“Thanh tùng trên núi không vương bụi trần, bùn đất bên dưới sao có thể dính lên.” Vân Sơ cúi đầu, chậm rãi nói: “Xin Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Lời này của nàng đã cho Thái Hậu đủ mặt mũi, Sở Thụy là thanh tùng trên núi, còn nàng chỉ là bụi bặm, nàng không xứng với Sở Thụy cho nên mới cự tuyệt hôn sự này.
Thái Hậu âm thầm hừ một tiếng, Vân Sơ đương nhiên không xứng với Thụy nhi.
Ai bảo Thụy nhi nhìn trúng Vân Sơ.
Bà ta chỉ có thể mua chuộc quốc sư, sau đó ra mặt nẫng tay trên.
Thái Hậu mở miệng: “Nếu ngươi cảm thấy bản thân trèo cao thì sau khi gả vào hãy cố gắng chăm sóc cho Thụy nhi, thân thể hắn yếu đuối, có rất nhiều chuyện cần ngươi lo liệu.”
Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chóp mũi: “Hồi Thái Hậu, lúc trước mệnh phụ đồng ý gả Bình Tây Vương là vì hai hài tử kia mất đi mẫu thân, mà mệnh phụ đã từng mất đi hài tử... Hiện giờ quốc sư tính ra mệnh phụ bát tự không tốt, không thể tái giá gả cho Bình Tây Vương nhưng cũng không có nghĩa mệnh phụ nguyện ý gả cho bất kỳ người nào khác. Thái Hậu có lòng lo cho tôn tử, mệnh phụ cũng thấu hiểu, cũng xin Thái Hậu lý giải quyết tâm không muốn tùy tiện gả chồng của mệnh phụ.”
Khi nãy nàng uyển chuyển cự tuyệt, Thái Hậu làm bộ nghe không hiểu.
Bây giờ xem như nàng đã nói thẳng ra.
Thái Hậu lộ ra vẻ không thể tin nổi, tức khắc giận dữ: “Một nữ nhân từng gả cho người khác như ngươi được ai gia nhìn trúng, chọn ngươi làm thê tử của Thụy nhi, đây là phúc phận ngươi tu luyện từ đời trước, ai cho ngươi lá gan cự tuyệt?”
“Thái Hậu bớt giận.” Ân phi không nhịn được mở miệng: “Dù là ai thì cũng khó chấp nhận việc đột nhiên mất đi một mối hôn sự rồi lại được sắp xếp cho một mối hôn sự khác...”
Dù sao thì Du ca nhi và Trường Sinh cũng rất thích Vân Sơ, bà ấy có chút không đành lòng nhìn Vân Sơ bị Thái Hậu bức hôn.
Thái Hậu cả giận nói: “Một phi tần như ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao?”
Ân phi nghẹn họng không nói thêm gì nữa.
Thái Hậu nhìn về phía người ngồi trên long ỷ: “Hoàng đế cho rằng mối hôn sự mà ai gia nói thế nào?”
Hoàng đế nắn vuốt ngón tay.
Ông ta suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân Thái Hậu muốn Sở Thụy cưới nữ nhi Vân gia.
Thứ duy nhất ông ta cho là hợp lý chính là bà ta muốn danh chính ngôn thuận lấy m.á.u đầu tim của Vân Sơ. Thái Hậu thật sự có thể làm ra loại chuyện cố chấp như vậy.
Hoàng đế chậm rãi mở miệng nói: “Kết thân không kết thù, dù hôn sự này có là duyên trời tác hợp thì đều phải được Vân Nghi nhân cùng Thụy nhi đồng ý.”
“Thụy nhi đương nhiên là đồng ý.” Thái Hậu nói: “Vân Nghi nhân à, có đồng ý hay không cũng không phải do nàng quyết định, hoàng đế, mau hạ chỉ tứ hôn đi.”
Hoàng đế bình sinh vô cùng chán ghét thái độ này của Thái Hậu.
Rõ ràng ông ta mới là hoàng đế nhưng cứ luôn bị Thái Hậu dùng thân phận đích mẫu cưỡng chế.
Ông ta mở miệng: “Tuy trẫm là vua một nước nhưng cũng sẽ không cưỡng bức một nữ tử gả chồng, trẫm sẽ không hạ chỉ tứ hôn.”
Vân Sơ cúi đầu.
Nàng đánh cuộc chính xác, nàng biết Hoàng Thượng đối đầu với Thái Hậu, đương nhiên sẽ không để Thái Hậu tùy ý làm xằng làm bậy.
Thứ hoàng đế bảo vệ không phải là nàng mà là uy nghiêm của ông ta.
“Ai nói chỉ có hoàng đế mới có thể tứ hôn?” Thái Hậu lạnh lùng mở miệng: “Ai gia cũng có thể hạ ý chỉ, ai gia hạ chỉ, hoàng đế có can thiệp không?”
Hoàng đế dùng sức nhéo hổ khẩu của mình.
Bách thiện hiếu vi tiên, nếu chuyện ông ta bất kính với Thái Hậu truyền khắp triều dã, mất đi dân tâm thì chẳng phải sẽ như Thái Hậu mong muốn sao.
Thái Hậu cao giọng mở miệng: “Vân thị có nữ nhi Vân Sơ, hiền lương thục đức, khắc nhàn nội tắc, tứ hôn cho trưởng tử của Ý Từ Thái Tử làm chính thất, chọn ngày thành hôn!”
Ý Từ Thái Tử chính là phong hào sau khi c.h.ế.t của tiền Thái Tử, trưởng tử của Ý Từ Thái Tử chính là Sở Thụy.
Vân Sơ trầm mặc, Thái Hậu quyết tâm muốn nàng gả, đây là ý gì chứ!
Thái Hậu mạnh mẽ hạ ý chỉ, Ngự Thư Phòng nháy mắt trở nên an tĩnh.
Hoàng Hậu lẳng lặng suy tư, chẳng lẽ Vân gia còn che giấu thế lực mà bà ta không biết sao, nếu không thì tại sao Thái Hậu cứ giữ chặt không buông? Ân phi yên lặng lắc đầu.
Đều nói hồng nhan họa thủy, hôm nay bà ấy đã thấy rồi, nhất định là Sở Thụy nhìn trúng Vân Sơ nên mới nhờ Thái Hậu bức hôn.
Trước có chất nhi nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu cầu hôn, sau có Thái Hậu tới bức hôn, nữ tử quá xinh đẹp cũng không được, chuyện hôn sự cũng không phải do bản thân tự quyết định.
Thật là đáng thương thật đáng buồn đáng tiếc.
Trong không gian tĩnh lặng, Vân Sơ quỳ gối xuống đất: “Tội phụ vạn không dám tiếp chỉ, xin Thái Hậu giáng tội!”
Nữ nhân này, nguyện ý gả đến phủ Bình Tây Vương nhưng lại khăng khăng kháng chỉ không gả cho Thụy nhi, còn không phải bởi vì bây giờ Thụy nhi đã không còn là Vương gia, không còn quyền thế...
Nữ nhân yêu thích quyền lực như vậy căn bản không xứng với Thụy nhi.
Thụy nhi thật là bị mù mới coi trọng một nữ nhân như vậy.
“Tội danh thông địch bán nước của phụ thân ngươi Vân Tư Lân đã được chứng thực, là hoàng đế nhớ tới công lao của Vân gia nên mới không để Đại Lý Tự tuyên án, ngươi nghĩ rằng Vân gia vẫn là Vân gia của trước đây sao?” Thái Hậu đứng trên cao nhìn Vân Sơ: “Không có Vân gia làm chỗ dựa, ngươi lấy cái gì để kháng lại chỉ ý của ai gia?”
Bà ta vừa nói vừa nâng chân đặt lên bả vai của Vân Sơ, đá Vân Sơ ngã xuống.
Trước khi Thái Hậu dùng sức, Vân Sơ đã thuận thế ngã ra sau, sau đó ngã ngồi xuống đất nên không bị thương, trên mặt giả vờ lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu.
Hoàng đế vẫn giữ bình tĩnh ném cho Cao công công một ánh mắt.
Cao công công hầu hạ hoàng đế bốn mươi mấy năm, lập tức hiểu được ánh mắt này nghĩ là gì.
Chính là muốn ông ta đi mời mấy đại nhân của Ngự Sử Đài tới đây, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Thái Hậu bức hôn người ta thế nào, sau đó viết vào sử sách.
Hôn sự thành cũng được, không thành cũng không sao, thứ hoàng đế muốn là huỷ hoại thanh danh của Thái Hậu và Sở Thụy...
“Vân Sơ, Vân gia bây giờ đã thành ra như vậy, nếu ngươi là một người thông minh thì phải biết được gả cho Thụy nhi là chuyện may mắn cỡ nào.” Thái Hậu gằn từng chữ một: “Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì kháng chỉ, ai gia cũng sẽ không cưỡng bức ngươi gật đầu, nhưng ngươi phải ước lượng xem ngươi có gánh nổi hậu quả không.”
Mí mắt Ân phi nhảy dựng.
Người kháng chỉ không tuân chỉ có một kết cục duy nhất là bị ban chết.
Dực nhi kháng chỉ tránh được một kiếp là vì Dực nhi là thân nhi tử của Hoàng Thượng, có phụ thân nào sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử vì nó không nghe lời đâu.
Nhưng Vân Sơ lại chẳng là gì cả.
“Nam nhi Vân gia c.h.ế.t trận sa trường, nếu nữ nhi Vân gia vì kháng chỉ mà c.h.ế.t thảm trong cung, nếu chuyện này truyền ra ngoài...” Hoàng Hậu vô cùng lo lắng: “E là dân chúng sẽ bàn tán Thái Hậu.”
Hoàng đế nhíu mày.
Nếu nữ nhi Vân gia c.h.ế.t trong tya Thái Hậu, dưới sự chứng kiến của Ngự Sử Đài và mọi người thì chuyện này thật diệu thay.
Ông ta thoáng nhìn ra cửa sổ, mơ hồ có thể thấy bóng người đang tới gần.
Lúc này ông ta mới mở miệng nói: “Kháng chỉ không tuân là tội chém, Vân Nghi nhân, ngươi xác định muốn kháng ý chỉ của Thái Hậu?”
Vân Sơ cũng nhìn thấy những hình bóng ở bên ngoài đang bước tới gần.
Nàng nghĩ động tác của đại ca thật nhanh, mới đó đã đến rồi.
Nàng mở miệng: “Hồi Hoàng Thượng, mệnh phụ không phải kháng chỉ mà chỉ là nghe theo tâm nguyện của bản thân... Mệnh phụ biết kháng chỉ không tuân là tử tội, nhưng Thái Hậu lễ Phật, tấm lòng từ bi, mệnh phụ biết Thái Hậu sẽ không nhẫn tâm như thế...”