Hai cô gái trẻ chống cằm, nhìn những căn nhà mới mọc lên ở phía đối diện, trong mắt đều hiện lên vẻ khao khát.
Một chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước cửa phòng bán hàng phía đối diện, từ trong xe bước xuống một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi. Người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, khi xuống xe bà ta quay đầu nhìn sang phía đối diện.
Hứa Thanh Lăng nhìn thấy đôi lông mày mảnh và sắc sảo của bà ta, sững người.
Bà cô của Thẩm Loan, Thẩm Bội Hương, đang ngẩng cao đầu bước nhanh vào sảnh giao dịch bất động sản, phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đi theo.
Hứa Thanh Lăng mở to mắt nhìn, Thẩm Bội Hương đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến đây mua nhà?
Thượng Huệ Lan mặc một bộ vest tối màu, đeo kính râm, tay xách một chiếc vali nhỏ, chân đi giày da cừu thủ công, cả người ăn mặc kín mít, đi theo dòng người bước ra từ cửa ra của sân bay, nhìn từ xa hoàn toàn không nhận ra bà ấy đã gần sáu mươi tuổi.
Tháng bảy ở thành phố Cửu Giang, sóng nhiệt thiêu đốt bao trùm con người.
Thượng Huệ Lan bước nhanh lên xe, gỡ kính râm xuống nhìn chân bị thương của con trai, sắc mặt sa sầm, giọng điệu cũng lạnh lùng: "Cho thư ký Trương đến đón là được rồi, con đến làm gì?"
Thẩm An Ngô không để tâm đến lời nói lạnh nhạt của mẹ, cười nói: "Con đến làm gì, đương nhiên là thể hiện lòng hiếu thảo, bốn năm mới có một cơ hội này."
Lần trước Thượng Huệ Lan về thành phố Cửu Giang là bốn năm trước, lúc đó con trai vừa nhậm chức CEO của Viễn Tinh, bà ấy về tham dự lễ nhậm chức của con trai.
Sắc mặt Thượng Huệ Lan dịu lại, nhưng miệng vẫn trách móc con trai: "Chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói cho mẹ biết, phải để mẹ biết từ lão Lê."
Không can thiệp vào bất kỳ việc gì của Viễn Tinh, không có nghĩa là bà ấy không có tai mắt ở Viễn Tinh. Thời trẻ cùng Thẩm Hưng Bang lập nghiệp, những cấp dưới cùng nhau gây dựng sự nghiệp bây giờ đều nắm giữ các vị trí quan trọng trong Viễn Tinh. Có người thân thiết với Thẩm Hưng Bang, tự nhiên cũng có người thân thiết với bà ấy.
Thượng Huệ Lan đã nghe Lê Kiến Minh kể sơ qua về vụ bắt cóc, trên đường nghe con trai kể lại chuyện đó một cách nhẹ nhàng, bà ấy vẫn thấy khó bình tĩnh, khóe môi mím chặt, lộ ra hai nếp nhăn sâu hoắm, bỗng chốc già đi vài tuổi.
Ba tên côn đồ đó thà ngồi tù mọt gông cũng không chịu khai ra, có thể thấy Vĩnh Hải đã bỏ ra bao nhiêu tiền. Chỉ vì một mảnh đất nhỏ, mà bọn chúng dám đòi mạng con trai bà!
Bà ấy quen biết Hạ Hà - ông chủ của Vĩnh Hải, trước đây chỉ là một tên côn đồ đầu đường ở thành phố Cửu Giang. Sau đó bắt đầu kinh doanh xây dựng, làm ăn phát đạt, công ty ngày càng lớn mạnh, sau đó vươn lên thành một công ty bất động sản có quy mô ở thành phố Cửu Giang.
Thẩm An Ngô: "Mấy năm nay Vĩnh Hải đã mua vài mảnh đất ở thành phố Cửu Giang, vị trí chẳng ra gì. Bọn chúng thèm muốn mảnh đất của nhà máy lọc dầu từ lâu rồi, lúc đấu thầu đã dùng rất nhiều thủ đoạn. Con không ngờ bọn chúng lại liều lĩnh đến mức này."
Thượng Huệ Lan tính tình mạnh mẽ, nghe con trai nói vậy, không vui: "Con làm ăn với Vĩnh Hải, mà không biết lai lịch của bọn chúng sao?"
Tính tình Thẩm An Ngô so với lúc hơn hai mươi tuổi đã tốt hơn rất nhiều, nghe vậy cũng có chút bất lực: "Mẹ, con của mẹ đã ra nông nỗi này rồi, mẹ có thể bớt dạy dỗ vài câu không?"
Thượng Huệ Lan nhận thấy sự phản kháng của con trai, cuối cùng cũng dịu giọng: "Mẹ chẳng qua là sợ con chịu thiệt, làm ăn bên ngoài, tìm hiểu thêm về đối thủ cũng không phải là chuyện xấu."
"Một công ty không có tàn mạt như vậy, có tư cách gì làm đối thủ của Viễn Tinh?" Trong mắt Thẩm An Ngô lóe lên tia lạnh lẽo, kịp thời dừng lại chủ đề.
Đối phó với Vĩnh Hải, anh có cách của anh.
Xe chạy đến Thúy Cốc, sắc mặt Thượng Huệ Lan mới dần dần dịu lại, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều mang phong cách nghỉ dưỡng Đông Nam Á mà bà yêu thích.
Bốn năm trước bà về thành phố Cửu Giang ở khách sạn trung tâm thành phố Cửu Giang, sau khi tham dự lễ nhậm chức của con trai, hôm sau đã quay trở về.
Tuy Thẩm Hưng Bang không vui, nhưng cũng không dám nói gì.
Thượng Huệ Lan vào căn phòng mà con trai đã chuẩn bị sẵn cho bà, trong phòng bày đầy hoa tươi mà bà yêu thích, thần kinh căng thẳng của bà mới thả lỏng.
"Lần này mẹ về, định làm thủ tục ly hôn với bố con."
Khi Thẩm An Ngô 7 - 8 tuổi, một hôm trên đường đến trường, Thượng Huệ Lan nói với anh: "Tiểu Ngô, mẹ đổi cho con một người bố khác, được không con?"
Thẩm An Ngô khi đó đã suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi: "Đổi như thế nào ạ? Cho dù mẹ và bố ly hôn thì ông ấy vẫn là bố của con mà."
Thượng Huệ Lan ôm anh vào lòng, vuốt ve mái tóc anh, nửa ngày cũng không nói gì.
Đó là hình ảnh dịu dàng cuối cùng anh có với mẹ.
Vài ngày sau, Thẩm An Ngô nghe mẹ đang nói chuyện điện thoại với bạn.
“Tôi không địng ly hôn, lão còn đang ở độ tuổi sung mãn, không có người kiềm lại thì mỗi ngày đều muốn làm chuyện đó, bởi thế nếu tôi ly hôn rồi chắc chắn lão sẽ tìm người khác, rồi lại sinh thêm một đống con với người phụ nữ khác, sau đó quay về tranh đoạt Viễn Tinh với An Ngô thì biết phải làm sao?"
Giọng bà ấy rất mệt mỏi nhưng lại kiên quyết: "Không ly hôn, sau này mỗi người tự sống cuộc đời của mình."
Không bao lâu sau, Thẩm An Ngô chuyển trường đến một trường nội trú quốc tế, còn bà ấy thì một mình chuyển đến Hồng Kông.
...
Nhiều năm qua, bà ấy cũng không hề nhắc lại chuyện thôi bố với anh. Nay vừa nói ra, Thượng Huệ Lan vẫn hơi căng thẳng.
Sắc mặt con trai lại như không có chuyện gì: "Ly hôn hay không là chuyện giữa mẹ và bố, phận là con cái con nói không được. Nếu mẹ đã quyết định rồi, con chắc chắn ủng hộ."
Thượng Huệ Lan thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt bà ấy không cảm xúc, hướng ánh mắt nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, những khóm trúc xanh bị gió thổi xào xạc như đang hồi tưởng.
"Giờ bố con tuổi đã cao, nhỡ đâu có một ngày có chuyện gì, mẹ không muốn đến lúc đó còn phải lấy thân phận ‘vợ’ quay về xử lý hậu sự cho lão. Bản thân mẹ cũng vậy, nếu chẳng may mẹ đi trước lão, mẹ cũng không muốn lão dựa vào tư cách ‘chồng’ rồi chỉ tay năm ngón vào chuyện hậu sự của mẹ."
Đang yên đang lành lại đột nhiên nhắc đến chuyện hậu sự, những lời này khiến Thẩm An Ngô nghẹn họng: "Mẹ, nhiều luật sư như vậy không phải để ăn không ngồi rồi. Nếu mẹ thật sự lo lắng, mấy ngày nay hãy gọi luật sư Lý đến xem lại hết di chúc của mẹ đi."
Thượng Huệ Lan thu hồi tầm mắt, liếc nhìn con trai: "Tính tình của Thẩm Hưng Bang mẹ biết, một khi bắt đầu tiến hành thủ tục ly hôn, coi như là cạch mặt nhau. Nhân lúc bây giờ sức khỏe mẹ vẫn còn ổn, xử lý cho xong chuyện này, nếu không mẹ lo sau này mẹ ngay cả sức để cãi nhau cũng không có nữa."
"Đúng rồi." Thượng Huệ Lan nhớ ra điều gì đó, giọng điệu chợt trở nên nghiêm nghị: "Mẹ nghe nói Thẩm Hưng Bang và Thẩm Bội Hương muốn để cái loại tạp chủng bên ngoài kia vào Viễn Tinh?"
Sau khi bà ấy đến Hồng Kông, Thẩm Hưng Bang lại tìm một cô gái trẻ ở bên ngoài, sinh ra một đứa con trai. Cô gái kia năm đó mới 20 tuổi, Thẩm Hưng Bang chỉ đành giao con trai cho em gái Thẩm Bội Hương nuôi dưỡng.
Thấm thoát hơn 20 năm, đứa con riêng kia cũng đã tốt nghiệp đại học.
Vì mối quan hệ của mẹ, Thẩm An Ngô từ nhỏ đã không thân với em gái của Thẩm Hưng Bang cô ruột của anh, cũng biết cô không thích mình, lúc đầu còn cố gắng tỏ vẻ gì đó, từ sau khi Thẩm Nhạc Hiền sinh ra thì anh cũng chẳng thèm giả bộ nữa.