Trong chính phòng, Mục Diễm làm hoàng đế lần đầu tiên ngồi ở bên dưới, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện, lúc này, hắn hắng giọng một cái, giải thích chuyện bệnh tình nguy kịch mà Trầm Cẩn Huyên viết trong thư: "Bởi vì Huyên nhi tưởng niệm phụ mẫu cùng tiểu vương gia, trẫm..." Hắn theo thói quen tự xưng là 'Trẫm' nhưng mới phát ra âm đầu lại nuốt trở về, chuyển lời biến thành: "...Ta mới ra hạ sách này, mong rằng nhạc phụ ngài chế trách cứ."
Cho dù Mục Diễm đổi lời rất nhanh, nhưng dựa vào thính lực nhạy bén của Đoan Vương có thể không nghe thấy sao?
Đoan vương cười nhẹ lên, mặt mày ôn nhuận mà nhu hòa, ngay cả sự xơ xát tiêu điều đầy lệ khi cũng giảm đi không ít, ông xua xua tay, ngậm cười nói: "Việc này cứ như vậy cho qua đi, không cần nhắc lại. Bệ hạ đã dùng bữa chưa? Bản vương nhớ thương nữ nhi nên sốt ruột vào kinh vẫn chưa dùng ngọ thiện, không bằng, để Vương Phi tự mình xuống bếp làm vài món?"
"Huyên nhi cũng sốt ruột gặp phụ mẫu, chúng ta cũng chưa dùng qua ngọ thiện, chỉ là Vương Phi đi đường mệt nhọc...."
"Ai, không có cách nào, nàng khẳng định cũng nghĩ vì Huyên nhi mà làm một bữa cơm, huống chi còn có bản vương giúp đỡ." Đoan vương đánh gãy lời nói của Mục Diễm, sau đó đứng dây, "Bản vương đi gọi Vương phi, hai người các ngươi trò chuyện một chút đi."
Mục Diễm cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, hắn đứng lên đưa Đoan vương tới cửa, sau đó xoay người trở lại ghế ngồi, cùng Trầm tiểu vương gia hàn huyên, trọng tâm câu chuyện đều vây quanh Trầm Cẩn Huyên.
Trò chuyện một chút hắn chợt nhớ tới quên chưa nói tới việc Trầm Cẩn Huyên có thai cho Đoan Vương biết, âm thầm cười một tiếng, trong lòng hắn nghĩ bản thân tại sao lại rối loạn như thế chứ, cư nhiên vội vàng đem chuyện trọng yếu như vậy quên mất, bất quá cũng không cần sốt ruột, thời gian còn rất nhiều.
Không cho Trầm Cẩn Huyên giúp đỡ, hai vợ chồng Đoan vương cùng Đoan vương phi kẻ trước người sau vào đại phòng bếp.
Bị giữ bên ngoài Trầm Cẩn Huyên liền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vào chính phòng tìm Mục Diễm và đệ đệ.
Câu chuyện tình yêu của cha nương luôn làm cho Trầm Cẩn Huyên hâm mộ và hướng tới, tuy rằng phụ thân thân phận là Đoan vương, nhưng thủy chung trong phủ chỉ có một người là mẫu thân nàng, cả cuộc đời bọn họ chân chính là một đôi người.
Năm đó, Đoan vương phi 14 tuổi, một ngày ngồi xe ngựa đến nhà dì làm khách, kết quả khi đi thì vô tình gặp tiệm mới khai trương, tiếng pháo đột nhiên vang lên làm cho ngựa hoảng sợ.
Ngựa bị hoảng sợ rống to một tiếng tại đầu đường chạy loạn, xa phu bị hất xuống ngựa, lúc đó Đoan vương phi thật sự kinh hãi, một khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung bây giờ trở nên thất sắc, tái nhợt trắng bệt, nàng ở trong buồng xe bị con ngựa chạy loạn mà kinh hoảng, còn đụng phải trán, còn nhiều lần suýt chút thì bị văng ra khỏi thùng xe, cũng may hai tay vẫn nắm chặt lấy ô cửa sổ, mới có thể bảo đảm không bị hất ra.
Màn xe nhanh chóng bị gió thổi bay cao, trong buồng xe thiếu nữ đã sớm kinh hoảng thất sắc, ngay tại lúc nguy cấp, lại phát hiện một đứa bé đang đứng giữa đường, ngay cả Đoan vương phi cũng sợ hãi, nếu móng ngựa vô tình bước qua, đứa bé còn có mệnh sống sao?
Nàng run rẩy, theo động tác lắc lư của buồng xe mà quỳ xuống, mặt hướng ra bên ngoài, cuối cùng đứng ở bên ngoài thùng xe, chỗ của xa phu điều khiển ngựa.
Thanh âm của màn xe giương lên cùng tiếng gió thổi 'Vù vù' cùng nhau truyền vào lỗ tai của Đoan vương phi, nàng vừa khẩn trương vừa sợ, cắn môi dưới tái nhợt, quỳ vào chỗ ngồi của xa phu, cắn chặt răng đưa tay nắm lấy dây cương.
Một lần hai lần vẫn không tới, nàng không thể làm gì khác hơn là buông móc thùng xe tay di động về phía trước, chuyện tình trong nháy mắt xảy ra, lay động kịch liệt khiến Đoan vương phi chưa kịp thét một tiếng đã hướng về một bên hung hăng ngã xuống, mà trước mặt lại sợ đứa bé đang ngã nhào trên đất khóc, Đoan vương phi nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn đến, lại không nghĩ ngã vào trong lồng ngực ấm áp.
Đoan Vương hầu trẻ tuổi có thể nói giống như người từ trên trời giáng xuống, hắn vững vàng giẫm nát chỗ ngồi trên ngựa, đầu tiên là xoay người ôm tiểu cô nương đang run rẩy thoát hiểm, sau đó nhanh chóng nắm dây cương, dùng sức ghìm ngựa.
Móng trước của con ngựa chịu lực giơ giữa không trung, há mồm kêu gào một tiếng, sau đó "Lạch cạch" hạ xuống móng trước, bốn chân đạp đạp trái phải, dừng lại vững vàng.
Đoan vương phi sợ hãi, sau khi bị ôm nàng theo bản năng giơ tay níu chặt vạt áo trước ngực của người kia, cố hết sức đem mặt vùi vào trong lòng người kia.
Sự lắc lư tra tấn người dừng lại, ngửi vào mũi chính là một cổ mùi hương xa lạ mà dễ ngửi, Đoan vương phi ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên thì bị hút vào con ngươi đen kịt.
Đoan vương ý thức được hành động đường đột của bản thân làm tiểu mĩ nhân trong ngực hoảng sợ, cánh tay ôm hông tinh tế của nàng vội vã buông ra, tiểu mỹ nhân cả người mềm nhũng, căn bản không có cách nào đứng thẳng, lại trực tiếp ngã xuống phía dưới.
Hắn không thể làm gì khác hơn là ôm trở lại, lần này trán của nàng đụng vào lồng ngựa kiên cường của hắn, vừa đúng chỗ bị thương khi ở thùng xe.
Thấp đầu nghẹn ngào một tiếng, nước mắt Đoan vương phi chực trào ra, xung quanh người vây xem càng nhiều, nàng đã mười bốn, không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy dung mạo được, huống chi là lúc đang khóc? Nàng nắm góc áo người kia, có ý định chôn mặt vào lòng người kia.
Nhận thấy được động tác lớn mật của tiểu cô nương, Đoan vương câu môi như nàng mong muốn.
Thoáng khom lưng, cánh tay vòng qua hai chân nàng dùng lực nâng lên, liền đem tiểu cô nương ôm ngang: "Ngươi cứ yên tâm giấu mặt, ta dẫn người đi y quán."
Một giọng trầm thấp vang lên, vành tai bạch ngọc của Đoan Vương phi lúc trẻ hồng lên, chóp mũi lại một lần nữa chứa đầy mùi vị của hắn, nàng chỉ buồn buồn "Ngô" một tiếng, liền thuận theo sau đó thẹn thùng hướng trong ngực hắn chôn sâu vào.
Về sau, Đoan vương cầu hôn, nhưng đính hôn ba ngày lại được ngự phong đại tướng quân, lập tức đi biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, thủ hộ nhân dân sống ở biên cương.
Đánh một trận, cả năm năm.
Lúc Đoan vương còn trẻ là 14 tuổi kiên trì chờ đợi đến năm 19 tuổi, đợi đến Đoan vương đắc thắng trở về.
Một năm kia, mười dặm hồng trang, cả nước cùng vui.
Chuyện tình của Đoan vương cùng Đoan vương phi được nhân dân nước Ti làm đề tài say sưa nói chuyện, cũng trong trời đất không có biết bao người hâm mộ ước ao có được tình yêu như vậy.
Trầm Cẩn Huyên nghĩ tới những câu chuyện vô số lần về chuyện xưa của cha nương mình, nàng đều có thể đọc làu làu.
Nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt hắn giống như ánh mặt trời, chợt nàng lại nghĩ đến Mục Diễm, trong lòng ngọt ngào càng sâu, phảng phất giống như được bôi mật vậy.
Nhẹ tay khẽ vuốt bụng....
Ai nha! Lại quên đem chuyện mình có thai nói với mẫu thân rồi!
Trầm Cẩn Huyên ngừng chân quay đầu liếc nhìn phương hướng phòng bếp, nghĩ thầm chờ chút nữa dùng bữa sẽ nói, thời gian còn dài mà.
Bên này, trong chính phòng không khí có chút quái dị.
Mục Diễm cùng Trầm tiểu vương gia dù sao cũng mới gặp gỡ, hai người cũng không quá quan tâm tìm đề tài để làm sinh động bầu không khí này, hai nam nhân đang trong ranh giới lúng túng, ai cũng nghĩ nên nói cái gì mới tốt đây.
"Tiểu Hiên nhỏ tuổi hơn Huyên nhi bao nhiêu?" Mục Diễm vân vê ly trà, hỏi.
Ngồi ở đối diện, khủy tay của Trầm tiểu vương gia chống lên tay ghế, ngón trỏ để tại chóp mũi gãi gãi, trả lời nói: "Tỷ tỷ so với ta lớn hơn một tuổi."
"Nga?" Đặt ly trà xuống, Mục Diễm lại hỏi: "Tương lai có tính toán gì không?" Đây coi như là lời nói khách sáo của hắn đi?
Trầm tiểu vương gia không cần nghĩ ngợi liền trả lời: "Sau này muốn đi tòng quân."
Nước Ti vẫn luôn chiến loạn không ngừng, căn cơ xây dựng đất nước không vững chắc, trãi qua 80 năm vẫn còn chưa vững, tòng quân bảo vệ quốc gia chỉ kém một chút nói là mộng tưởng của những nam nhi đầy nhiệt huyết.
Mục Diễm nghĩ nghĩ, tòng quân a.
Mấy trăm năm qua nước Kỳ đã được mở rộng rất nhiều, đứng đầu ngũ quốc, quanh năm không có loạn lạc, nếu sau này Trầm Tiểu vương gia tòng quân ở nước Kỳ, đại khái không có giặc mà đánh.
"Tỷ tỷ ngươi cũng biết?"
Trầm tiểu vương gia lắc đầu, lòng nói tỷ phu này đúng là năm câu không rời tỷ tỷ của cậu.
Giống như....Đột nhiên không có đề tài gì nữa?
Mục Diễm nâng tay lên bưng ly trà, chuẩn bị uống một ngụm trà tiếp tục trò chuyện.
Nhưng vào lúc này, Trầm Cẩn Huyên đi đến, nhất tề hai nam nhân trong phòng đứng dậy nghênh đón, bởi vì sự xuất hiện của nàng mà trong lòng hai vị nam nhân đều mười phần cảm kích.
Trầm Cẩn Huyên đi tới trước mặt Trầm tiểu vương gia, giơ một tay lên so sánh trán của hai người, khóe mắt đầy ý cười, nói: "Tiểu hiên cao hơn."
Nàng nhỏ giọng ôn nhu nói, đầu ngón chân nhón lên một chút xem thử nàng cùng Trầm tiểu vương gia kém bao nhiêu, lông mi cong cong vễnh vễnh chớp chớp nói, "Đều đã cao như thế...."
Nàng nhìn thấy, vẫn còn kém một khoảng cách nhỏ.
Trầm tiểu vương gia đưa hai tay nâng tay nàng, miễn cho vạn nhất trọng tâm không ổn nàng lại ngã xuống, nghe được giọng nói của nàng thì nâng tay phải vỗ vỗ đỉnh đầu, cười trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ sao người lại không cao ra, hình như còn rụt lại a."
"Có cao mà, là ngươi lớn quá cao mà thôi, ngô...ngược lại cùng bệ hạ không sai biệt lắm."
Lúc này, bị nêu tên Mục Diễm mới tới gần hai tỷ đệ, hắn tận lực đứng ở bên cạnh Trầm tiểu vương gia, cùng so sánh thì hắn cao hơn hai ngón tay.
Trầm Cẩn Huyên theo đỉnh đầu của hắn, tầm mắt chuyển qua khuôn mặt, liền cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lại không nói được sự nhu tình ngọt ngào, liếc mắt đưa tình.
Tỷ tỷ có thể được hạnh phúc, Trầm tiểu vương gia thân là đệ đệ cũng rất hài lòng và yên tâm, tuy rằng cậu và người nhà vẫn không biết được tại sao lúc trước Trầm Cẩn Huyên lại cam tâm tình nguyện vâng theo thánh chỉ, gả cho hoàng đế nước Kỳ mà nàng chưa từng gặp mặt, thế nhưng hiện tại kết quả tốt là được, như thế bọn họ cũng sẽ yên lòng.
Có Trầm Cẩn Huyên xen vào, bầu không khí trong phòng nhất thời sôi nổi hơn nhiều.
Ba người trò chuyện với nhau thật vui, thẳng đến khi Đoan vương phi qua gọi ba người dùng bữa thì bọn họ mới ngừng trò chuyện.
Sắc trời ửng đỏ, Trầm Cẩn Huyên ôm cánh tay Đoan vương phi, hai mẹ con đi trước, Mục Diễm và Trầm tiểu vương gia thì đi phía sau, ánh mắt của Mục Diễm luôn nhìn sau lưng Trầm Cẩn Huyên, còn Trầm tiểu vương gia sao, chỗ nào trong nhà cũng nhìn một chút.
Đến phòng ăn, trên bàn đã bày xong bữa ăn tiêu chuẩn sáu món một canh, món ăn đầy mùi thơm, làm cho người khác mở rộng khẩu vị, đây là thành quả mà hai vợ chồng Đoan vương bận rộn một canh giờ mà thành.
Lần cuối cùng mẫu thân vì nàng làm cơm ăn cơm cùng Trầm Cẩn Huyên cũng không nhớ rõ, nói chung là vô cùng vô cùng xa xôi, làm cho nàng không cách nào nhớ lại.
Năm người đều ngồi vào vị trí của mình trước bàn ăn, dùng bữa không có những lễ nghi phức tạp, chỉ là người một nhà dùng bữa, tràn đầy ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Mục Diễm hắng giọng một cái, đưa tay nắm lấy cánh tay mềm mại của Trầm Cẩn Huyên đang ngồi bên cạnh, cười yếu ớt tuyên bố: "Nhạc phụ nhạc mẫu, ngự y trong cung đã chuẩn đoán, Huyên nhi đã mai thai rồi."
Vợ chồng Đoan vương nghe được tin đại hỉ, rất muốn nói, chỉ là miệng còn chưa mở đã bị Trầm tiểu vương gia đoạt trước: "Ta đây chẳng phải là sắp làm cậu sao?"
"Ha ha, tốt!" Lời nói của con làm cho Đoan vương cao giọng cười to, trong lúc nhất thời, bầu không khí phòng trong trở nên hớn hở vui mừng.