Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Thụy đang bị hai ám vệ giữ chặt, gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, bên môi vẫn còn đọng máu.
“Vân Sơ, khụ...”
Hắn ta vừa mở miệng thì lại ho khan, đổ máu, vô cùng suy yếu.
Vân Sơ rút đoản kiếm trong tay áo ra, dùng tay áo lau chùi lưỡi kiếm, lạnh nhạt mở miệng: “Trước khi c.h.ế.t ngươi có gì muốn nói không?”
“Không có gì để nói.” Sở Thụy nhắm hai mắt lại: “Động thủ đi.”
Vân Sơ ném đoản kiếm trong tay cho Phàn Minh: “Kết liễu hắn ta đi.”
Phàn Minh căn bản không nói hai lời, lập tức vung kiếm đ.â.m thủng n.g.ự.c Sở Thụy.
Sở Thụy phun ra một ngụm máu, chậm rãi ngã xuống đất.
Lâm Cường quỳ một chân xuống đất, khẩn cầu nói: “Thái Hậu, xin cho phép thần an táng hắn thích đáng.”
Vân Sơ gật đầu.
Đợi đến khi Sở Thụy được an táng, Lâm Cường chủ động từ quan, Phàn Minh lại quay về làm thống lĩnh Ngự Lâm Quân.
Toàn bộ người Lâm gia Phùng gia trong triều đều bị Vân Sơ bãi miễn, bao gồm một số triều thần như thiên lôi sai đâu đánh đó của Sở Thụy, tất cả đều bị bãi quan.
Triều đình Đại Tấn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cũng đúng lúc này, Vân Sơ đã giao lại toàn bộ quyền lực, tuy vẫn còn buông rèm chấp chính nhưng rất ít khi mở miệng thảo luận chính sự, trao trả toàn bộ quyền lực cho ấu đế.
Vốn dĩ Ngự Sử Đài còn chuẩn bị buộc tội Thái Hậu chuyên quyền nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Thái Hậu đã chuyển giao quyền lực.
“Đại thắng đại thắng!”
Tám trăm dặm cấp báo mang về một tin tốt.
“Sau khi Đại Tấn ta liên thủ cùng Đại Uyên thì đã san bằng Đông Lăng, hiện giờ Đại Tấn và Đại Uyên chia nhau cai trị Đông Lăng, phía đông Đông Lăng đã nhập vào bản đồ Đại Tấn ta!”
Tin tức này khiến cả triều đình sôi trào.
“Thái Hậu nương nương, nơi này có mật tin của Uy Võ tướng quân!”
Thị vệ trình thư tín lên.
Vân Sơ nhận lấy, mở thư ra, là thư Uy Võ tướng quân tự tay viết: “Thái Hậu nương nương, sau khi Đông Lăng đền tội, nhị điện hạ Đại Uyên đã gửi mật tin cho thần, ý muốn liên thủ với Đại Tấn nội ứng ngoại hợp tiêu diệt Đại Uyên. Thần cho rằng đây là bẫy rập nhưng nhị điện hạ Đại Uyên lại gửi tới thứ này...”
Trong thư còn có tín vật, Vân Sơ lập tức lấy ra.
Khi nhìn thấy miếng ngọc bội cực phẩm kia, nàng tức khắc ngây dại, đây là vật đính ước của nàng và Sở Dực!
Sở Dực chưa chết!
Hắn thật sự chưa chết!
“Trong thư nhị điện hạ Đại Uyên có nói chỉ cần giao vật này cho Thái Hậu thì Thái Hậu sẽ đồng ý hợp tác, xin Thái Hậu cho chỉ thị!”
Vân Sơ đọc thư xong thì hít sâu một hơi.
Nàng rũ mắt suy tư.
Sở Dực không chết, còn trở thành nhị điện hạ của Đại Uyên nhưng lại chậm chạp không viết thư cho nàng, chứng tỏ tình cảnh của hắn cũng rất gian nan.
Không biết tại sao hắn lại trở thành hoàng tử biệt quốc nhưng nàng có thể xác định Đại Uyên không đối xử tử tế với hắn, nếu không hắn sẽ không đưa ra ý định tiêu diệt Đại Uyên.
Nàng viết một phong mật tin, cho người đưa tin tám trăm dặm giao tận tay Uy Võ tướng quân.
Vừa bận rộn chính sự xong thì Sở Trường Sinh đã vọt vào, mặt đầy nước mắt nói: “Nương, con nghe ca ca nói phụ thân chưa chết, có thật là vậy không?”
Khóe môi Vân Sơ lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, phụ thân các con vẫn còn sống, không có chết, hắn sẽ mau chóng quay về thôi.”
“Thật tốt quá thật tốt quá.” Sở Trường Sinh khóc lóc nhào vào lòng Vân Sơ: “Phụ thân không c.h.ế.t nhưng lại không chịu về, con chán ghét phụ thân, vô cùng chán ghét...”
“Nếu phụ thân con nghe thấy những lời này thì sẽ rất đau lòng.” Vân Sơ sờ tóc nữ nhi: “Đại Tấn có thể thuận lợi liên thủ với Đại Uyên tiêu diệt Đông Lăng cũng là nhờ phụ thân con đã dốc sức. Hiện giờ phụ thân con đang mưu tính chiếm luôn phía nam của Đông Lăng và cả Đại Uyên, sáp nhập toàn bộ vào bản đồ Đại Tấn ta, tuy phụ thân con vẫn chưa chính thức đăng cơ nhưng chắc chắn sẽ để lại một vết son chói lọi trong lịch sử Đại Tấn.”
Từ sau thời hoàng đế khai quốc của Đại Tấn, những vị hoàng đế đời sau đều rất bình thường, lần lượt đánh mất quốc thổ, là hoàng đế cách đó hai đời đó đã xuất chiến giành lại toàn bộ quốc thổ đã mất của Đại Tấn.
Nếu nói vị hoàng đế đó đoạt lại tôn nghiêm của Đại Tấn thì Sở Dực chính là người thể hiện quốc uy mênh m.ô.n.g cuồn cuộn của Đại Tấn, mở rộng bản đồ Đại Tấn, khiến bản đồ Đại Tấn kéo dài tới hải ngoại.
Thân phận của hắn đã chú định hắn phải làm tất cả những chuyện này.
Hai tháng sau.
Thế Tông hoàng đế c.h.ế.t đi sống lại dẫn dắt chục ngàn quân tấn công Đại Uyên.
Đại Tấn sáp nhập quốc thổ Đông Lăng và Đại Uyên vào bản đồ Đại Tấn, địa giới Đại Tấn mở rộng đến mức độ xưa nay chưa từng có.
Vào một ngày ánh mặt trời rực rỡ, Thế Tông hoàng đế khải hoàn hồi triều.
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
Ấu đế và Thái Hậu cùng văn võ bá quan đón chào, dân chúng kinh thành cũng tụ tập ngoài cổng thành xem náo nhiệt, không ngừng nghị luận sôi nổi.
“Không phải bây giờ đã có ấu đế rồi sao, đào đâu ra Thế Tông hoàng đế nữa?”
“Cái này mà ngươi cũng không biết sao, lúc trước ai cũng nói Thế Tông hoàng đế c.h.ế.t rồi nên mới để ấu đế đăng cơ, kết quả người còn chưa chết, thì ra là ẩn nấp ở Đại Uyên, cùng Uy Võ tướng quân nội ứng ngoại hợp đánh bại Đại Uyên.”
“Vậy không phải Đại Tấn bây giờ có hai hoàng đế sao, quá mức lộn xộn rồi?”
“Hừm, hình như ngươi nói cũng có lý!”
Trong tiếng bàn tán sôi nổi của đám người, một đoàn người ngựa xuất hiện ở cổng thành.
Người đi đầu cưỡi đại mã, mặc giáp bạc, ánh mặt trời chiếu xuống khiến giáp bạc phát ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang tận trời xanh, khí thế ồ ạt như đang tuyên cáo thắng lợi vĩ đại.
“Là phụ thân!” Sở Trường Sinh đứng trên tường thành, xa xa đã nhìn thấy nam nhân ngồi trên đại mã, kích động nói: “Chúng ta mau qua đó nghênh đón phụ thân!”
Sở Hoằng Du cũng đã gấp chờ không nổi.
Chức hoàng đế này ai muốn làm thì làm đi, hắn cũng không muốn làm nữa đâu. Lúc trước hắn phải đau khổ chống chọi để bảo hộ mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, hiện tại phụ thân đã trở lại, hắn còn chịu đựng làm gì, hắn muốn trở về làm một hài tử không tim không phổi như trước kia.
Hai huynh muội nhanh chóng chạy xuống tường thành.
Vân Sơ nắm tay Sở Hoằng Giác cùng nhau đi xuống.
Đội ngũ ở xa xa dần dần tiến lại gần, dân chúng không nhịn được hò reo.
Ánh mắt Vân Sơ dán chặt vào nam nhân đang ngồi trên đại mã kia, thấy gương mặt của hắn chằng chịt những vết sẹo dọc ngang, tuy phần cổ đã bị áo giáp che khuất nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ vết roi...
Khi nàng đang đánh giá Sở Dực thì ánh mắt nam nhân cũng dừng lại trên người nàng.
Cơ hồ nửa năm không gặp, nàng gầy đi, Giác ca nhi lớn, Du ca nhi trầm ổn, Trường Sinh cao lên...
Cuối cùng hắn cũng không khống chế được nữa, xoay người nhảy xuống ngựa chạy tới chỗ Vân Sơ.
Hắn đưa tay kéo thê tử và ba hài tử vào lòng.
“Thực xin lỗi, Sơ nhi, thực xin lỗi...”
Âm thanh của hắn vô cùng khản đặc, cứ như là giọng nói phát ra từ trong lồ ng ngực.
Vân Sơ kinh ngạc nói: “Giọng nói của chàng bị gì vậy?”
Trình Tự cũng bước tới nói: “Cổ họng của gia bị lửa thiêu nên mới thành ra như vậy, cũng may là nhặt về được một cái mạng...”
“Phụ thân...” Sở Hoằng Du thấy trên mặt, trên tay Sở Dực toàn là vết thương, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “Làm sao vậy, tại sao cả người đều đầy thương tích thế này...”
Hắn vốn dĩ muốn ném lại ngôi vị hoàng đế này cho phụ thân nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Sở Dực, những lời muốn nói đều bị chặn trong cổ họng.
“Thái Hậu đừng trách gia...” Trình Tự mở miệng giải thích: “Khi đó gia bị vạn tiễn xuyên tâm rơi xuống biển, trôi dạt trên biển ba ngày rồi bị hoàng thất Đại Uyên cứu về...”
Lúc này Vân Sơ mới biết nam nhân trước mặt đã trải qua những chuyện gì.
Lúc hắn mang binh truy kích thì bị rơi vào bẫy rập, bị vạn tiễn xuyên tâm rồi rơi xuống biển.
Hắn trôi dạt trên biển ba ngày ba đêm rồi bị nhị điện hạ của Đại Uyên nhị cứu về, vị nhị điện hạ kia nhìn cách ăn mặc của hán thì biết hắn chính là Thái Tử Đại Tấn, thế là lại nhốt hắn vào thủy lao, ngày ngày quất roi, bức bách hắn viết thư gửi về Đại Tấn, ý đồ khiến cho Đại Tấn đại loạn.
Ngày nào hắn cũng tìm cách cởi bỏ xiềng xích, tốn mất một tháng, rốt cuộc cũng mở ra được, sau đó lại nhân lúc nhị điện hạ kia một mình đi tới thì lập tức nhảy khỏi thủy lao, dùng một sợi dây thép quấn lấy cổ nhị điện hạ, siết c.h.ế.t người kia.
Sau đó, hắn ném nhị điện hạ vào thủy lao, dùng xiềng xích khóa chặt, lấy một thanh chùy nhọn phá nát gương mặt của nhị điện hạ.
Sau đó hắn lại dùng dây thép cào nát mặt mình, gương mặt huyết nhục mơ hồ, không ai có thể nhận ra.
Vì thế, hắn thay thế nhị điện hạ trở thành hoàng thất Đại Uyên.
Khi đó, hắn vốn định viết thư gửi cho Vân Sơ nhưng có vô số hoàng thất Đại Uyên nhìn chằm chằm hắn, quá nhiều tai mắt khiến hắn không thể nào hành động được.
Hắn nghe thấy tin Du ca nhi đăng cơ, Vân Sơ thành Thái Hậu, nghe nói mẫu tử bọn họ bình an thì lập tức kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục trù tính...
Hắn thuyết phục hoàng đế Đại Uyên hợp tác với Đại Tấn tiêu diệt Đông Lăng.
Sau khi Đông Lăng bị diệt, dã tâm của Đại Uyên bành trướng, muốn xuống tay thôn tính Đại Tấn.
Mà lúc này thân phận của hắn cũng bại lộ, là hắn phóng hỏa thiêu rụi cung điện Đại Uyên, g.i.ế.c c.h.ế.t những người biết được thân phận của hắn, đồng thời cổ họng của hắn cũng bị bỏng, nói chuyện vô cùng khó khăn...
Sau khi nhận được thư của Vân Sơ, hắn lập tức hành thích hoàng đế Đại Uyên, khiến hoàng thất nội loạn rồi lại liên thủ với Đại Tấn đánh cho Đại Uyên trở tay không kịp.
Quốc thổ Đại Uyên và Đông Lăng cứ bị thâu tóm như vậy.
Xa cách nửa năm, cuối cùng hắn đã quay về.
Trong lòng n.g.ự.c là thê nhi, trước mắt là Đại Tấn, bên người là thần dân.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng an tâm.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”
Chúng thần đồng loạt hành lễ.
Lúc này Sở Dực mới buông người trong lòng ra.
“Phụ thân...” Sở Hoằng Du nhỏ giọng nói: “Con trả lại ngôi vị hoàng đế cho ngài được không, hạ chỉ bây giờ luôn nhé?”
Phụ thân lợi hại hơn hắn nhiều, chỉ một thân một mình mà đã có thể tiêu diệt hai nước láng giềng, nếu phụ thân làm hoàng đế thì Đại Tấn chắc chắn sẽ nghênh đón thời kỳ thịnh thế xưa nay chưa từng có.
Sở Dực sờ đầu hắn, khàn giọng nói: “Dân gian đánh giá con rất cao, tuy con còn nhỏ tuổi nhưng lại rất được lòng dân, cứ yên tâm làm hoàng đế của con đi.”
Sở Trường Sinh mở miệng nói: “Làm hoàng đế quá vất vả, phụ thân cần dưỡng thương, không thích hợp, ca ca cứ làm đi vậy.”
Hốc mắt Sở Hoằng Du đỏ lên.
Đúng vậy, phụ thân đã bị thương thành thế này, toàn thân phỏng chừng không còn một chỗ nào lành lặn, giọng nói cũng biến dạng... không phải dăm ba năm là hồi phục được.
“Đúng vậy, phải dưỡng thương.” Sở Dực mở miệng: “Sơ nhi, nàng mang theo Giác ca nhi cùng ta đến Nam Dương dưỡng thương đi.”
“Nam Dương?” Sở Hoằng Du khựng lại: “Mấy hôm trước có triều thần thượng tấu gần đây có thổ phỉ xuất hiện ở Nam Dương, phụ thân ngài...”
Mới xuất chinh quay về đã muốn đến Nam Dương diệt phỉ?
Phụ thân nỗ lực như vậy, hắn dựa vào đâu mà không cố gắng, dựa vào đâu mà muốn quẳng gánh không làm?
Hắn lập tức nói với triều thần: “Chư vị ái khanh, sáng nay chưa lâm triều, hiện tại bổ sung, đi, bãi giá, hồi cung!”
Đội ngũ mênh m.ô.n.g cuồn cuộn hồi cung.
Vân Sơ cùng Sở Dực ngồi trên xe ngựa, tay nàng vuốt v e mặt hắn, không khỏi thở dài: “Thật sự muốn đi Nam Dương?”
“Để giúp tiểu tử Du ca nhi kia tiến bộ một chút, nó có một chút thành tựu nên có chút mê man rồi, cần phải cho nó một chút áp lực.” Sở Dực ôm Vân Sơ nói: “Nhưng mà Nam Dương thật sự có thổ phỉ, nếu thổ phỉ tụ lại thành họa thì không biết sẽ có bao nhiêu bá tánh chịu khổ, ta phải đích thân đến đó một chuyến.”
“Nhưng ——” Hắn nhìn Vân Sơ: “Ta không muốn xa nàng, chúng ta mang theo Giác ca nhi cùng xuôi nam.”
Vân Sơ nhìn hắn: “Được.”
Kể từ năm đó, Đại Tấn bước vào thời kỳ thịnh thế xưa nay chưa từng có.
Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu mang theo Yến Vương, cải trang vi hành xuôi nam, quét sạch tất cả thổ phỉ, nạn trộm cướp chưa từng xảy ra, cũng săn sóc dân tình, dốc lòng trị thủy, viết lên một câu chuyện xưa.
Ấu đế cần mẫn trị quốc, ban ra vô số chính lệnh ích nước lợi dân, mở rộng con đường tuyển chọn nhân tài, vô số người đọc sách, võ phu có thể phát huy tài năng của bản thân, nghênh đón thái bình thịnh thế.
Tây đến Cương Ngoại, đông đến Lăng Hải, bốn nước man di phục tùng.
Tháng chạp hằng năm, tám phương tiến cống, vạn quốc tới hầu.