Bầu không khí ngưng trọng bao quanh căn phòng khiến năm người có mặt càng thêm nhíu mày khổ sở.
Ngày hôm qua tin tức báo về rằng chiều nay đội quân thủy binh do tướng quân Phi Nhẫn lãnh đạo đã đến được địa phận thung lũng ven bờ sông Phú Vinh. May mắn thay trận tốc chiến tốc thắng gần một tháng trước đã tiêu diệt hết phần lớn quân bộ binh của Hàn Mạch dù vẫn còn sót một số kẻ đã may mắn trốn thoát và đang ẩn náu đâu đó trong rừng rậm nên đối với trận thủy quân lần này tuy mọi người không có nhiều kinh nghiệm tác chiến nhưng vẫn còn nhiều cơ hội dành chiến thắng hơn.
Mới đó mà Ngân Tuyết đã trở về bên cạnh mọi người cũng gần một tháng rồi, thế cư nhiên trong một tháng này đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nói, la ó của nàng khiến bất kể là nam hay nữ, là già hay trẻ, là nha hoàn hay chủ tử cũng đều lâm phải căn bệnh viêm tai khó chữa.
Mặc dù không thấy hình dáng lục y nữ tử thân hình thanh thoát với những đường cong quyến rũ nhưng cái miệng luôn mấy máy không có thời hạn dừng của nàng đã cảnh cáo những người khác đừng nên bén mảng đến gần nếu như không muốn mắc phải căn bệnh nan y mà Vô Sắc thần y cũng chẳng thèm cứu chữa.
Cuộc sống phiêu diêu tự tại trong khoảng thời gian qua đã tạm thời chấm dứt với những kế hoạch sóng ngầm được đề ra nhằm nhanh chóng đã bại binh lực hùng hậu của tướng quân thủy quân Phi Nhẫn.
Lấy bốn vạn thủy binh ra so với sáu vạn bộ binh có phải là một phép tính không thể ra kết quả hay không?
Cúi cùng trong sự ngưng trệ của cuộc họp lớn diễn ra trong quân doanh thì không phụ sự kì vọng của mọi người, Phi Vũ với sự giúp sức mạc danh kì diệu của Thiên Dực cũng nghĩ ra được một kế tương đối vẹn toàn mặc dù sẽ khá nguy hiểm.
Theo đó sẽ có người dịch dung thành Liên Hoa công chúa nhân cơ hội lúc Nam Phong trao đổi điều kiện thả con tin sẽ trà trộn vào doanh trại địch làm thám thính.
Trước sự công kích của hai phe đối nghịch với nhau khá lớn, Hàn Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn con tin trong tay Nam Phong mà tức khóc không ra nước mắt. Thiên Bảo đã nhờ Ngân Tuyết dịch dung mình thành công chúa Hỏa Liên quốc Hỏa Liên Hoa hòng gây khó dễ cho bọn chúng.
Việc công chúa cầu thân rơi vào tay địch là một sự vũ nhục vô cùng to lớn đối với triều đình hiện tại. Nếu như không cứu được nàng ta ra khỏi tay kẻ thù chính là một nhát dao chí mạng cho ngôi vị hoàng đế vốn vẫn đang lung lay của Hàn Lâm Viên.
– “Điều kiện để thả người?” Hàn Mạch dùng nội lực của mình nói thật lớn, hướng về phía Nam Phong đang đứng trên chiến thuyền đối diện mà trong tay hắn là công chúa Liên Hoa đang bị trói thập phần nguy hiểm.
– “Nếu như ngươi có đánh vào Phú An thành thì không được sát hại đến bá tánh vô tội. Ngươi làm được không?” Nam Phong dõng dạc nói khiến quân sĩ theo phe mình cũng phải ưỡng ngực tự hào vị tướng soái biết đến đạo lí lấy dân làm gốc xứng đáng ngồi trên ngài vàng trở thành bậc cửu ngũ chí tôn trong tương lai.
– “Được. Ta cũng không muốn hại đến thường dân vô tội. Ta lấy danh dự của nhị hoàng tử Hàn Mạch ra mà thề với ngươi. Còn bây giờ thì mau chóng thả người ra” Hàn Mạch khẽ giản nở đôi chân mày nhíu mạnh từ nãy đến giờ trong lúc chờ điều kiện mà Nam Phong đưa ra, hắn lo sợ điều đó sẽ ảnh hưởng mạnh đến quân mình bởi lẽ so về quân số thì với bốn vạn thủy binh vẫn còn thua xa sáu vạn bộ binh của phe đối phương nhưng khả năng đánh trên bờ của họ làm sao có thể đấu lại chiến thuyền đã được duyệt binh ra trận bao nhiêu năm nay để chờ cơ hội này. Thế nên so ra hai bên vẫn cầm sức ngang nhau.
Nam Phong cởi trói trên người Thiên Bảo ra sau đó nhỏ giọng nói vào tai nàng.
– Muội cố gắng đóng cho đạt. Yên tâm, nhất định sẽ có người đến lén đưa muội ra ngoài trong lúc trận chiến đang diễn ra.
Gia Khánh đứng đằng sau với đôi chân mày khẽ nhíu mà hai nắm tay đã nắm chặt lại như muốn ứa máu nhưng hắn vẫn không chạy đến ôm lấy Thiên Bảo vào lòng vì sợ rằng bộ kịch khổ công mọi người dựng nên sẽ bị hủy đi ngay trong tay hắn.
Để Thiên Bảo vào trong lòng quân địch là một quyết định mà hắn đau lòng nhất từ trước đến nay bởi mức độ nguy hiểm khá cao. Nhưng trong tình huống này ngoài nàng ra thì chẳng còn ai có thể buông lõng vị trí vắng mặt đến vài ngày mà không làm cho mật thám phe địch khỏi nghi ngờ được.
Diệp Phi và Phi Vũ, một người là các chủ Vô Danh các Phi Điệp sát thủ, trang chủ Trúc Lâm sơn trang trong khi một người là nương tử của kẻ cầm quân nổi dậy Hàn Nam Phong, đương nhiên sẽ bị mọi người rõ mặt nhất nên đáng bị loại bỏ đầu tiên.
Trúc Nhã cùng Thiên Ngân càng không thể đi bởi những kế hoạch hai người đề ra vẫn còn đang trong trứng nước cần được bàn luận kỹ hơn để hoàn thành trong khoảng thời gian sớm nhất.
Thiên Dực thì Hàn Mạch cùng quân sĩ bên kia đã biết rõ mặt do lần ra uy với danh hiệu Phi Điệp sát thủ của Diệp Phi rồi, ngoài ra với cái tính biến thái trời sinh của nàng thì không đi chính là một quyết định sáng suốt nhất từ trước đến nay.
Tố Huyên cũng thế mà với sức khỏe giảm sút ngay lúc thời tiết chuyển mùa này của nàng càng khiến Diệp Phi không an tâm để nàng mạo hiểm.
Người đáng lý ra nên đi nhất và sẽ khả năng bị phát hiện là thấp nhất chính là Ngân Tuyết bởi nàng đã từng dịch dung ở lại suốt một khoảng thời gian khá dài mà không có ai biết nhưng nàng ta lại nhất quyết một hai không rời khỏi Tố Huyên mà cạy miệng mãi cũng chẳng ra được một lí do nào hợp lý cả khiến Diệp Phi tức điên lên.
Trúc Nhã bước lên trên đứng đối diện với Thiên Bảo vờ như giải huyện đạo của nàng rồi dẫn nàng đến trước hai mặt quân lính xuống chiếc thuyền nhỏ để đến bên chiến thuyền của Hàn Mạch đang đứng nhưng môi thì lại mấp máy nói điều gì đó mà không ai có thể biết được nếu như không chú ý thật kỹ cùng với có nội lực thật cao thâm.
– Bồ câu sẽ đến tìm ngay khi muội đặt chân đến doanh quân. Nhớ bảo trọng, nếu có gì sơ sảy thì rời khỏi đó ngay lập tức bất chấp chuyện gì xảy ra, nghe chưa?
– Ưm! Muội biết. Gửi lời dùm muội đến Gia Khánh rằng hắn hãy an tâm, muội biết tự bảo trọng chính mình.
– Ừ! Cẩn thận.
Trúc Nhã xoay người trở về vị trí cũ của mình trao lại lời gửi gấm vừa rồi cho nhân vật chính trong câu chuyện đồng thời nhìn bóng dáng chiếc thuyền con rời càng lúc càng xa nơi họ đang trú ngụ và thầm cầu nguyện cho mọi chuyện được suôn sẻ.