Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 9: Văn tự bán mình

Trước Sau

break


Tạ Hành khẽ nheo mắt, khóe mắt hơi nhướng lên.

"Ôn gia báo ngày sinh tháng đẻ của ngươi, theo lời tổ mẫu và cô cô ngươi nói, tháng trước ngươi đã cập kê."

Ôn Tửu chợt nhớ đến cảnh hắn chỉ nhướn mắt một cái, cả triều văn võ đã run rẩy ba phần, tức khắc hơi lùi lại một chút, phòng ngừa Tạ Hành nổi giận mà bị vạ lây.

Trước đó, nàng vẫn thấy kỳ lạ.
 
Trương thị và Ôn Phương báo ngày sinh tháng đẻ của nàng lên Tạ gia, cưới tân nương xung hỉ quan trọng nhất là hợp bát tự, bằng không e là chẳng những không xung hỉ mà còn xung ngược lại. Quận Trường Bình thiếu gì cô nương đến tuổi thành thân, cớ sao Tạ gia lại chọn nàng? Thì ra... tất cả đều do tổ mẫu và cô cô nàng một tay thúc đẩy!

Ngọc nương vội lên tiếng: "Nói bậy! A Tửu nhà ta sinh ngày mùng chín tháng chín, giờ mới có tháng bảy mà!"

Người trong thôn nhao nhao gật đầu.
 
"Đúng đúng, A Tửu sinh tháng chín, đặt tên Tửu còn vì con số chín đấy!"

"Không sai, không sai!"

Trương thị và Ôn Phương lúc này dù có mười cái miệng cũng không thể biện bạch, bị người ta chỉ vào mặt mắng cho một trận té tát.

Tạ Hành chẳng buồn để ý đến hai người kia, giật cương xoay người lên ngựa, lạnh nhạt dặn dò gia nhân: "Đến báo với Vương tri huyện, Trương thị lừa gạt cưới xin, bắt người tống ngục đi."

"Không được! Tạ công tử, không thể như vậy!"

Trương thị làm sao cũng không ngờ Tạ Hành lại quyết tuyệt đến thế. Vừa nghe mình có khả năng phải vào đại lao, bà ta liền run rẩy lẩy bẩy, vội túm lấy Ôn Tửu. "A Tửu! Bạc..."

Ôn Tửu cắt ngang lời bà ta, cất giọng trong trẻo: "Tạ công tử, xin dừng bước."

Tạ Hành ghìm cương quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống: "Còn chuyện gì?"

Ôn Tửu bình tĩnh hỏi: "Sính lễ Tạ gia đưa, đã bị dượng ta cầm đi đánh bạc rồi. Ta muốn hỏi một câu, lừa gạt hôn nhân, lừa trăm lượng bạc, phải ngồi đại lao bao lâu?"

"Cầm trăm lượng bạc?"

Đám đông đang xem náo nhiệt xôn xao.

"Chả trách vội vàng bán A Tửu đi như vậy!"

"Thật nhẫn tâm!"

"Không phải người mà!"

Tạ gia rước dâu long trọng, cả thôn đều kéo đến xem. Ôn Tửu chính là muốn mượn cơ hội này bôi nhọ danh tiếng của Trương thị và Ôn Phương, để hai người này không còn mặt mũi dây dưa tranh giành mấy gian nhà rách kia nữa, một lần dứt khoát chấm dứt hậu hoạn.

Tạ Hành liếc nàng một cái, chậm rãi đáp: "Không lâu đâu, cùng lắm thì ngồi đến chết thôi."

Câu nói hờ hững ấy làm Trương thị và Ôn Phương sợ đến hồn bay phách lạc. Trương thị run lẩy bẩy, rồi bỗng ngồi bệt xuống đất khóc lóc: "Không thể như vậy! Ta chỉ là một bà già! Tạ gia các ngươi không thể ỷ thế hiếp người như thế!"

Bây giờ mới bắt đầu gào khóc?

Ôn Tửu bị bà ta làm ồn đến đau cả tai. Nhưng đã đến nước này rồi, nàng không thể lùi bước.

Tạ Hành nhướng mày: "Ỷ thế hiếp người? A, ngươi cũng xứng gọi là người sao?"

Trương thị tức thì câm bặt.

Không thể không nói, công phu mắng người của Tạ Hành đúng là mười năm như một ngày, từ bé đã có thiên phú.

"Bạc của Tạ gia, bọn họ vẫn còn chưa trả."

Nhân lúc đám đông đang lắng nghe, Ôn Tửu mở miệng: "Vừa rồi tổ mẫu và cô cô ta đã giao hết khế nhà, khế đất trong nhà cho ta, bảo ta dùng làm sính lễ cho Tạ gia. Nhưng ta nghĩ, Tạ công tử chắc cũng chẳng để mắt đến mấy căn nhà rách này. Vậy nên..."

Nói đến đây, nàng bỗng nhớ tới chuyện mấy người hầu Tạ gia từng nhắc đến việc sau khi cập kê mới thành hôn. Nếu vậy thì...

"Tạ công tử, ngài xem thử... có thể để ta đến Tạ phủ chăm sóc Ngũ công tử được không?"

Tạ Hành im lặng không đáp.

Ôn Tửu ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý làm ra vẻ đáng thương, khóe mắt ầng ậc nước, giơ tay áo lau nhẹ.
 
"Tạ công tử cũng thấy đấy, nhà ta người già, trẻ nhỏ, yếu đuối, tàn tật đều có. Chính mình còn ăn không đủ no, còn phải nuôi cả cô cô và biểu muội. Nhà này tuy rách, nhưng ít nhất vẫn che được gió mưa. Nếu được đến Tạ phủ chăm sóc Ngũ công tử, ta cũng coi như có chỗ nương thân..."

Tạ Hành là kiểu người càng cứng rắn thì hắn càng mạnh hơn, nhưng nếu tỏ ra yếu thế thì có lẽ còn dễ nói chuyện một chút.

Ôn Tửu thuận thế lên án luôn cả Ôn Phương và Lý Vân - hai kẻ chuyên ăn bám. Hiệu quả vô cùng tốt, đám đông lập tức hùa vào mắng hai người đó một trận ra trò.

Ngay cả đám sai vặt trong Tạ phủ cũng liếc nhau, không đành lòng nhìn, chỉ dám thì thầm bình luận: "Cái sính lễ bạc này nếu dượng ngươi đã cầm, vậy cũng nên để biểu muội ngươi đến trả đi chứ."

"Ta mới không gả cho tên bệnh hoạn đó! Gả cho hắn chẳng khác nào làm quả phụ cả đời!"

Lý Vân giậm chân la lên, nhưng chưa kịp nói thêm thì Ôn Phương đã nhanh tay bịt miệng, ấn nàng xuống ghế, hoảng hốt nói: "Đừng nói nữa!"

Lời này mà truyền ra ngoài thì không biết hậu quả thế nào. Giờ phút này, chọc giận người Tạ gia tuyệt đối không phải ý hay.

Tạ Hành liếc qua một cái, giọng nhàn nhạt: "Xấu như vậy, đúng là ủy khuất cho Ngũ đệ ta rồi."

Ôn Tửu suýt bật cười, đưa tay che nửa gương mặt, giả bộ sụt sùi: "Xin Tạ công tử thương xót chúng ta một chút."

Tạ Hành nhìn nàng chằm chằm một lúc, ánh mắt thâm trầm khó đoán.

Ôn Tửu không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng kiếp trước bị cái danh Bắc Vương uy danh lẫy lừng đè ép, nỗi sợ vẫn còn nguyên. Giờ bị hắn nhìn chằm chằm, tim nàng bỗng dưng đập loạn.

Một lát sau, thiếu niên bỗng cúi người xuống, hơi thở ấm áp lướt qua tai nàng: "Ôn cô nương, lần sau muốn giả khóc thì nhớ đừng liếc mắt nhìn người khác."

Ôn Tửu: "…"

Hồi lâu sau, nàng mới nhoẻn miệng cười: "Đa tạ công tử nhắc nhở, Ôn Tửu xin ghi nhớ trong lòng. Không biết ngài thấy cách giải quyết vừa rồi của ta thế nào?"

Nàng sớm biết Tạ Hành không phải người dễ lừa, nhưng vạch trần trắng trợn thế này thì cũng quá phũ rồi!

Tạ Hành nhàn nhạt đáp: "Nếu đã vậy, ngươi theo ta về Tạ phủ trước đi."

Hắn nghĩ, nếu bên cạnh Ngũ đệ có thêm một tiểu nha đầu thú vị thế này, chắc cũng sẽ vui hơn nhiều.

Tạ Kỳ biết mình chẳng còn sống bao lâu, tâm tư cũng tỉ mỉ hơn người thường, chưa từng có ý muốn liên lụy con gái nhà ai. Nhưng nếu có người tự nguyện bầu bạn, chắc hẳn hắn cũng sẽ vui lòng tiếp nhận.

"Được!"
 
Ôn Tửu dứt khoát đồng ý, sau đó nói: "Mời Tạ công tử cùng chư vị chờ một lát, ta muốn nói vài câu với trưởng bối trong nhà."

Tạ Hành phất tay: "Tùy ngươi."

Ôn Tửu xoay người, nghiêm túc hướng về trưởng thôn và các vị thúc bá: "Chuyện đột ngột xảy ra, A Tửu xin thỉnh trưởng thôn cùng các vị làm chứng."

Nàng lấy từ trong ngực ra khế nhà, khế đất, và cả văn tự bán thân của Lý Vân, nhờ trưởng thôn cùng các vị trưởng bối trong tộc chứng kiến. Ôn Hữu Tài và Trương thị đã giao hết những thứ này vào tay nàng. Để đề phòng sau này có người đến tranh đoạt, Ôn Tửu quyết định tiên hạ thủ vi cường, làm rõ mọi chuyện trước mặt mọi người.

Nàng bán thân để giữ lấy gia sản, vậy gia sản này đương nhiên là của nàng. Nhà vẫn có thể để Ôn Hữu Tài và Trương thị ở, nhưng muốn bán hay hủy, chỉ có nàng mới có quyền định đoạt.

Trưởng thôn cùng một tú tài trong thôn xem xét khế đất khế nhà, sau đó đọc lớn văn tự bán mình của Lý Vân.

"Ôn Tửu! Sao ngươi dám! Đây là ngươi lừa ta ký! Ta căn bản không biết chữ, cái văn tự bán mình này ta không nhận!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc