Tạ Phi Thiên vội vả chạy ra cổng trường, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy ở bên cạnh trường dừng một chiếc xe một người đàn ông đang đứng tựa người vào xe, miệng nở nụ cười gằng, hướng về hắn vẫy vẫy tay, chính là Ngưu Siêu bị hắn đánh nát dái.
Mẹ nó, lũ khốn này sao lại biết dùng Âu Dương Yên để áp chế ta cơ chứ? Bọn họ hẳn là không quen biết Âu Dương Yên mới đúng? Càng không thể biết được quan hệ của Âu Dương Yên với hắn? Tạ Phi Thiên nghi hoặc, hướng về phía Ngưu Siêu đi đến.
Bất kể như thế nào, chỉ cần mình gặp được Âu Dương Yên, nhất định có thể đem nàng cứu ra.
Tạ Phi Thiên hiện tại đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, cũng chính vậy mà hắn mới dễ mắc bẩy ah.
"Người đâu rồi?"
"Ở trên xe." Ngưu Siêu lắc cái đầu hướng về trong xe ra hiệu cho Tạ Phi Thiên.
Cửa xe là kính phản quang làm hắn không thể nào nhìn thấy bên trong, Tạ Phi Thiên chỉ có thể đến gần chiếc xe, ló đầu vào bên trong nhìn.
Nhớ tới lần trước bị người ta đập một gậy lên đầu, Tạ Phi Thiên trước khi ló đầu cố ý quan sát trên người Ngưu Siêu, không hề nhìn thấy cái gì gạch đá và gậy gộc, lúc này mới đưa đầu vào trong cửa xe nhìn vào.
Tạ Phi Thiêm mới vừa đưa đầu vào, từ bên trong đột nhiên đưa ra một cánh tay, cầm trên tay một miếng vải ướt, một cái chụp miếng vải vào mặt Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên ý thức được không đúng, muốn lui về phía sau, nhưng mà Ngưu Siêu cũng đã vững vàng ở phía sau đẩy hắn vào.
Từ miếng vải xông vào mũi Tạ Phi Thiên nhàn nhạt mùi nước thuốc, Tạ Phi Thiên chỉ cảm thấy đầu hắn ong một cái như bị búa tạ nện vào, ý thức dần dần mơ hồ,
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy chính là một khuôn mặt cười đắc ý, không phải Lý Giang thì là ai nữa. Bất quá, khiến cho hắn cảm thấy yên tâm vui mừng là trên xe cũng không nhìn thấy Âu Dương Yên.
Tạ Phi Thiên từ lúc hôn mê đến khi bị kéo vào xe, cũng không hề gây nên những người khác chú ý, bởi vì từ bên ngoài nhìn thì, giống như là Tạ Phi Thiên tới chổ xe rồi leo lên vậy.
"Ngưu ca, thuốc này của các ngươi đúng là hữu hiệu!" Lý Giang hướng về Ngưu Siêu cười nịn hót.
"Đó còn cần phải nói sao, đây chính là là Hào ca đã bỏ ra cái giá cao để lấy được đấy, nếu như không phải do tên nhóc này rất khó chơi, chúng ta còn không nỡ dùng đấy.
Được rồi, người bọn ta muốn đã bắt được rồi, còn cô nàng gì đó của ngươi, chính ngươi nghĩ biện pháp dụ nàng ta ra đi, ta giúp ngươi giải quyết cho xong luôn." Ngưu Siêu cười hắc hắc nói.
"Anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi thật biết chơi ah."
"Cảm ơn Ngưu ca, đợi ta đem cô nàng này thu vào tay rồi, tất nhiên sẽ cố gắng báo đáp đại ca.
" Lý Giang từ trong túi quần của Tạ Phi Thiên lấy ra điện thoại di động, vào danh bạ tìm số Âu Dương Yên gửi một cái tin nhắn:
"nàng mau ra cổng trường một xíu, gấp!!!"
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại "Đích đích" vang lên, Lý Giang vừa nhìn, quả nhiên chính là tin nhắn của Âu Dương Yên gửi lại.
Mẹ nó, Lão Tử gửi cho ngươi hàng trăm hàng ngàn tin nhắn, cũng không có thấy ngươi gửi lại tin nào, hắn gửi một phát, ngươi liền nhắn lại, đệt mợ! Chờ tới khi Lão Tử đạt được ngươi, xem ta có dằn vặt ngươi xin tha không.
Lý Giang một bên trong lòng mắng thầm, một bên mở ra tin nhắn xem: "Hiện tại ta tới không được đâu!"
"Tới không được?" Lý Giang lỡ lời kêu lớn lên. Mẹ nó toàn bộ kế hoạch đẹp, ủa phí rồi sao?
"Cái gì tới không được?" Ngưu Siêu xem bộ dáng thất kinh của Lý Giang, nghi ngờ hỏi.
"Nàng nói hiện tại tới không được, mẹ nó, vận may của ta làm sao đen đủi như vậy!" Lý Giang bực tức đấm một quyền vào ghế ngồi.
"Tại sao?" Lý Giang không cam lòng lại phát ra một tiếng thét lớn.
"Đích đích" điện thoại di động lại vang lên, mở ra xem, "Ta ở nhà vệ sinh đợi một chút đi." Lý Giang nở nụ cười.
"ŧıểυ tử ngươi lại cười cái gì? Vui buồn thất thường vậy!" Ngưu Siêu nghi ngờ hơn rồi hỏi.
"Không có gì? Nàng nói nàng tới không được, là vì nàng bây giờ đang ngồi ở nhà vệ sinh" Lý Giang cố nén lòng tràn đầy vui mừng, lại nhắn tin trả lời.
"trước cổng trường học có đậu một chiếc xe, số xe 2217, ta đang ngồi trên xe chờ ngươi tới!"
"Ngưu ca, ta qua bên kia núp một chút, nếu để cho nàng thấy được ta ngồi trên xe, như vậy coi như là hư hết kế hoạch." Lý Giang Sửa lại tư thế ngồi của Tạ Phi Thiên, khiến người ta mới nhìn đều tưởng hắn đang ngồi ở đó chứ không phải bị ăn thuốc, sau đó quay lại dặn dò Ngưu Siêu một tiếng, thu hồi điện thoại di động, như không có chuyện gì xảy ra bước ra ngoài đi tới một góc khuất đứng.
Lý Giang đứng một góc đường đợi trong chốc lát, liền thấy Âu Dương Yên vội vả hướng bên này chạy ra. Lý Giang tiến lên nghênh tiếp hỏi.
"ŧıểυ Yên, vội vã như vậy, đi đâu à?"
"Lý Giang? Ngươi không phải là đi về nhà rồi sao? Giờ ta có chút chuyện, hôm khác gặp nói nhé." Âu Dương Yên thấy là Lý Giang, cũng không thèm lưu ý ngó một cái, không giống nhau: không chờ Lý Giang trả lời gì, đã vội vàng hướng về chiếc xe đậu bên đường chạy qua.
Ta thảo mẹ nó, tên khốn Tạ Phi Thiên này, nhìn thấy bộ dáng gấp gáp như đưa mẹ đi đẻ của Âu Dương Yêu, Lý Giang nghiến răng tức giận chửi thề.
Âu Dương Yên đến gần chiếc xe đổ bên đường, nhưng không nhìn thấy Tạ Phi Thiên đi ra, nhìn lại bảng số xe thì đúng rồi, mới nhẹ nhàn đưa tay lên gõ.
"C-k-í-t..t..t" cửa xe mở ra, Âu Dương Yên cúi người nhìn vào, chính là Tạ Phi Thiên đang ngồi tựa vào ghế đôi mắt hơi lim dim.
Phi Thiên, có chuyện gì thế... Ah... A..." Một đôi bàn tay lớn đen thô từ bên trong xe vươn ra, một miếng vải ướt chụp vào mũi nàng đè mạnh, một cái tay khác đem nàng kéo lên xe.
Lý Giang ở cổng trường học nhìn tới thấy toàn cảnh, Âu Dương Yên bị bắt lên xe, đợi thêm một lúc nữa, lúc này mới trở lại lên xe, chiếc xe khỏi động, chậm chậm lăn bánh chạy đi.
"Ngưu ca, chờ xíu nữa nàng giải đi thuốc, ta liền tìm cơ hội xông tới, đến lúc đó còn phiền Ngưu ca một chút ạ." Lý Giang nhìn bên cạnh khuôn mặt thân thể của Âu Dương Yên đang ngủ say thật là đã ah, nếu không phải sợ làm cho nàng thức tỉnh lại nhìn thấy mình, hắn thật muốn sờ bóp vài cái cho thỏa lòng ước ao bao đêm.
"Không thành vấn đề, không phải cải trang người xấu thôi sao? Chúng ta thật cũng không cần giả trang gì, khuôn mặt bọn ta nhìn không giống sao, cơ mà bọn ta cũng là giang hồ chợ búa mà, bảo đảm nàng ta sẽ sợ hãi đến bất lực, đến lúc đó ngươi chỉ cần chú tâm diễn vai anh hùng của mình là được rồi" Ngưu Siêu vừa lái xe, một bên hồi đáp Lý Giang.
."Ta nói tên nhóc ngươi vẫn là rất có đầu óc tâm kế nha, chuyện như vậy ngươi cũng nghĩ ra cho được, không chỉ có chính mình diễn vai anh hùng, mà còn giá họa cho Tạ Phi Thiên, chờ chúng ta tới địa điểm ngon đem thuốc giải cho nàng là ngươi có thể hành động rồi"
"Khà khà, ta làm sao so sánh được với Ngưu ca đây? Ta cũng chỉ vừa mới bước ra giang hồ lăn lộn, sau này còn phải phiền phức Ngưu ca chiếu cố nhiều lắm." Lý Giang trong miệng khiêm tốn, trong lòng nhưng cũng rất đắc ý mình là một thiên tài mưu kế ah.
"Giang ŧıểυ tử, nói thật, cô nàng này xác thực rất đẹp nha, nếu như không phải là đồng ý giúp ngươi, ta thật sự không nở để nàng cho ai ăn trước đấy nha khà khà".
Nghe được Ngưu Siêu nói lời này, Lý Giang trong lòng hồi hộp một thoáng, hắn nói lời này là có ý gì, hẳn là Ngưu Siêu cũng coi trọng Âu Dương Yên rồi, nếu là như thế, vậy ta thật sự thảm rồi. Lý Giang trong lòng gấp gáp, ngoài miệng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười nói:
"Khà khà khà, Ngưu ca, ca cứ nói đùa, Ngưu ca ngài sao lại thiếu nữ nhân chơi đùa ah, sao lại trọng một cái ŧıểυ cô nương chưa biết làm gì chứ"
"Điểm ấy, vẫn là để ŧıểυ tử ngươi nói đúng rồi đấy, ta Ngưu Siêu vẫn đúng là không thích loại cô gái nhỏ ngây thơ, chơi kiểu hiếp dâm, như vậy cái gì cũng không hiểu, chơi chỉ có thể mắt lệ tràng mi khóc bù lu bù loa, có cái gì đã cơ chứ?
Nhưng mà, chỉ bằng vào vóc người cùng tướng mạo của nàng, đem ra ngoài bán đi, đương nhiên cũng kiếm được một cái giá cao đó nha." Ngưu Siêu vừa nói vừa không nhịn được liết mắt nhìn xuống đũng quần của mình.
Nghĩ tới việc hôm trước hắn bị Tạ Phi Thiên đá vào dái, từ ngày đó họa mi đéo thèm hót, dùng cách nào đi chăng nữa thì huynu đệ của hắn cũng lâm vào ngủ say, có thể cả đời liệt rồi ah.
Càng nghĩ càng tức, "ầm" Ngưu Siêu đập vào vô lăng một cái chửi thề, thù hận với Tạ Phi Thiên càng lớn hơn chỉ mong mau mau tới chổ để hắn đập cho Tạ Phi Thiên một trận.