Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 8: Chưa cập kê (2)

Trước Sau

break

Mây tan, ánh nắng xuyên qua, đổ xuống vai áo màu đỏ sậm của thiếu niên, phủ lên hắn một tầng sáng vàng nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng hắn cao ngất, đôi mắt sâu như vực, nhìn chăm chú vào nàng.

Ôn Tửu ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn ấy, vừa muốn mở miệng...

Ngọc nương bỗng lao lên, sắc mặt trắng bệch, ôm chặt lấy nàng, che chắn phía sau lưng mình.

“A Tửu không gả! Hôn sự này ta không đồng ý! Tuyệt đối không gả!”

Tạ Hành nói rõ ràng rành mạch, nhấn mạnh từng chữ—hắn chỉ là người đón dâu thay, còn tân lang thật sự là Ngũ công tử Tạ Kỳ.

Nghe đến đây, những người đứng xem lập tức cảm thấy Tạ gia quả nhiên là danh môn chính phái, hành xử quang minh lỗi lạc. Đổi lại là nhà khác, ai dám chắc không giở trò mờ ám? Chờ đến khi cô nương bị đưa vào Tạ phủ, vào thẳng động phòng, lúc đó dù có phát hiện tân lang đổi người thì cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhận.

Trên phố, loại chuyện này nào phải chưa từng xảy ra?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tạ Hành lại thẳng thắn mang chuyện này ra nói giữa thanh thiên bạch nhật, không chút che giấu. Một nhà thương gia kinh doanh giàu có như Tạ gia, hành xử còn quang minh chính đại hơn cả những kẻ miệng xưng đạo lý, nhưng lòng toàn tính toán.
Nhìn lại Ôn gia…

Một bà nãi nãi, một bà cô cô, chẳng nói chẳng rằng liền muốn nhét cháu gái vào kiệu hoa, gả đi mà không thèm hỏi một câu, chẳng khác nào đẩy người ta xuống nước. Chuyện này mà cũng làm được, đúng là tâm địa rắn rết.

Người xung quanh thì thầm nghị luận, giọng bàn tán mỗi lúc một lớn hơn.

“Ngũ công tử hả… Nghe nói ốm đau từ bé, còn chưa từng ra khỏi cửa.”

“Chậc chậc, đàn ông đến tuổi cưới vợ mà chưa từng bước ra khỏi nhà, chắc không chỉ là yếu ớt đơn thuần đâu.”

“Lão Ôn gia này là bán cháu gái đi xung hỉ chứ còn gì nữa?”

Những lời đàm tiếu như dao sắc cứa vào không khí, từng câu từng chữ rơi vào tai, khiến sắc mặt Trương thị và Ôn Phương xanh mét.

Ai mà không biết Ngũ công tử Tạ gia từ nhỏ đã như ấm sắc thuốc, suốt ngày nằm liệt trên giường? Không biết lúc nào sẽ quy thiên, mà nàng dâu cưới về chẳng khác nào bị ép vào đường góa bụa.

Nghe vậy, đám đông càng xôn xao, tiếng bàn tán như ong vỡ tổ.

“Trời ơi, cái này đâu phải gả chồng, là gả vào quan tài thì có!”

“Đúng là lòng dạ sắt đá, đem cháu gái bán đứt đi cũng không chớp mắt!”

Bị người ta chỉ trỏ, Trương thị giận đến đỏ bừng cả mặt, lập tức giơ tay chống nạnh, mở miệng liền mắng:

“Mấy cái miệng quạ đen các ngươi! Biết cái gì mà nói? Chính A Tửu đồng ý rồi! Ai bán tôn nữ hả? Không có chứng cớ thì ngậm miệng lại đi, bằng không ta xé xác từng đứa một bây giờ!”

Bà ta càng mắng, người xung quanh càng thấy Ôn gia này chẳng ra làm sao. Người ta bán con gái ít ra còn tỏ ra áy náy, đằng này lại như muốn đẩy gấp, chỉ sợ chậm trễ chuyện tốt!

Tạ Hành nghe ồn ào xung quanh cũng không để tâm, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Ôn Tửu.

Hắn hỏi, giọng điềm nhiên nhưng không che giấu sự nghiêm túc: “Ôn Tửu, ngươi nghĩ sao?”

Lúc đến đây, Tạ Kỳ đã căn dặn rất nhiều lần. Phải nói rõ ràng cho cô nương nhà người ta biết, nếu nàng không muốn, tuyệt đối không được miễn cưỡng, tránh làm lỡ dở cả đời người ta.

Tạ Hành vốn không ôm hy vọng gì nhiều.

Bình thường, nghe đến chuyện phải thủ tiết, cô nương nhà ai mà chẳng sợ xanh mặt. Dù tân lang là ai, nhân phẩm thế nào, chỉ cần biết trước số phận như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là từ chối. Không khóc lóc đuổi hắn đi bằng chổi đã là khách khí lắm rồi.

Vậy mà Ôn Tửu thì khác.

Người ngoài còn tức tối bất bình thay nàng, thế mà nàng lại cứ ung dung, điềm tĩnh, chẳng hề có chút hoảng loạn nào.

Tạ Hành nghĩ: Có lẽ lần này Ngũ đệ của hắn gặp may thật rồi. Gặp được một cô nương không giống ai.

“Nương, không sao đâu, con sẽ tự nói rõ với Tạ công tử.”

Ôn Tửu dịu dàng trấn an Ngọc nương, rồi chậm rãi bước lên, đối diện với Tạ Hành, giọng nàng thản nhiên:

“Ta còn chưa cập kê. Theo luật lệ Đại Yến, cô nương chưa đến tuổi, không thể thành thân.”

Tạ Hành nhíu mày: “Chưa cập kê?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc