Trùng Sinh: Nữ Phú Hào Đệ Nhất Kiều Sủng Nhiếp Chính Vương

Chương 17: Ký hôn thư (2)

Trước Sau

break

Lúc này, nàng thật sự chỉ muốn nếu có thể thì sẽ khiến Mạnh Thừa Vân chết thêm một lần nữa cho hả giận!

“A Tửu!”

Mạnh Thừa Vân bước tới gần nàng rồi cúi đầu thấp giọng: “Tạ phủ giờ nhìn thì phú quý thật đấy, nhưng Tạ Kỳ có thể sống được bao lâu? Đợi hắn vừa chết thì cuộc sống của ngươi còn trông vào đâu được? Ta làm vậy cũng là vì ngươi thôi.”

Chát!

Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt hắn, khiến cả đám người trong khách sảnh lặng ngắt như tờ.

Ôn Tửu lạnh lùng nói: “Mạnh công tử đọc sách bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ không biết hai chữ ‘liêm sỉ’ viết thế nào sao? Ôn Tửu ta là phụ nữ đã có chồng, ngươi tới gần ta như vậy là định làm nhục ta trước mặt mọi người đấy à?”

Mạnh Thừa Vân bị đánh một cái mạnh đến choáng váng, ngã dúi dụi vào khung cửa mới gượng đứng dậy nổi, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

Chỉ vì một câu nói kia của hắn mà Ôn Tửu lại nhớ đến kiếp trước khi hắn bạc tình vô nghĩa, khi nàng bị hắn không do dự đẩy vào chỗ chết. Người này, cho dù có lột da róc xương, thì cũng không đủ để nàng giải hận.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ bên kia cổng vòm, Tạ Hành đã băng qua vòm liễu rủ, ung dung bước đến nơi này.

Vừa nhìn thấy gương mặt còn in dấu tay đỏ ửng của Mạnh Thừa Vân, hắn đã liếc sang đám sai vặt đang đứng ngây ra như phỗng: “Còn đứng đấy làm gì? Một đám toàn không có mắt! Lôi người ra ngoài, đánh gãy chân hắn!”

Sắc mặt Mạnh Thừa Vân tái nhợt, trong nháy mắt không còn chút huyết sắc.

Ôn Văn hoảng hốt, vội chạy tới chắn trước mặt hắn: “A tỷ! Mạnh đại ca cũng là vì ngươi mới tới mà!”

Ôn Tửu lạnh giọng: “Vì ta sao? Trước kia nhà chúng ta còn có chút của ăn của để, hắn dựa vào quan hệ với ta để tới xin tiền tiêu vặt thì cũng thôi đi, coi như lúc đó ta không hiểu chuyện cũng không trách ai được. Nhưng bây giờ ta đã là người của Tạ gia rồi, vậy mà hắn lại đến đây là muốn hại ta hay sao? Hay là lại định lừa tiền ta nữa à?”

“Ôn Tửu!”

Mạnh Thừa Vân ôm mặt, giọng mang theo tức tối và đau lòng, hắn nhìn nàng đầy oán trách: “Tham phú phụ bần, đổi trắng thay đen… ngươi sao có thể biến thành con người như vậy cơ chứ?”

Tạ Hành không buồn ngẩng đầu mà chỉ vung tay nhàn nhạt: “Cắt luôn lưỡi hắn đi.”

Một đám sai vặt lập tức nhét khăn vào miệng Mạnh Thừa Vân, người thì đè xuống, người thì đã giơ tay lên sẵn sàng hành động.

Ôn Văn đang đứng cạnh Ôn Tửu thì hoảng hốt đến luống cuống, không biết phải làm sao cho phải.

Ôn Tửu chỉ thản nhiên liếc một cái rồi hờ hững buông lời: “Huynh trưởng đùa thôi.”

Ôn Văn như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ bẫng: “Vậy thì tốt rồi…”

Tạ Hành bước đến, đưa tay khoác vai Ôn Văn như thể thân quen lắm, mắt nhìn từ hắn trên xuống dưới: “Đây là đệ đệ của ngươi à? Nhìn cũng khá khôi ngô đấy chứ.”

“Ơ… ơ…”

Ôn Văn bị hành động thân mật bất ngờ ấy làm cho có chút ngượng ngùng, ghé đầu nhỏ giọng thì thầm hỏi Ôn Tửu: “Đây là… tỷ phu của ta sao?”

Nếu đúng là tỷ phu, lại còn đẹp trai như vậy… chẳng trách gì tỷ tỷ nói gả là gả liền.

Ôn Tửu lắc đầu, hạ giọng: “Hắn là huynh trưởng của tỷ phu.”

Tạ Nhị phu nhân đứng một bên nhìn cảnh tượng ấy thì trong lòng lại thấy không dễ chịu gì. Nhưng nhìn lại cũng thấy Ôn Tửu từ đầu đến cuối đều không có hành động nào quá đáng, mà chuyện thân thích nghèo tìm đến xin tiền, giả vờ quan tâm rồi quay sang vòi vĩnh thì bà cũng đã thấy không ít. Dù gì cũng là con gái nhà nông gả lên cành cao, những chuyện thế này vốn là khó tránh.

Chỉ có điều, Ôn Tửu hiện giờ vẫn chưa chính thức thành thân với Tạ Kỳ, hộ tịch cũng còn chưa nhập, ngày nào đó nếu nàng ta thực sự muốn rời đi thì cũng chẳng khó khăn gì.

Nghĩ vậy, Tạ Nhị phu nhân liền vỗ bàn ra hiệu: “Lập tức ký hôn thư ngay tại chỗ cho ta.”

Tạ Hành, với thân phận huynh trưởng của Tạ Kỳ, là người đích thân cầm bút viết. Ôn Văn là đệ đệ ruột của Ôn Tửu, cũng được tính là người nhà bên đàng gái, cũng đứng ra làm chứng.

Ôn Tửu không chút do dự đã ký tên ngay.

Chỉ riêng việc Tạ Hành hôm nay thẳng tay xử lý Mạnh Thừa Vân như vậy là nàng đã thấy dù có làm quả phụ cho Tạ Kỳ cả một đời thì cùng rất đáng!

Tạ Hành ký xong liền cười híp mắt rồi vỗ bàn nói: “Đã là Thiếu phu nhân của Tạ phủ rồi, từ nay ở quận Trường Bình này ngươi muốn đi ngang đi dọc cũng đều có thể!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc