Cổng chính của cô nhi viện đã bị người của Sở Thụy chặn lại, trước mặt Sở Thụy chính là người của Vân Sơ, hai bên đã giằng co hồi lâu.
“Vân Sơ, ngươi còn phải suy nghĩ bao lâu nữa.” Sở Thụy ôm n.g.ự.c chậm rãi mở miệng nói: “Ta không còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện này.”
Sắc mặt Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi có quá nhiều thủ đoạn, ta cũng không dám tùy tiện đáp ứng ngươi.”
Sở Thụy cười khổ: “Cũng đã đến nước này rồi, ta còn có thể mưu tính gì được nữa, ngươi để ta vào cung, cho ta c.h.ế.t ở Kim Anh Điện thì ta sẽ thả tất cả người của cô nhi viện.”
Mẫu phi của hắn ta, trưởng tỷ của hắn ta đều c.h.ế.t ở Kim Anh Điện, được an táng trong hậu hoa viên của Kim Anh Điện, đó là nơi hoa cúc nở rộ diễm lệ nhất.
Hắn ta cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của mình đang dần dần lụi tắt.
Từ khi hắn ta quyết định sử dụng cổ trùng, hắn ta đã biết bản thân không sống được lâu nữa.
Hơn nữa Vân Sơ còn đánh hắn ta một đòn trí mạng, một đời ngắn ngủi của hắn ta cũng nên kết thúc rồi.
Hắn ta cũng chỉ muốn tìm một nơi chôn cất bản thân mà thôi.
Một yêu cầu nho nhỏ như vậy mà Vân Sơ cũng không đồng ý với hắn ta.
“Nếu ngươi không đồng ý thì ta chỉ có thể khiến những hài tử đó chôn cùng ta.” Cánh môi Sở Thụy gợi lên một độ cung kỳ dị: “Ta chỉ cho ngươi thời gian ba tiếng đếm.”
Vân Sơ nheo mắt.
Mới vừa rồi, ám vệ Vân gia đã tới báo cho nàng tiểu tử Du ca nhi kia đã đưa theo người đột nhập vào cô nhi viện thông qua hồ nước trong đó.
Cũng may còn có Vân Chấn Giang và Mạnh Thâm đi theo, hai hài tử này tương đối trầm ổn khiến nàng an tâm không ít.
Nàng đứng đây giằng co với Sở Thụy chủ yếu là để kéo dài thời gian.
Khi ám vệ Vân gia khống chế toàn bộ cô nhi viện là nàng có thể động thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Thụy ngay lập tức.
“Ba.”
Sở Thụy nở nụ cười thật tươi, bắt đầu mở miệng đếm, giống như khi trước Vân Sơ từng đếm ở phủ Nhiếp Chính Vương.
“Hai.”
Vân Sơ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Nàng đang chuẩn bị đồng ý rồi lại nghĩ cách sau thì lại nghe thấy tiếng của một hài đồng vang lên: “Ngươi đếm cũng thật là chậm, sao không đếm đến một đi, mau đếm nào, trẫm thật muốn nhìn thử xem ngươi muốn làm cái gì.”
Sở Thụy kinh ngạc quay đầu.
Hắn ta nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đứng trước cửa lớn cô nhi viện, người đắp chăn, ngoài đương kim thánh thượng ra thì còn có ai.
Hắn ta đột nhiên hiểu ra tại sao Vân Sơ lại nói nàng muốn suy nghĩ, thì ra là để kéo dài thời gian.
Mẫu tử hai người hợp mưu, một người bên ngoài một người bên trong, hắn ta thua, thật sự thua rồi, thất bại thảm hại.
“Ha ha ha ha ha!”
Sở Thụy cười ha hả.
Bên cạnh hắn ta còn hai mươi người, lập tức vây quanh bảo hộ hắn ta.
Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Động thủ.”
Ngự Lâm Quân phía sau nàng sớm đã không nhịn được nữa, xung phong tiến về phía trước, bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c với người của Sở Thụy.
Vân Sơ bắt đầu quan sát Sở Thụy chằm chằm, chỉ thấy hắn ta ôm ngực, cà nhắc đứng dậy, không nhịn được ho khan kịch liệt.
Hắn ta nhìn Vân Sơ cười cười: “Nếu ngươi vô tình vậy thì đừng trách ta vô nghĩa.”
Sở Thụy lấy một mồi lửa từ trong tay áo ra, thổi thổi, ngay lúc Lâm Cường xông tới, hắn ta nhẹ buông tay, mồi lửa rơi xuống đất.
Không biết dưới mặt đất là gì mà lại có một sợi dây hiện ra, sợi dây đó dẫn tới chỗ cô nhi viện, những sợi dây xung quanh cũng bén lửa, mười mấy sợi dây dẫn lửa tới chỗ phòng ở của mấy hài tử.
“Là hỏa dược!”
Hai mắt Sở Hoằng Du nháy mắt mở to.
Vân Sơ thất thanh nói: “Du ca nhi, chạy mau!”
Ngọn lửa lập tức bùng lên.
Sở Hoằng Du nghe thấy tiếng Vân Sơ gọi hắn ở phía sau, bảo hắn mau chóng đào tẩu.
Nhưng mà trong cô nhi viện còn có hơn một ngàn hài tử, đứa nhỏ nhất còn chưa tròn một tháng tuổi.
“Hoàng Thượng, chạy mau!” Lâm Đông Đông bắt lấy cánh tay Sở Hoằng Du muốn kéo hắn ra ngoài nhưng lại không thể nào kéo được.
Vì mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc nên những hài tử ở trong phòng đều ngửi được, tức tốc chạy ra.
Tuy những hài tử này không biết thứ đó là gì nhưng con người có bản năng nhận ra nguy hiểm, ai nấy đều bỏ chạy thục mạng.
Hài tử lớn nhất ở đây khoảng chừng mười tuổi, nhỏ hơn chừng khoảng bốn năm tuổi, còn có hơn trăm hài tử chưa biết đi, tình thế lập tức trở nên hỗn loạn.
Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang một trái một phải bắt lấy Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng, mau chạy đi!”
Bọn họ cũng mới biết được xung quanh cô nhi viện này toàn là hỏa dược, một khi ngọn lửa bắt vào hỏa dược thì toàn bộ cô nhi viện sẽ bị nổ tung.
Ám vệ Vân gia và những người lớn trong cô nhi viện mỗi tay ôm một hài tử hoặc là kéo đám hài tử choai choai chạy ra cửa.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Đều đứng lại cho ta!” Sở Hoằng Du rống lớn nói: “Các ngươi chạy không xa, cho dù chạy ra khỏi nơi này thì cũng bị nổ bay, chỉ có một con đường chết, tất cả đều đứng lại cho trẫm!”
Lâm Đông Đông đã sắp khóc tới nơi: “Hoàng Thượng, bọn họ c.h.ế.t không quan trọng, ngài không thể c.h.ế.t được, ngài mà c.h.ế.t thì Đại Tấn sẽ đại loạn...”
Hai mắt Sở Hoằng Du nhìn chằm chằm ngọn lửa.
Nhất định sẽ có cách!
Hắn không tin bản thân không nghĩ ra cách!
Phải mau chóng nghĩ cách dập lửa, nhưng mà hồ nước cách xa quá, ngòi nổ lại nhiều, đi đi về về một chuyến thật sự quá chậm!
Tuy rằng có đủ loại ý tưởng hiện lên trong đầu nhưng thật ra chỉ mới trong tích tắc.
Vân Sơ từ bên ngoài vọt vào trong, duỗi tay ôm lấy Sở Hoằng Du.
Tiểu gia hỏa đã hơn tám tuổi, bế lên thật sự hơi quá sức, nhưng cũng may nàng từng học một ít công phu, lập tức vác hài tử này lên vai rồi chạy ra ngoài.
Hiện tại nàng không phải là Thái Hậu Đại Tấn mà chỉ là một người mẫu thân bình thường.
Giữa một đám hài tử và nhi tử của mình, nàng ích kỷ lựa chọn nhi tử.
“Nương, buông con ra!” Sở Hoằng Du giãy giụa: “Con có cách rồi, nương, mau buông con xuống!”
Vân Sơ mở miệng: “Thật sao?”
“Vô cùng chân thật!”
Ngay sau đó, Sở Hoằng Du được thả xuống.
Hắn la lớn: “Tất cả nam hài, c ởi quần, đi tiểu.”
Lâm Đông Đông tức khắc hiểu ra: “Mau, học theo ta!”
Hắn đi đến trước một ngòi nổ, mau chóng c ởi quần, nước tiểu tưới lên ngọn lửa, phụt một tiếng, ngọn lửa lụi tắt.
Những hài tử khác lập tức học theo, mười mấy hài đồng vây quanh mỗi một ngòi nổ, mấy luồng nước tiểu tưới xuống, chỉ một lúc sau toàn bộ ngòi nổ đã bị dập tắt.
“Hoàng Thượng quá lợi hại!” Lâm Đông Đông sáng mắt: “Nhiều thuốc nổ như vậy, chỉ một câu của Hoàng Thượng là giải quyết được.”
Sở Hoằng Du co giật khóe miệng: “Ngươi có thể mặc quần vào trước rồi mới nói không.”
“Hì hì!” Lâm Đông Đông kéo quần lên: “Không phải là vì ta quá phấn khích sao?”
Vô số hài tử xung quanh vây lại.
“Thì ra ngươi chính là tiểu hoàng đế mới đăng cơ.”
“Hoàng Thượng trông còn nhỏ tuổi hơn ta.”
“Nhưng Hoàng Thượng thông minh hơn ngươi.”
Rất nhiều hài tử tò mò đánh giá Sở Hoằng Du.
Sở Hoằng Du lộ ra nụ cười: “Dân gian bàn tán về ta thế nào, các ngươi mau nói cho ta nghe.”
“Mọi người đều nói Hoàng Thượng thông minh, nghiên cứu ra loại thuyền gì đó đánh cho Đông Lăng tơi bời hoa lá.”
“Đều nói Hoàng Thượng mới tám tuổi mà đã lợi hại như vậy, sau này chắc chắn không ai bì được.”
“Hoàng Thượng, cô nhi viện bọn ta có mấy ca ca đọc sách rất lợi hại, nhưng bọn họ bị thân phận và hộ tịch hạn chế, không thể tham gia khoa cử, có cách nào giải quyết được không?”
Ở Đại Tấn, lai lịch của cô nhi không rõ ràng nên thân phận của bọn họ còn thấp hơn dân chúng bình thường, nếu muốn tham gia khoa cử thì phải được nhận nuôi rồi thay đổi hộ tịch thì mới có thể tham gia khảo thí như người bình thường.
Nhưng mấy cô nhi đọc sách không tồi đều đã lớn, không có gia đình nào nguyện ý nhận nuôi, có đọc nhiều sách hơn nữa cũng vô nghĩa.
Sở Hoằng Du mở miệng nói: “Chuyện này ta sẽ giải quyết, yên tâm.”