Dùng xong bữa tối, rặng mây đỏ đã rút đi, tấm màn đen dần dần phủ xuống, đã đến thời gian Mục Diễm hồi cung, vợ chồng Đoan vương cùng Trầm tiểu vương gia tiễn đến tận cổng lớn. Về phần Trầm Cẩn Huyên, nàng cố ý lưu lại ở chỗ này để có nhiều thời gian bồi cha mệ cùng đệ đệ, chỉ cần trở về cung truyền tin Huyên Quý tần muốn chuyên tâm dưỡng thai, thì sẽ từ chối được toàn bộ những người đến thăm, chuyện phi tần mỗi ngày cần vào Vĩnh Yên cung thỉnh an cũng chỉ cần Mục Diễm nói một tiếng là giả quyết.
Vợ chồng Đoan vương cùng Trầm tiểu vương gia chỉ nói đơn giản hai câu liền lui qua một bên, đem không gian cùng thời gia cho Mục Diễm và Trầm Cẩn Huyên.
"Bệ hạ, mỗi ngày xem tấu chương cũng không được quá muộn, phải dùng bữa đúng giờ..."
Tay của Trầm Cẩn Huyên bị Mục Diễm cầm trong bàn tay, nàng vừa nói chuyện, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác không muốn xa rời, nàng đang ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn kĩ vào mặt hắn, đôi môi nhỏ hồng kiều diễm khép mở thổ lộ những lời dặn dò ôn nhu nhỏ nhẹ.
Mục Diễm theo ánh mắt nhìn vào môi nàng, lại nhìn về phía ánh mắt của nàng, đối với những lời căn dặn hạn chế làm việc của nàng, hắn đều không cảm thấy phiền, đều đáp ứng từng cái: "Uh, tốt..."
Phụ hoàng cùng mẫu hậu hắn đi dạo chơi Sơn Thủy ở nước Kỳ, mỗi lần đi đều mười vạn căn dặn, hiện tại nhìn bé con trước mặt, cư nhiên loáng thoáng thấy được hình bóng của mẫu thân, Mục Diễm cảm thật ấm lòng.
Nhịn xuống xúc động muốn ôm bé con vào lòng, Mục Diễm thấp đầu đặt trán mình lên vai Trầm Cẩn Huyên, hai cánh môi mỏng đến gần tài nhỏ của nàng, thấp giọng nói: "Hiện tại ta nghĩ thật muốn ôm nàng..."
Nhất định hắn không biết thanh âm của bản thân trầm thấp gợi cảm đến mức nào, giọng ngầm ý khàn khàn, mang theo sức mạnh đầu độc lòng người khác, nhẹ bay bổng quấn chặt trong lỗ tai Trầm Cẩn Huyên, làm cho hai má nàng có hai bông hoa đỏ, trái tim cũng đập lệch nhịp.
"Bệ. . . Bệ hạ. . ." Rụt cổ một cái, Trầm Cẩn Huyên muốn nói phụ mẫu và đệ đệ nàng đang nhìn, há mồm nói nhưng chỉ là ôn nhu gọi hắn.
Ở cần cổ của nàng hít một hơi thật sâu hương thơm nhàn nhạt của nàng, Mục Diễm đứng thẳng thân thể, sau đó tại trên trán Trần Cần Huyên nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn: "Được rồi, ta đi đây."
Sau khi nói xong, hắn buông Trầm Cẩn Huyên ra, hướng về phía vợ chồng Đoan Vương cùng Trầm tiểu vương gia ôm quyền thi lễ, lúc nãy đã nói qua lời tạm biệt, cho nên lần này hắn cũng không nói chuyện, thấy Đoan vương hướng hắn gật đầu, Mục Diễm liền xoay người một chân đạp lên xe ngựa, vén rèm xe ngồi vào trong xe.
Xa phu giơ roi, tiếng vó ngựa vang lên, Trầm Cẩn Huyên vô ý thức bước hai bước, sau đó lại đứng lại, thẳng đến khi xe ngựa rẽ vào một con đường khác không nhìn thấy nữa, nàng mới thu hồi tầm mắt.
Đoan vương phi cầm lấy tay nàng, vỗ vỗ.
Trầm Cẩn Huyên cầm lại tay bà, giương lên một khuôn mặt tươi cười, cặp mắt đào hoa chớp chớp tựa như vầng trăng non trên trời: "Nương, chúng ta mau chút vào thôi."
Cũng liền trong nháy mắt đó, trước nhà xuất hiện mấy hắc y nhân che mặt, tay mỗi người cầm một trường đao, đao sắc bén dưới ánh sáng thanh lương của vầng trăng càng hiện rõ những đạo bạch quang, nhân số nhiều, trong một thời gian ngắn khó mà đếm hết, chỉ là bao vây đám người Trầm Cẩn Huyên, nhìn lại cổng lớn của trạch viện, cũng có rất nhiều hắc y nhân đứng đó.
Một phen Đoan vương kéo thê tử và nữ nhi bảo vệ sau lưng, Trầm tiểu vương gia cũng lập tức chắn một bên khác của mẫu thân cùng tỷ tỷ, cùng cha cậu làm tư thế đưa lưng vào nhau.
Chỉ là hai người bọn họ không có vũ khí trong tay, duy chỉ có nắm chặt hai đấm tay, bầu không khí ngưng trệ một thời gian, địch ta đều bất động.
Trầm tiểu vương gia từ bên hông rút ra một cây sáo làm bằng xương của chim vũ, để tại bên môi thổi, âm thanh vang dội xé rách bầu trời yên tĩnh, nhờ gió thổi truyền ra rất xa.
Lúc này, nguyên bản mười hộ vệ canh giữ trạch viện liền hiện thân, mỗi người bọn họ cầm một cây sáo làm bằng xương đeo bên hông, cùng Trầm tiểu vương đặt trên môi thổi, trong thời gian ngắn tiếng sáo đột ngột mãnh liệt.
Những thích khách kia biết bọn họ đang truyền tín hiệu, không bao lâu nữa chắc viện binh sẽ tới, cũng không giám làm lỡ chuyện, trong đó dẫn đầu bốn người làm tư thế trợ thủ, các thích khách còn lại thì nhanh chóng giơ đao ra chiêu, quá trình diễn ra vô thanh vô thức, chỉ nghe tiếng đao kiếm va chạm, trong màn đêm tối thỉnh thoảng lóe lên nhũng ánh sáng vụn nhỏ.
Đoan vương cùng Trầm tiểu vương gia chỉ để ý bảo vệ Trầm Cẩn Huyên cùng Đoan vương phi nên không có ý tham gia, mười ba tên thích khách trái phải hỗ trợ lẫn nhau, lấy bọn họ làm trung tâm tạo thành một cái vòng nhỏ, người bị giết ngã xuống đất kéo dài không dứt.
Đoan vương mang tới tổng cộng là ba mươi ba ngượi hộ vệ, hai mươi người phân tán bảo vệ bốn phòng trong trạch viện, những hộ vệ này đều được Đoan vương tỉ mỉ chọn lựa huấn luyện ra, một người nhưng có sức mạnh giống như ba người, nếu ba mươi ba hộ vệ tập hợp đủ, bảo vệ bọn họ chu toàn là chuyện không thể nói chơi, hiện tại chỉ cần chống đỡ một hồi, là được.
Trầm Cẩn Huyên biết hộ vệ phụ thân mang đến có thực lực như thế nào, cho nên nàng kì thực cũng không quá nhiều lo lắng, chỉ là bảo vệ thật chặt Đoan vương phi.
Những người này là ai phái tới trong lòng nàng biết rõ, nghĩ đến tử sĩ của Phó Dập một đường từ nước Ti đuổi tới nước Kỳ, những tử sĩ này đều có thể giết chết Đoan vương, vừa trừ được mối họa lớn của y, vừa có thể giá họa vu oan cho Mục Diễm.
Thật sự là tính toán khôn ngoan.
Cánh tay ôm Đoan vương phi của Trầm Cẩn Huyên dần dần nắm thành quyền, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, lại nghĩ đến một ngày ám sát không thành công, thân phận tử sĩ bại lộ, như thế sẽ làm cho Phó Dập giống như chó ngáp phải ruồi đến lúc đó sẽ có ích cho nàng.
Bản thân Đoan vương nguyện trung thành với vị vua trẻ tuổi nước Ti, nếu biết vị vua mà mình trung thành muốn giết chết cả nhà mình, không biết Đoan vương sẽ phản ứng thế nào đây?
Nếu như một chút này không đủ cho ông thất vọng cùng đau khổ, như thế nếu thích khách thương tổn đến nữ nhi của ông thì sao đây?
Trầm Cẩn Huyên âm thầm cân nhắc, thực sự cảm thấy lấy việc này để đả kích vào ông, lúc nàng đang suy tính, ba mươi ba hộ vệ đã tập hợp đầu đủ, mười ba hộ vệ bị thương nhiều hay ít đều nhất thời lùi vào trong, hai mươi tên lúc nãy đã tiến lên thế chỗ, hiện trường một mảnh hỗn chiến.
Xem ra Phó Dập là muốn diệt tận gốc, biết chuyến này Đoan vương dẫn theo ba mươi ba tên hộ vệ, vậy nên đã đem số thích khách tăng mấy lần, may mà Mục Diễm lựa chon trạch viện ở nơi yên tĩnh, tương đối xa, xung quanh không có nhiều hộ gia đình, cũng không làm kinh động.
Hỗn chiến duy trì liên tục không ngừng, làm rùm ben như vậy chắc chắn Phó Dập muốn làm cho mọi chuyện trên nên lớn hơn, Đoan vương của nước Ti ở nước Kỳ bị đâm, chỉ cần tin tức này truyền ra sẽ làm cho danh dự của nước Kỳ bị mặt trái của chuyện này ảnh hưởng.
Hoàng đế nước Kỳ muốn giết vương gia nước khác để cướp binh quyền, ai biết nước Kỳ đang tính toán những gì, chuyện này nếu có người đồn bậy, quân tâm bốn nước nhất định sẽ bất ổn!
Quả nhiên là tín toán đúng dịp.
Trầm Cẩn Huyên hung hăng cắn răng, mắt thấy thích khách cứ vào hai thì ngã ba ngày càng nhiều, ban mươi hộ vệ trong đội quân thép quả nhiên không tầm thường, lần này nàng nghĩ muốn cố ý bị thương để kích thích Đoan vương, nhưng mưa tên lại đánh bất ngờ, không phân biệt được địch ta, mưa tên liền hạ xuống, trong lòng nàng kinh hãi.
Xem ra Phó Dập sớm đã hạ lệnh, ám sát đợi thứ nhất không thành,thì cung thủ được giấu phía sau sẽ tiếp ứng, trong hỗn chiến không có cách nào phân biệt địch ta, thì thống nhất bắn chết, nhất quyết không thể để một ai sống sót.
Không có tấm chắn làm sao ngăn chăn được mưa tên đây?
Trầm Cẩn Huyên hoảng sợ thất sắc.
"Nương, cuối xuống."Kéo tay Đoan vương phi, Trầm Cẩn Huyên cuối người che dấu thân hình, sau đó nàng mới tới gần phụ thần thần kinh đang buộc chặt, gọi một tiếng phụ thân.
Hai tay Đoan vương nắm chặt, ông tỉ mỉ quan sát phương hướng của các mũi tên, xung quanh những mũi tên đều có ẩn dấu một người, bao gồm nóc phòng trong trạch viện, liếc mắt nhìn sang bọn thích khách, bị bọn người này gắt gao bao vậy, mang theo hai nữ tử yếu ớt đột phá vòng vây xát suất thành công hầu như là số không, ông không thể đánh cuộc tính mạng của nương tử và nữ nhi được, tuyệt đối không thể tùy tiện đột phá vòng vây.
Đoan vương không biết những người này do ai phái tới, có thế là người ở trước mắt ông tự xưng là 'Tiểu tế', bất quá lí do là vì sao? Nếu như hắn muốn giết bọn ông thì có rất nhiều cách, tại sao lại áp dụng cách ám sát đần nhất với quy mô lớn để người khác phát hiện đây?
Do người khác?
Là ai?
Nước Yên?*
Mấy năm trước nước Yên tấn công nước Ti, ông lĩnh binh đánh đuổi, làm cho nước Yên trực tiếp đầu hàng, làm cho nước Ti và nước Yên trở thành ngang hàng.
*Nước Yên: trong bản convert ghi là Yến Bắc nhưng QT dịch là nước Yên, nên nếu có người nào đọc convert thì đừng thắc mắc nhé!
Đoan vương âm thầm suy nghĩ, đáp án lung lay bất định, bất quá chuyện này cũng không quan trọng, hiện tại chuyện quan trọng nhất là bảo vệ người nhà ông bình an vô sự.
Ánh mắt của ông nhìn chung quanh một chút, bọn họ bị bao vây cách cổng lớn năm thước, nếu có thể thối lui đến chân tường, lấy mặt tường cao làm hậu thuẫn, đỉnh mũi tên sẽ không thương tổn, chỉ cần cẩn thận phòng thủ không để cho cung thủ tiến vào gây thương tích, cứ rút lui như thế ngược lại cũng không phải là chuyện không thể.
Còn dư lại mấy hộ vệ không nhiều, sau khi hạ quyết tâm Đoan vương liền không do dự, trực tiếp hạ lệnh phá vòng vây, các hộ vệ còn lại nghe lệnh, tạo thành nhóm ba người bắt đầu phá vòng vây.
Khoảng cách phía sau tường cao càng ngày càng gần, hộ vệ ngay cản mũi tên càng ngày càng ít, ngay cả nhóm lúc đầu đột phá ba người bây giờ chỉ còn lại một người, trong tay Trầm tiểu vương gia đã sớm cầm trường đao do hộ vệ đưa tới.
Nhưng mà tình huống lại xảy ra đột biến, một mũi tên tiến thắng bay về phía Đoan vương phi, bén nhọn tiếng xé gió truyền vao tai Đoan vương, ông định đưa tay tiếp, nhưng lại chậm một giây, mũi tên theo lỗ trống không xuyên qua bàn tay đi qua ——
Trầm Cẩn Huyên nghĩ cũng chưa nghĩ liền che chở trước mặt mẫu thân, kêu lên một tiếng đau đớn.
Còn tốt.
Mũi tên đã vượt qua chưởng phong của Đoan vương, sức mạnh giảm đi, vẫn chưa đi sâu và da thịt.
Trán Đoan vương nổi gân xanh, Đoan vương phi kinh hô một tiếng đỡ lấy Trầm Cẩn Huyên, Trầm tiểu vương gia giương đao chém xuống một cánh tay của thích khách, trên người cậu có rất nhiều vết thương bị đao chém, mùi máu tươi tràn ngập, mắt Trầm Cẩn Huyên tối sầm, chỉ là hai tay vô ý thức bảo vệ bụng.
Mắt thân bản thân tiểu nhi tử rất khó chống đỡ, Đoan vương bình tĩnh quyết định, một phen kéo tiểu vương gia qua, trong tay thấm ướt, ông cảm thấy đau lòng, nếu không phải vì bảo vệ thê tử và nữ nhi, ông làm sao nỡ để nhi tử mạo hiểm, hiện tại an nguy của thê nữ con trai đều nguy trong sớm tối, hai tay Đoan vương cầm đao, điên cuồng chém giết, thầm nghĩ phải bảo hộ bọn họ bình an.
Ba mươi ba người hộ vệ trong đội quân thép chỉ còn lại bảy người, cùng Đoan vương cộng lại vây thành một vòng, mọi người có lòng không đủ lực, mỗi người đều đã bị thương trầm trọng, chỉ bằng một chút chấp niệm cuối cùng chống đỡ.
Đột nhiên tình thế đại chuyển, số lượng mưa tên rõ ràng giảm bớt, cũng không nhiều bằng lúc đầu, mũi tên không hề như mưa rào bay loạn, thanh âm thi thể người rơi xuống rõ ràng đến dị thường, hai tay Đoan vương trở tay chấp đao đồng thời cắt cổ họng của hai người, sau đó liền thấy trước mắt thích khách còn lại không nhiều đều ngã xuống đất.
Chiến sự lắng lại.
Một người lướt qua đông đảo thi thể nằm trên đất đứng trước mặt Đoan vương, quỳ xuống đất tạ tội: "Thuộc hạ Viêm Thành cứu giá chậm trễ, mong rằng Đoan vương thứ tội."
Người tự xưng Viêm Thành quỳ xuống, phía sau hắn là mười hai người đồng loạt quỳ xuống, chính là bọn họ lấy tốc độ siêu ngắn tiêu diệt những cung thủ giấu mình trên nóc nhà cùng trên cây, quả thực quay lại không có tiếng động!
Đoan vương âm thầm kinh hãi sau đó mời bọn họ mau chóng đứng dậy, ông ôm lấy Trầm Cẩn Huyên thần trí không rõ đi vào nhà, Đoan vương phi đỡ lấy Trầm tiểu vương gia đi ở phía sau.
Viêm Thành theo sát, nhỏ giọng mệnh lệnh cho một người nhanh mời ngự y đến.
Ánh trăng chiếu vào, máu tươi biến thành sông Hồng.