Trãi qua bốn ngày bốn đêm rong ruổi một cách khổ sở bằng tất cả sức lực của mình để kịp thời về góp mặt mua vua cùng chúng tỷ muội Trúc Lâm sơn trang tại kinh thành, cuối cùng Thiên Dực cũng đến Dương Bình trấn, đây là một trấn khá sầm uất cách kinh thành hai ngày đi đường.
Thiên Dực quyết định thuê phòng trọ nghĩ ngơi cho thõa mệt mỏi mấy ngày qua. Quyết định này đã làm thay đổi hoàn toàn số mệnh của Dực Ma Vương từ một “nam tử” thành một nữ tử “e lệ” thật thụ, từ một Ma Vương đã nhanh chóng nâng cấp mức độ biến thái của bản thân mình lên đến đệ nhất thiên hạ. ( Rinny: Viết tới khúc này mà lòng ta đau nhói vì ta đã cố gắng chỉnh sai sự thật con người của Ngũ muội mất rồi. Phải nói là đệ nhất thế giới mới đúng )
Leo lên giường, bung đôi hài ra và tập trung vào ván cờ với Chu công ngay tắp lự. Đến tầm nửa đêm, âm thanh có người nhảy trên mái nhà chạy về phía khu rừng đằng xa đã đánh thức Thiên Dực. Ngay sau đó cũng là âm thanh như thế nhưng lại thuộc về rất nhiều người. Nếu như nàng đoán không nhầm thì đây có lẽ là một cuộc truy kích của giang hồ.
Với bản tính ham vui thì nàng sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ trò chơi mang tính kích thích nào đã khơi mào ra trước mắt mình. Thế là khoát vội chiếc áo ngoài lục y vào, nhảy ra khỏi cửa sổ, phóng theo hướng bọn chúng vừa rời đi.
Khinh công của bọn này cũng không phải dùng để đuổi ruồi nên nàng thầm nghĩ đây là một đám nhân sĩ có võ công thâm hậu nhưng cái kẻ khiến chúng phải truy đuổi lại khiến nàng tò mò hơn nữa.
Núp sau bụi rậm trong rừng nhìn thế trận trước mắt. Một thân bạch y tiêu sái đứng giữa một chục người võ công cao cường. Nhìn mặt hắn, với kinh nghiệm một thời gian học hành chăm chỉ cùng nhị tỷ Trúc Nhã cũng khiến Thiên Dực biết được hắn đang trúng độc mà còn là lọai độc rất nguy hiểm. Kỳ này tên bạch y đó tiêu tùng rồi.
Cả đoàn người lao lên chém giết hung hãn nhưng bạch y vẫn không hề nao núng mà tiếp từng chiêu của cả bọn. Hai phe chém giết lẫn nhau, máu vẩy lên khắp nơi khiến mùi tanh hôi bay theo gió đi rất xa.
Tầm chừng gần một canh giờ sau thì chất độc trên người bạch y phát tác khiến thanh kiếm trên tay hắn run lên rồi rơi xuống đất. Cả thân hình đồ sộ ngã trên nền đất lạnh giá đầy máu khiến bọn hắc y nhân xung quanh dường như càng thêm sung sức.
Đứng khoanh tay nhìn người khác gặp nạn mà còn là một soái ca hiếm thấy thì đó nhất định không phải là bản tính trời phú của Thiên Dực. Vì thế trước lúc nguy nan, bạch y còn thấy một thân lục y nam tử từ trong bụi rậm nhảy ra chắn trước mặt mình không khỏi nhíu mày ngạc nhiên. Cư nhiên còn có kẻ lợi hại hơn mình đến độ không có bất kỳ ai nhận ra được sự có mặt của hắn từ lúc mới bắt đầu cuộc chiến.
– Các người đừng bao giờ giết một nam nhân tuấn lãng như thế trước mặt ta, đó chính là đại nghịch bất đạo nha.
Trên đầu bạch y đã xuất hiện vài đường hắc tuyến nhưng vì độc còn trong cơ thể nên chẳng qua không còn chút sức lực nào để phản bác mà thôi.
– “Ngươi là ai?” Tên có vẻ như là cầm đầu lũ áo đen lên tiếng.
– Ta cũng chả nhớ ta là ai nữa nhưng giang hồ hay gọi ta với cái tên rất kiêu nha!
– Tên gì?
– “Dực Ma Vương ấy! Ngươi quen ta không?” Thiên Dực mỉm cười trả lời trong khi bọn hắc y đã biến mất vô tung vô ảnh “Ớ! Ta chưa đánh gì cả mà! Ê… ê… Cái lũ này, vừa nghe tên ta đã phóng đi rồi. Biết thế không nói cho biết tay. Hừ!”
Quay sang tên nam nhân nằm một đống dưới đất, Thiên Dực lắc đầu hai cái rồi cúi xuống choàng tay hắn qua vai mình rồi một đường rinh về nhà trọ. Cứ một bước là y như rằng một câu.
– Nửa đêm không ngủ mà ra đây rinh cái của nợ như ngươi về.
– …
– Biết thế chiều nay ăn nhiều nhiều một chút thì đâu có mệt như vầy.
– …
– Đáng lý ra phải cho ta dần lũ kia một trận cho đã tay rồi mới rinh ngươi đi chứ.
– …
– Ngươi ăn cái giống ôn gì mà nặng quá vậy?
– …
– Ngươi mà vận hắc y nữa là ta chả nhận ra ngươi là bạch y đâu ( Phi Phi: Ngũ muội! Chiều nay muội ăn trúng cái giống gì a~??? )
– …
– …
Cửa phòng trọ bật tung ra bởi cú đá chân điệu nghệ của một người. Sau đó bạch y được Thiên Dực quẳng thẳng lên giường không thương tiếc. “Hắn” rút trong người ra một lọ bằng gỗ nhỏ, vốc một viên dược trăng trắng tròn tròn đưa trước mặt bạch y khiến hắn nhíu mày.
– “Ngươi muốn làm gì?” Bạch y cất tiếng nghi ngờ Thiên Dực.
– Giải độc cho ngươi, nếu muốn ngươi chết ta đã chẳng cứu ngươi.
Nói xong Thiên Dực một đường quẳng viên thuốc vào mồm bạch y mà hắn cũng không hề chống cự hay phản bác.
– Ngươi giải được Lụy Cổ độc?
– “Độc gì mà ta chả giải được? Nhưng bất quá thuốc giải của ta thường xuyên để lại tác dụng phụ nha” Thiên Dực mỉm cười đầy gian xảo khiến bạch y không khỏi đổ mồ hôi hột “Ngươi tên gì?”
– “Tác dụng phụ như thế nào?” Dường như không thèm quan tâm đến câu hỏi đặt ra của Thiên Dực mà hắn chỉ chú tâm đến mệnh của mình khiến Thiên Dực không khỏi tức khí.
– “Ngươi tên gì? Ngươi cứ gọi ta là Thiên Dực cho nó gọn” “Hắn” nghéo khóe miệng nở một nụ cười dâm tà hướng ánh mắt cũng tà dâm tới bạch y đang nằm trên giường.
– Ta gọi Sơ Tuyết.
– “Ngươi họ Sơ hả?” Thiên Dực vô tình để lộ ra khuôn mặt ngây ngốc của mình khiến tim Sơ Tuyết đánh thịch một cái nhưng hắn nhanh chóng quay mặt đi tránh ánh nhìn đó.
– Mộ Dung Sơ Tuyết.
– “A! Ra ngươi họ Mộ Dung, thế sau này ta gọi ngươi là Tuyết nhi nhé?” Thiên Dực chớp chớp mi mắt cười cười không để ý thấy trên đầu Sơ Tuyết hắc tuyến đã nổi đầy không còn chỗ chứa.
– Ta là nam nhi chứ không phải nữ nhân hay hài tử mà có chữ “nhi” trong đó. Gọi Sơ Tuyết đi.
Thật ra thì sau khi phát ngôn Sơ Tuyết mới khẽ giật mình bởi vì từ lâu lắm rồi cũng chưa một ai được phép gọi thẳng tên của hắn, thậm chí chả có kẻ nào liều mạng dám gọi tên hắn mà còn toàn thây. Thiên Dực chính là người đầu tiên được hưởng ân xá. Điều này khiến tâm hắn một trận rối loạn, nhất định là do độc tố trong người chưa được đẩy ra hết mới như thế.