân cư gần đây: "Cậu xem ở khu này có không ít khu dân cư mới, chắc chắn có không ít cặp vợ chồng sau khi kết hôn chuyển đến đây, con cái vừa đúng đang ở độ tuổi học mẫu giáo và tiểu học, nếu chúng ta mở lớp vẽ ở đây, việc tuyển sinh chắc không thành vấn đề."

 

Tào Tư Thanh cũng đang tìm địa điểm thích hợp để mở lớp vẽ, vẫn không tìm được, cô ấy đã định bỏ cuộc rồi. Bây giờ nghe Hứa Thanh Lăng nói như vậy không khỏi có chút động lòng. Đặt địa điểm ở trường mẫu giáo đã tiết kiệm không ít việc rồi, không cần phải đi thuê bàn ghế, ngay cả bảng đen cũng có sẵn.

 

 

Nếu một học sinh một buổi học thu 50 đồng, hai tháng cũng đã là 400 đồng rồi. 10 học sinh là 4 nghìn, 100 học sinh vậy thì là 40 000 rồi!

 

Bàn tính của Tào Tư Thanh càng đánh càng kêu, tim đập thình thịch, càng tính càng cảm thấy căn hộ có thang máy của mình có hy vọng rồi.

 

Người giao hàng đưa bàn ghế xuống xong thì lái xe đi. Người đàn ông trung niên nhìn đống bàn ghế này thì không khỏi oán trách: "Có ai giao hàng mà không đưa vào trong cửa không chứ!"

 

Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng nhìn nhau một cái, hai người bắt đầu học "Lôi Phong" ngay trên đường, tiến lên lớn tiếng nói: "Chú ơi! Để chúng cháu giúp chú khiêng!"

 

Người đàn ông trung niên đang khiêng đến đổ cả mồ hôi, thấy hai cô gái nhỏ dang tay giúp đỡ, cảm kích đến mức liên tục cảm ơn bọn họ.

 

Hứa Thanh Lăng tươi cười ngây thơ: "Chú ơi, trường của chú mùa hè không có học sinh, sao còn mua nhiều bàn ghế như vậy ạ?"

 

Người đàn ông trung niên: "Trường mẫu giáo của chúng tôi mở được nhiều năm rồi, trước đây bàn ghế đã cũ hết rồi, nhân lúc hè tranh thủ thay mới, khỏi để đến khi khai giảng thì chân tay luống cuống."

 

Tào Tư Thanh: "Chú ơi, trường mẫu giáo này là do chú mở ạ? Chú thật là giỏi!"

 

Người đàn ông trung niên thở dài: "Không dám không dám, trường mẫu giáo dân lập của chúng tôi áp lực sinh tồn lớn lắm!"

 

Hứa Thanh Lăng vừa khiêng ghế vừa nhìn xung quanh: "Chú ơi, trường mẫu giáo của chú mặt bằng lớn như vậy, tiền thuê chắc không rẻ đâu nhỉ?"

 

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán: "Còn không phải sao! Một tháng tiền thuê hơn 1000 đồng, một năm tính riêng tiền thuê cũng đã hơn mười nghìn đồng rồi, ba tháng hè đông bỏ không, tiền thuê vẫn phải nộp. Nếu không phải xung quanh đây có nhiều học sinh thì thật sự không trụ nổi!"

 

Sau khi khiêng 40 bộ bàn ghế vào lớp học, người đàn ông trung niên còn dẫn hai người bọn họ đi dạo một vòng trong trường mẫu giáo.

 

Hứa Thanh Lăng càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, dứt khoát nói hết ý định của mình: "Chú ơi, chúng cháu là sinh viên của Học viện Mỹ Thuật đại học Cửu Giang, muốn nhân lúc hè làm thêm kiếm chút tiền, dạy các bạn nhỏ vẽ tranh. Chúng cháu thấy chỗ của chú rất thích hợp để mở lớp vẽ, mùa hè hai tháng có thể thuê một phòng học của chú không ạ? Như vậy chú có thể giảm bớt chút tiền thuê, chúng cháu cũng có thể kiếm thêm chút tiền học phí."

 

Người đàn ông trung niên nghe bọn họ nói là sinh viên của đại học Cửu Giang, lại thấy quần áo của bọn họ toàn là màu vẽ đã tin lời bọn họ rồi. Phòng học cũng đang bỏ trống, kiếm được chút tiền thuê ai mà không thích chứ?

 

 

Chỉ là chuyện này một mình ông ta không làm chủ được: "Chú đúng là muốn cho thuê trường mẫu giáo vào mùa hè, nhưng chuyện này một mình chú không quyết được, chú phải về nhà thương lượng với vợ chú đã. Thấy các cháu tuổi còn nhỏ quá, chuyện mở lớp vẽ đã thương lượng với gia đình chưa? Nếu các cháu thật sự muốn thuê, hai ngày nữa buổi trưa gặp nhau ở đây, các cháu gọi một người lớn đi cùng. Nếu tiền thuê thích hợp, vợ chú không có ý kiến gì thì chú sẽ cho các cháu thuê."

 

 

Tào Tư Thanh vui mừng quá đỗi: "Tốt quá rồi! Vậy cứ quyết định như vậy nhé."

 

Hứa Thanh Lăng vẫn không yên tâm, lại xác định lại thời gian một lần, còn nhắc nhở người đàn ông trung niên đến lúc đó đừng quên mang theo giấy phép kinh doanh và giấy tờ tùy thân.

 

Trên đường về, Tào Tư Thanh phấn khích kéo Hứa Thanh Lăng chạy một mạch, vừa chạy vừa cười cô: "Nhìn không ra đó nha, Hứa Thanh Lăng cậu nói dối mà mắt cũng không hề chớp, còn sinh viên của đại học Cửu Giang nữa chứ! Mình thật sự sợ ông ta hỏi chúng ta thẻ học sinh!"

 

Hứa Thanh Lăng cười: "Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đưa giấy báo nhập học cho ông ta xem. Mình không quan tâm! Đã cầm giấy báo nhập học của đại học Cửu Giang rồi thì chính là sinh viên của đại học Cửu Giang!"

 

Tào Tư Thanh không nói lại được cô: "Được được được! Cậu nói là được!"

 

Hai người trở về kể lại ý định mở lớp vẽ cho Lỗ Minh và thầy Lý nghe, hai người đàn ông to xác nghe xong thì mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

 

Thầy Lý lắc đầu nguầy nguậy: "Hai đứa mày được đó, chui vào trong tiền rồi, cái đầu nhỏ đúng là lanh lợi."

 

Lỗ Minh nhớ lại những chiến tích vang dội hồi nhỏ của em họ thì cũng không thấy lạ. Con bé hồi cấp hai đã biết giúp các bạn học sao chép băng từ kiếm tiền, một cuộn thu của người ta 5 đồng, còn mang theo cả một cặp sách đầy đồ ăn vặt đến trường bán cho bạn học. Bị dì anh ta phát hiện ra, đánh cho một trận mới bớt đi chút.

 

"Hai đứa em mà mở lớp vẽ rồi, sau này anh vẽ tranh tường thì ai giúp anh vẽ đây?"

 

Tào Tư Thanh liếc anh họ mình một cái: "Còn chưa biết có thể tuyển được mấy học sinh đâu! Cũng không phải ngày nào cũng có lớp. Anh yên tâm, em dù có bận cũng sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để vẽ cho anh."

 

Lỗ Minh nhìn hai cô gái nhỏ mặt mày đỏ rực vì nắng, không hiểu sao lại cảm thấy cảm động trước ánh sáng trong đôi mắt của các cô ấy, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: "Thôi được rồi. Hai đứa em không ngại vất vả là được."

 

Hứa Thanh Lăng cười hì hì: "Không vất vả không vất vả! Có tiền kiếm, ngại gì vất vả chứ!"

 

Tào Tư Thanh: "Đúng rồi, anh, em đã hẹn với ông chủ trường mẫu giáo rồi, hai ngày nữa sẽ qua đó nói chuyện tiền thuê. Đến lúc đó anh đi cùng với bọn em nhé. Không có người lớn, người ta không yên tâm cho chúng ta thuê đâu!"

 

Lỗ Minh sảng khoái đồng ý: "Được thôi."

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc