Lần này Thẩm Bội Hương lại thừa lúc anh bị thương ở chân, xúi giục muốn nhét Thẩm Nhạc Hiền vào công ty. Nhưng các bộ phận chủ chốt của công ty đã sớm kín như bưng rồi, Thẩm Nhạc Hiền làm sao mà trụ nổi, chỉ có thể quay về công ty quản lý bất động sản do Thẩm Bội Hương phụ trách.
Thẩm An Ngô đặt tay lên tay vịn ghế sofa, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, giọng nói lạnh lùng: "Anh ta vào không được đâu."
Thẩm Nhạc Hiền chẳng qua chỉ là công cụ mà cô lớn dùng để vơ vét tiền từ bố anh mà thôi. Công ty quản lý bất động sản mà cô quản đã sớm trở thành cái vỏ rỗng rồi, công việc đều đã chuyển sang công ty đứng tên con rể cô.
Có một số việc, Thẩm An Ngô không muốn nói chi tiết với mẹ để tránh cho bà ấy lại cằn nhằn và lo lắng không dứt.
Ngày đầu tiên con trai đến Viễn Tinh thực tập, buổi sáng nhìn con trai và chồng cùng nhau ra cửa, Phó Cần có một loại cảm giác như đã vượt qua được gian khổ.
So với những cô con dâu nhà hào môn khác, bà ta đã được coi là may mắn rồi. Mẹ chồng quanh năm sống ở quê, chỉ vào dịp lễ Tết mới về thăm. Vợ hai của bố chồng lại quanh năm ở Hồng Kông. Gả vào nhà họ Thẩm, bà ta chưa từng phải chịu sự hà khắc của mẹ chồng.
Tính cách của bố chồng Thẩm Hưng Bang rất mạnh mẽ và độc đoán, cũng may là bình thường không sống cùng nhau. Chồng tuy không được bố chồng coi trọng nhưng dù sao cũng là con trai trưởng danh chính ngôn thuận.
Buổi tối sau khi chồng và con trai về nhà, Phó Cần sai người giúp việc dọn cơm lên bàn.
Thẩm Thiệu Chu thay quần áo xong, ngồi xuống ăn cơm, nghe con trai kể chuyện ngày đầu tiên thực tập ở công ty.
"Bố, Cao Hàn kia quả thật rất giỏi. Nhưng anh ấy nói không thể dẫn dắt con được, để con đi theo một giám đốc họ Lý dưới trướng của anh ấy trước."
Thẩm Thiệu Chu gật đầu: "Bây giờ các công việc cụ thể của bộ phận tài chính đều do giám đốc quản lý, để anh ấy dẫn con cũng đủ rồi."
Phó Cần nhíu mày: "Có phải là Cao Hàn không muốn dẫn dắt không? Có cần tìm An Ngô nói với cậu ta một tiếng không?"
Thẩm Thiệu Chu không để tâm đến chuyện thực tập của con trai, đại học còn chưa bắt đầu học, đi thực tập thì có thể học được cái gì chứ, chẳng qua là đi mở mang tầm mắt thôi. Ông ta liếc nhìn vợ mình: "Cao Hàn đúng là rất bận, hơn nữa bây giờ anh ấy đều phụ trách những chuyện liên quan đến chiến lược, giống như là để một giáo sư đại học đi dạy một đứa bé sơ sinh vậy, chẳng phải là lãng phí sao!"
Vài câu nói làm cho Thẩm Loan suýt chút nữa nghẹn cơm trong cổ họng, không nhịn được mà quay đầu sang một bên. Phó Cần trừng mắt nhìn chồng mình: "Ông so sánh cái gì thế! Con trai dù gì cũng sắp là sinh viên đại học rồi!"
"Đúng rồi, nghe nói dì Thượng đã trở về rồi, tiệc mừng đỗ đại học của con có mời dì ấy không?" Đối với người "mẹ chồng" đã lâu không gặp này, Phó Cần không thể quyết định được.
Tiệc mừng đỗ đại học của con trai không tổ chức linh đình, chỉ mời giáo viên của trường và một số quản lý cấp cao của Viễn Tinh, cộng thêm những đối tác mà chồng dì Thượng thường xuyên làm việc cùng.
Về phần người thân trong nhà, Phó Cần dự định sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình là được rồi. Bây giờ chuyện khiến bà ta đau đầu cũng chính là bữa cơm gia đình: "mẹ chồng" trên danh nghĩa đã trở về, bữa cơm gia đình nên sắp xếp như thế nào mới thành vấn đề.
Khi Phó Cần gả cho Thẩm Thiệu Chu, Thượng Huệ Lan đã ly thân với Thẩm Hưng Bang rồi, bà ta không có mấy dịp tiếp xúc với người "mẹ chồng" trên danh nghĩa này.
Thẩm Thiệu Chu trầm ngâm, lên tiếng: "Bà có thể gọi điện cho bà ấy, nhưng tôi đoán bà ấy sẽ không đến đâu."
Nói đến chuyện này, ký ức của ông ta về Thượng Huệ Lan cũng không nhiều. Trước 12 tuổi Thẩm Thiệu Chu đều sống ở quê cùng với mẹ và bà nội. Mãi cho đến một ngày, bà nội với đôi chân bó nhỏ, dắt theo ông ta và mẹ đến thành phố tìm bố.
Ông ta lần đầu tiên nhìn thấy nhà cao tầng ở thành phố, lần đầu tiên trong đời đi thang máy, căng thẳng đến mức không biết để tay chân vào đâu. Mẹ còn căng thẳng hơn ông ta, cả đường đều nắm chặt tay ông ta, siết đến mức cổ tay ông ta cũng bị tím bầm.
Họ theo địa chỉ mà bố để lại tìm đến cửa, người mở cửa lại là một người phụ nữ. Người phụ nữ kia dáng người cao ráo, trẻ trung xinh đẹp, bụng hơi nhô lên, mỉm cười nhìn ba người họ.
"Mấy người tìm ai?" Giọng nói của bà ấy rất dễ nghe cũng rất khách khí, không hề phách lối.
"Xin hỏi có phải Thẩm Hưng Bang ở đây không?" Tôn Lan Hương từ trong túi lấy ra tờ giấy lịch nhàu nát, trên đó là địa chỉ mà chồng bà ấy đã từng gọi điện về cửa hàng ở đầu làng, mỗi nét mỗi chữ bà ấy ghi lại.
"Mấy người là người nhà của Thẩm Hưng Bang?" Nụ cười trên mặt người phụ nữ trẻ dần trở nên cứng đờ.
"Tôi là vợ anh ấy, đây là mẹ anh ấy, còn đây là con trai anh ấy."
Cậu bé 12 tuổi đã đến tuổi hiểu chuyện, ông ta nhớ người phụ nữ trẻ kia khi nghe mẹ ông ta nói mình là vợ của Thẩm Hưng Bang, mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Người phụ nữ kia mời họ vào nhà, sau đó gọi một cuộc điện thoại, bảo họ ở trong nhà chờ. Bà ấy xách một chiếc túi da rất nhỏ rồi ra ngoài.
Sau này, bố đến, đuổi họ về.
Bà nội không thích người phụ nữ kia, trên đường về chửi mắng suốt, mẹ ông ta thì cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng bà nội lẩm bẩm trong miệng: "Khóc cái gì mà khóc! Mẹ còn chưa chết đâu! Chỉ cần mẹ còn sống, cô ta đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Thẩm."
Có ích gì chứ.
Ngày thứ ba, bố đã nhiều năm không về quê, lại về quê một chuyến, cầm theo giấy ly hôn muốn ly hôn với mẹ. Bất kể bà nội có đánh mắng như thế nào, lão vẫn cứ muốn ly hôn.
Cũng không biết bố đã nói gì với bà nội, bà nội cuối cùng vẫn phải mềm lòng. Mẹ cũng ký tên vào đơn ly hôn.
Sau này, ông ta mới biết bố vì muốn kết hôn với người phụ nữ kia nên đã chuyển một phần cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho mẹ, còn đưa cho mẹ một khoản tiền.
Lúc bố đi đã nói với bà nội: "Mẹ, hay là mẹ cùng con lên thành phố đi. Con mua cho mẹ một căn nhà có sân vườn, mẹ có thể trồng rau, nuôi gà."
Bà nội ngồi trên chiếc ghế trúc trước cửa nhà cũ, tay đang may đế giày: "Không đi. Con cứ đi mà cưới vợ mới đi. Mẹ chỉ nhận Lan Hương thôi."
Bố cứ như vậy mà đi, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta một cái.
...
"Bất kể bà ấy có đến hay không, điện thoại bà nhất định vẫn phải gọi một cuộc. Nếu không thì lại thành ra chúng ta không có lễ độ." Nói đến đây, Phó Cần lại lẩm bẩm: "Nhiều năm như vậy rồi, nhà ở biệt thự Long Não đều bỏ không. Dì Thượng trở về vì sao không ở biệt thự Long Não, mà lại ở thung lũng Thúy, bên đó rốt cuộc vẫn không tiện."
Thẩm Thiệu Chu không nói gì nữa. Thẩm Loan nghe thấy "tiệc mừng đỗ đại học" thì cảm thấy phiền não, cũng không biết có cái gì đáng để ăn mừng.
Lần trước mời thầy cô, còn có bạn bè của bố mẹ anh ta đến ăn cơm, anh ta cứ như một con vật may mắn, đi từng bàn biểu diễn. Bây giờ lại còn tổ chức cái gì mà bữa cơm gia đình. Loại bữa cơm gia đình này còn vô vị hơn, nếu không phải ông nội sẽ đến, anh ta mới lười đi.
Dạo này anh ta đã ăn tiệc mừng đỗ đại học của mấy người bạn học rồi, nhìn thấy bọn họ mỗi người đều giống như con khỉ bị người lớn dắt đi, Thẩm Loan trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Duyệt Các vừa đắt vừa quê mùa, anh ta không muốn mời bạn học đến đó ăn cơm, anh ta muốn tìm một nơi vừa có đồ ăn vừa có chỗ chơi.
Nhắc đến tiệc mừng đỗ đại học, Phó Cần đột nhiên nhớ ra một người, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, con nhà họ Hứa kia thi đậu chưa?"
Thẩm Loan: "Không thi đỗ hệ đại học chính quy, đỗ hệ cao đẳng chuyên ngành Mỹ Thuật của đại học Cửu Giang."
Chuyên ngành Mỹ Thuật của đại học Cửu Giang rất khó thi, dù là điểm chuẩn hệ cao đẳng chuyên ngành cũng không thấp. Lúc này thì đến lượt Phó Cần kinh ngạc: "Nhìn không ra đó nha. Không nghe dì út con nhắc, mẹ còn tưởng nó trượt rồi chứ."
Phó Cần nhìn con trai: "Vậy sau này các con học cùng trường, nói không chừng còn thường xuyên gặp nhau đấy."
Thẩm Loan vẻ mặt rất nhạt: "Đại học Cửu Giang có mấy chục nghìn người, có phải học cùng chuyên ngành đâu."
Phó Cần gật đầu, cười nhạt: "Trước đây cấp ba không cho con yêu đương. Bây giờ thi đại học xong rồi, chuyện con yêu đương mẹ và bố sẽ không quản nhiều nữa, nhưng con đừng có mà làm bậy. Con là con trai, trải qua vài mối tình cũng không sao. Nói trước cho con biết, không phải loại con gái nào mẹ cũng nhận đâu."
Trong đầu Thẩm Loan thoáng qua một gương mặt trắng như hoa ngọc lan, đáy mắt thoáng chút lúng túng: "Mẹ ơi con biết rồi."
Ăn tối xong, Thẩm Loan trở về phòng mình, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện thoại, cuộc gọi đầu tiên đương nhiên là gọi cho cô ta.
"Yên tâm đi. Không có phụ huynh đâu. Chỉ là mấy đựa tụi mình tụ tập thôi." Thẩm Loan liên tục đảm bảo: "Buổi tối ăn cơm ở đó, còn có thể chơi bi-a, hát karaoke, xem video."