Vân Vãn ngồi dưới bóng cây kiên nhẫn đợi "tài xế Grab" tới đón. À không, là bảo tiêu nàng phải bỏ tiền ra thuê.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng cảm thấy sốt ruột lo lắng.
Bất chợt, không biết là do nàng ảo giác hay là gió xung quanh thật sự bắt đầu xao động, tán cây rung lắc nhẹ khiến lá rơi phủ đầy trên đầu và vai nàng, phát ra âm thanh ma mị tựa như quỷ khóc sói gào.
Vân Vãn hiểu rất rõ ở đây không giống như thế giới của mình, bất kể một cơn gió hay ngọn cỏ cũng có khả năng muốn lấy mạng nàng.
Nàng cảnh giác nắm lấy dao găm bên hông, đôi mắt dán chặt vào Lưu Ly Kính...
[Tu sĩ xin kiên nhẫn, bảo tiêu của ngài đang ra roi thúc ngựa tới chỗ ngài rồi, chỉ còn cách ngài chừng tám mươi dặm.]
"???"
Lâu như vậy rồi mà mới đi được hai mươi dặm đường?!
Vân Vãn không thể tin được. Đường đường là tu tiên giới cũng sẽ có loại hiệu suất chậm thế này à?
Sau khi kinh ngạc qua đi, nàng chợt nghe thấy một âm thanh không giống của con người từ xa truyền tới.
Nơi này cây cối rậm rạp, Vân Vãn không thể đoán được vị trí từ âm thanh. Nàng thủ sẵn thanh vũ khí duy nhất trước ngực, nuốt một ngụm nước miếng, mắt đảo nhanh tai vểnh lên, không dám bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào xung quanh.
Trong bầu không khí yên lặng như tờ, tiếng di chuyển lại gần hơn vài phần.
Nàng nghe rõ âm thanh thì vô cùng kinh ngạc. Trẻ con à?
Giọng trẻ con lanh lảnh, chợt xa chợt gần, tiếng khóc cũng vang lên đứt quãng.
Lạch cạch.
Một giọt chất lỏng sền sệt từ trên cao nhỏ xuống vai nàng.
Vân Vãn chậm rãi ngẩng đầu.
Lọt vào trong tầm mắt nàng là một con dã thú thân hình to lớn, mặt người thân dê, răng hổ răng tay người, phía trên mũi mọc ra ba đôi mắt màu đỏ đậm, nhìn ngang ngó dọc, chớp chớp quỷ dị.
Sột soạt...
Cả sáu con mắt giờ đang tập trung nhìn vào Vân Vãn.
Toàn thân nàng cứng ngắc, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:
Thôi xong con ong.
Quả này nàng sắp cưỡi hạc về tây thiên rồi!
Nàng trơ mắt nhìn con yêu vật kia đang há cái mồm to như chậu máu xông tới chỗ mình, còn mình thì không thể lấy ra cái đinh gì để đối phó.
Trong nháy mắt những suy nghĩ hỗn độn ập đến, lung tung rối loạn rất nhiều thứ, so với bị nó ăn, còn không bằng...
Mặt đầy nước mắt, Vân Vãn đang muốn liều mạng dùng dao găm phản kích thì yêu thú kia bỗng dừng lại. Nó cứ nhìn chằm chằm vào sau lưng nàng, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, sáu tròng mắt đỏ lóe lên vài tia hoảng hốt.
Nó rụt cổ lại rồi chậm rãi rút lui, bộ dạng nơm nớp lo sợ khác một trời một vực so với vẻ hung thần ác sát trước đó.
Sau khi trốn đến dưới tàng cây, con yêu thú nhanh như chớp cụp đuôi lại, rồi không chút do dự chạy đi mất dạng.
Vân Vãn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mãi cho tới lúc phía sau nàng truyền đến một tiếng “Ting”.
Đó là âm báo nhắc nhở của Lưu Ly Kính.
Nàng quay đầu lại.
Dưới cành lá rậm rạp che lấp đi ánh mặt trời ấm áp, trong chõ bóng câcây sâu nhất có một nam nhân đang đứng đó. Trên người nam nhân như mang hào quang, khiến thế gian vạn vật đều trở thành phông nền cho hắn.
Trước sự hiện diện này, con yêu thú to lớn kinh khủng lúc nãy chỉ đáng xem như con sâu cái kiến.
Khí tức của nam nhân mạnh mẽ lạnh lùng, khiến Vân Vãn vô thức lùi lại hai bước, nàng vẫn kéo cao cảnh giác như trước, chỉ yên lặng chăm chú nhìn nam nhân kia chằm chằm.
Hắn bước ra khỏi bóng râm, mái tóc đen được buộc lên đơn giản, người mặc một bộ huyền y mộc mạc, dáng người như ngọc, khí chất tuyệt trần. Tay hắn cầm thanh trường kiếm màu bạc, ánh mắt lạnh tanh nhìn lại nàng.
"Cần hộ tống?"
Ba chữ vừa dứt, Vân Vẫn giật mình hiểu ra, sự căng thẳng thần kinh cũng theo đó mà dịu lại.
Xem ra người này là tài xế Grab sắp xếp cho nàng. Nhớ lại lúc nam nhâm vừa xuất hiện đã lấy ra khí thế dọa lui yêu thú, lập tức khiến Vân Vãn cảm thấy hết sức sùng bái.
Người này vừa nhìn đã biết là một đại lão!
Hên rồi, xem ra nàng đã gặp được đúng người.
"Bác tài..." À không đúng, Vân Vãn vội vàng sửa lời: "Vị đạo hữu này, tại hạ không may bị lạc đường tới đây, nhưng vì tu vi thấp, lo sẽ gắp bất trắc nên muốn tìm bảo tiêu dẫn đường hộ tống một đoạn. Ta là Vãn Vãn, không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?"
Nam nhân giọng điệu lạnh nhạt: "Họ Tạ, tên Thính Vân."
Tạ Thính Vân.
Tên nghe cũng thật là lịch sự tao nhã.