Thiên Bảo sau khi trờ về doanh trại địch đã được sắp xếp nghỉ ngơi trong một khoang rộng của chiến thuyền vô cùng xa hoa lộng lẫy. Điều này không những khiến nàng không thấy vui mà còn cực kỳ khó chịu. Bởi vì chiến thuyền khá lớn với sự góp mặt của những gương mặt trọng yếu trong trận chiến này nên xung quanh được canh phòng rất kỹ lưỡng mà nàng thì cần không gian thật thoáng để lén gửi bồ câu trở về thông báo tình hình cho quân mình.
Thuật dịch dung của Ngân Tuyết quả thực độc nhất thiên hạ khi không có một ai đạt được khả năng nhận biết rằng nàng là kẻ giả mạo thậm chí đến nha hoàn thiếp thân của chính Hỏa Liên Hoa công chúa trước đây cũng không nhận ra.
Nhưng cái màn khiến nàng mệt mỏi nhất chính là đóng một vở kịch hoàn hảo đúng với tính cách của ả công chúa ngoài nhu trong cương này. Với người khác thì giả vờ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu nhưng với những nha hoàn của chính mình thì chanh chua, đánh đập không gớm tay. Mặc dù cái chiêu đánh người này Thiên Bảo không hề quen và cũng không bao giờ có gan thực hiện nhưng vẫn khó gây cho người khác sự nghi ngờ.
– Công chúa! Người hãy tắm rửa và nghỉ sớm đi ạ!
– Để đó cho ta, ngươi lui ra trước đi.
– Vâng, nô tì xin cáo lui.
Thiên Bảo nhanh chóng thoát y và bước vào thùng nước nóng tẩy uế thân mình. Hơi nóng của nước làm hương thơm từ những cánh hoa bên trong thấp thoáng bay đi thật xa xoa dịu sự mệt mỏi trong lòng những kẻ xung quanh đang ngày đêm bỏ công canh gác nhưng cũng chính thứ mát lành, thơm tho đó đã khơi dậy dục vọng trong người của một vài nam nhân biến thái. Trong đó có…
Triệu Viễn nhếch môi cười lạnh nhìn tấm lưng mềm mại, mịn màng, trắng nõn không tì vết của nữ tử đang vùng vẫy với những bọt nước bên trong khoang thuyền kia. Hình ảnh này khiến hắn liên tưởng đến thân hình nóng bỏng của một nữ nhân mà hắn đã cưỡng bức trong đêm ngay tại phủ Lý tướng quân trong thành Phú An hơn một tháng trước. ( Phi Phi: Biết là ai rồi chứ? )
Liên tưởng này khiến cho dục vọng trong người hắn tự dưng xuất hiện, cả cơ thể nóng lên thấy rõ và không tránh được cảm giác bức rức bên ngoài lớp da.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào tránh cho nữ nhân bên trong phát hiện. Hắn biết nàng thân là một công chúa lá ngọc cành vàng không hề biết võ công và chính hắn cũng không nhận ra được nguồn nội lực từ nàng phát ra cho nên cũng hơi ỷ lại.
Thiên Bảo bắt chước hắn nhếch mép cười lạnh nhưng động tác khiêu vũ trong làn khói mờ vẫn không ngừng lại mà còn tăng độ quyến rũ cùng mị lực hơn nữa. Chiếc áo ngủ mỏng manh càng khiến cho từng đường cong cơ thể nàng thêm phần bí ẩn như khiêu khích nam nhân tìm tòi khám phá nó.
Nàng khẽ nhớ đến nam nhân kia, Vương Gia Khánh, tướng công của nàng. Nếu như hắn biết có cái kế hoạch mê hoặc này chắc chắn hắn sẽ liều sống liều chết mà không cho nàng đi rồi. Có người nào mà đủ rộng lượng để cho thê tử của mình giở chiêu mỹ nhân kế đối với nam nhân khác cơ chứ, họa chăng là hắn không hề yêu nàng ta mà thôi.
Triệu Viễn thấy nữ nhân khuynh thành khuynh quốc kia vẫn không nhận ra sự có mặt của mình thì khẽ mừng thầm, hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh thùng đựng nước rồi vòng tay ôm chặt lấy tấm thân trắng trẻo đầy mê hoặc kia.
– Ối!
Thiên Bảo vờ la lên hốt hoảng, hai tay ôm chặt lấy mớ quần áo của mình lùi dần về trong góc, cả thân người run run lên như gặp phải yêu râu xanh thứ thiệt. Nhưng cũng may mắn khi trong gia đình lại có tận hai nữ nhân biết thái không giới hạn là Thiên Dực cùng Tố Huyên nên cảnh kinh kịch này đã được nàng diễn một cách xuất sắc đến hoàn hảo.
– Một mỹ nhân xinh đẹp như thế này mà phải để mốc meo lên chờ đợi tên ********* kia thì quá uổng. Chi bằng nàng trở thành người của ta, lúc đó vinh hoa hưởng không hết nha. ( Phi Phi: Kịch bản này nghe quen quen! )
– Ta là công chúa đó. Vinh hoa phú quý ngươi cho ta có hơn hoàng huynh ta cho ta hay không? Nếu ngươi không rời khỏi đây, ta sẽ la lên, lúc đó xem ngươi ăn nói với nhị hoàng tử như thế nào.
– Hắc hắc! Nàng nghĩ rằng nàng còn giá trị lợi dụng đối với hắn hay sao? Một nữ nhân bị chính quốc gia của mình tống sang đây cầu thân, tưởng rằng sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng hậu đang bỏ trống nhưng lại bị tướng công hụt của mình ban thưởng cho một vị quân sư dưới đất ngoi lên thì còn gì để đòi hỏi nữa?
– Ta…
– Chi bằng theo ta, ta sẽ nâng niu nàng như một báu vật chẳng phải là tốt hơn sao?
– Ta…
Triệu Viễn nhếch mép cười khi thấy vẻ hoang mang cùng do dự ánh lên trong đáy mắt của Thiên Bảo. Hắn kéo cánh tay của nàng về phía mình, vì bất chợt nên nàng không phòng thủ liền ngã vào một vòng tay rắn chắc. Nhưng nào ai hay biết, đây vẫn là kịch bản đã được dàn dựng từ lâu bởi những nhà soạn kịch tài ba như Thiên Dực, Tố Huyên và Ngân Tuyết.
Triệu Viễn thấy mỹ nhân trong lòng không vùng vẫy thì đã biết rằng nàng đã trúng kế của mình bèn áp môi hắn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng hôn, cắn ngấu nghiến mà không biết mình đã nhấp đúng vào một loại bột do chính tay Dực Ma Vương điều chế ra cho cuộc mạo hiểm lần này của Thiên Bảo.
Hắn nhấc bổng nàng lên tiến về chiếc giường bên trong góc phòng, thân hình của hắn áp chặt lên cơ thể nóng bỏng của nữ nhân phía dưới đã bị thoát hết y phục từ lúc nào. Nhìn cơ thể trần trụi mịn màng đầy mị lực càng khiến dục vọng nam nhân trong người hắn trào dâng.
Chiến giường rung lên theo từng cú dịch chuyển thân thể của hắn, tiếng rên kiều mị cũng đồng thời thoát ra khiến người ta mặt đỏ tay run.