- Vậy sau này ta gọi ngươi là Sơ Tuyết, còn ngươi muốn gọi là là Thiên Dực, Dực nhi, Dực Ma Vương, Ma nhi, Vương nhi hay gì gì khác cũng được. ( Phi Phi: Đừng nói với ai ả này là muội muội của ta nhé! Ta…nôn! )
– Không gọi gì cả.
– “Tại sao? Hay ngươi không thích những cái tên này?” Thiên Dực hai mắt long lanh nhưng chả có bất kỳ giọt lệ nào nhìn Sơ Tuyết khiến gương mặt hắn bất giác đỏ lên một cách vội vàng.
– “Ách! Không phải. Ta…” Hắn quay đi tránh né khuôn mặt phấn nộn trông như một nữ tử, đôi môi chúm chím đo đỏ khiến tâm hắn một trận rung động. Kiềm chế bản thân hết mức có thể bởi Mộ Dung Sơ Tuyết hắn không thể nào là một kẻ đoạn tay áo chi phích được.
– “Hay ngươi bảo ta Ngũ nhi cũng được bởi trong nhà thì ta thứ năm” Thiên Dực thấy hắn quay mặt đi thì những tưởng rằng bản thân mình làm cho hắn ghét bỏ bèn nhảy sang bên cạnh dùng hai tay ghì chặt gương mặt tuấn lãng đó đối diện với mình.
– Không phải là ta không muốn vì chưa chắc chúng ta sẽ gặp lại. Ơn cứu mạng của ngươi ta sẽ nhớ sau này có dịp ta nhất định báo đáp. Còn bây giờ thì xin cáo từ.
Sơ Tuyết nói xong không đợi Thiên Dực lên tiếng đã nhanh chân đứng dậy khoát áo bỏ ra ngoài nhưng hắn những tưởng sẽ bị tên nam nhân ẻo lả như nữ nhân kia giữ lại, thế mà hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong đầu của hắn.
Thiên Dực vẫn đứng dựa lưng vào thành giường nhìn theo hướng Sơ Tuyết xoay lưng đi mà không mảy may tỏ ra bất kỳ thái độ tuyệt vọng, níu kéo, đau đớn như hắn những tưởng. Bất quá đến khi bước chân còn lại định đưa ra khỏi phòng thì Thiên Dực mới cất chất giọng lạnh băng khác hẳn lúc nãy nhắc khéo Sơ Tuyết.
– Tác dụng phụ của thuốc.
– “Ý ngươi là?” Quả nhiên Sơ Tuyết quay lưng nhìn nàng hiếu kỳ, mắt không khỏi một trận tức giận. Nam nhân ẻo lả này cư nhiên đùa giỡn với hắn.
– “Ta chưa nói xong mà ngươi đã vội dứt áo ra đi sao?” Thiên Dực bước đến chiếc bàn giữa phòng rót cho mình tách trà nóng đưa lên miệng thổi cho nguội rồi uống một hơi sau đó mới nói tiếp “Tác dụng phụ của nó chính là một ngày nếu không uống thuốc của ta cùng với điều hòa chân khí cho đến hết một tháng liên tiếp sẽ ngay lập tức đau đớn, thống khổ cho đến khi lục phủ ngũ tạng tan tành và cuối cùng chính là trợn trừng hai con ngươi ra so mắt với Diêm ca ca dưới địa phủ”
Lời nói nhẹ nhàng, ngữ khí lạnh băng, ánh mắt quyết đoán cộng thần sắc nhàn nhã nhấp trà của Thiên Dực khiến Sơ Tuyết nhanh chóng đem nộ khí xung thiên bay đến bên cạnh vung tay bóp lấy chiếc cổ thon gọn kia.
Thiên Dực vẫn không đả động gì, chỉ một đường nhảy ra đằng sau tránh cánh tay đang một chưởng hướng về phía nàng. Cả hai lượn tới lượn lui khắp phòng gây náo loạn cả lên.
– “Hey! Nếu ngươi không thấy mệt thì cũng phải ngừng lại cho ta nghỉ ngơi chút rồi đuổi tiếp chứ” Thiên Dực vuốt vuốt trước ngực mình thở ra một hơi trong khi Sơ Tuyết tức giận trừng hai mắt, tay nắm thành quyền, hận không thể một chưởng bóp nát xương xẩu của kẻ đứng đối diện với hắn ra.
– “Giờ ngươi muốn sao?” Đến khi chịu không nổi nữa thì Sơ Tuyết mới bắt ghế ngồi xuống nâng cả bình trà lên tu ừng ực.
– “Ngươi cứ theo ta một tháng, liền sau đó hết độc cứ nhiên có thể rời đi” Câu sau đó chính là “Dù ngươi cò rời đi còn nguyên vẹn hay không thì ta không cam đoan” đương nhiên không được nàng nói ra chỉ giấu trong lòng.
– “Thôi được. Nhưng bây giờ ta phải đến kinh thành gấp” Sơ Tuyết thở dài một hơi bất lực với tên nam nhân ẻo lả này. Lần xuất môn kỳ này không mang theo thủ hạ liền xui tận mạng như thế, lần sau hắn nhất định phải kéo theo vài chục người cho an toàn.
– Ta cũng đang đến kinh thành đây. Thế thì nhất cử lưỡng tiện nha.
– “Vậy giờ ngươi ra ngoài cho ta ngủ được chưa?” Sơ Tuyết nhanh chân phóng lên chiếm toàn bộ chiếc giường không cho Thiên Dực chút cơ hội nào.
– “Thế thì chúng ta ngủ chung đi, giờ này còn ai thức đâu mà cho ta lấy phòng? Với lại dù sao cũng là nam nhân với nhau cơ mà” Thiên Dực hướng Sơ Tuyết mỉm cười câu dẫn nhưng bất quá làm toàn bộ da gà da heo trên người hắn một trận nổi lên không đường xẹp xuống.
– “Biến! Nam nhân cũng mặc ngươi. Ta còn chưa qua tay nữ nhân nào chứ đừng nói là với ngươi” Sơ Tuyết hét lên đồng thời một chưởng hướng nàng đánh tới nhưng bất quá lực đạo không mạnh mà nàng cũng một đường né dễ dàng.
– “Hừ! Nên nhớ đây là phòng của ta. Ngươi là do ta cứu. Còn không thì cút khỏi đây rồi tự đào mồ chôn mình đi” Thiên Dực bực bội nhảnh phóc lên giường leo vào phía trong ôm gối ngủ thẳng cẳng mặc cho có người nằm ngoài tuy rộng rãi nhưng lại hắc tuyến đầy đầu.
Tuy “hắn” trong mắt hắn chính là nam nhân nhưng hương thơm chỉ có trên người nữ nhân khiến tâm tình Sơ Tuyết thêm phần điên đảo khó nói. Hắn lăn qua lăn lại, cố nhích ra ngoài làm sao cho không phải đụng trúng người “hắn”. Nhưng “hắn” cư nhiên chính là một sắc “nam”. ( Phi Phi: Nói thẳng chính là sắc nữ nga~ )
Thiên Dực cứ một bước lăn về phía Sơ Tuyết, “hắn” lăn đến đâu thì hắn cư nhiên thụt lùi ra ngoài phía đó cho đến một khi cả thân hình nam nhân đồ sộ rơi bõm xuống đất. Nhưng Sơ Tuyết khi chết vẫn rất trọng nghĩa khí bèn một tay nắm luôn vạt áo Thiên Dực lôi xuống chết theo. Thế là cả hai trong tư thế cực kỳ ám muội với “hắn” nắm ở trên còn hắn nằm bên dưới, môi chạm môi, hai tay “hắn” đặt trên lồng ngực hắn còn một tay hắn vòng sang ôm lấy chiếc eo gọn của “hắn” một tay kia đặt ở… ở… thí thí. ( Phi Phi: Mông thì nói đại là mông đi, bày đặt… )
Nhưng điểm quan trọng chính là Thiên Dực vẫn một giấc ngủ ngon cực kỳ không hề biết rằng mình lập biết bao nhiêu quỷ kế để có cơ hội ăn người ta lại cư nhiên bị người ta chiếm tiện nghi trước.
Gương mặt Sơ Tuyết đỏ như gấc, hai mắt dại đi chỉ còn tia máu nhưng nụ cười lại cực kỳ ôn nhu như nước mà trước đây cung chủ Huyết Sát cung như hắn chưa từng có.
“Hắn” cư nhiên là một nữ nhân.
Sơ Tuyết nhẹ nhàng ôm Thiên Dực đặt lên giường, lấy chăn đắp cho nàng cẩn thận sau đó mình cũng nằm xuống bên cạnh. Đầu Thiên Dực gối lên cánh tay hắn đương nhiên cả thân nhìn gọn gàng của nữ nhi nằm trong lòng hắn và hắn cũng không bỏ qua hành động vòng tay ôm lấy nàng. Ngắm nàng rất lâu sau, Sơ Tuyết khẽ khàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
– Dực nhi! Ngủ ngon.
Và hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ an lành.
( Phi Phi: Yaaaaaa! Lão Ngũ! Ngươi dám phổng tay trên của Lục muội sao? Đậu hũ của Ngũ muội là của nàng ta nga~ )