“Đây không phải bệnh nan y, chỉ là hơi hiếm thấy, không bốc thuốc đúng bệnh nên mới ngày càng nghiêm trọng.” Ngô Vân thả tay ra: “Mấy năm trước sư phụ ta cũng từng gặp một người bệnh tương tự, dùng phương pháp châm cứu để trị liệu rất hữu hiệu, đợt trị liệu đầu tiên là mỗi ngày châm một lần, bảy ngày sau chuyển thành ba ngày một lần, lại bảy ngày sau...”
Buổi nói chuyện này khiến nhi tử của phó Tả Đô đốc thấy được hy vọng, Đỗ Lăng cùng Đỗ Anh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ tiếp tục ở lại châm cứu, Vân Sơ đứng dậy về nhà.
Nàng cũng không thể ném toàn bộ chuyện thêu hồi môn cho nương của nàng, nói đến cùng cũng là nàng thành thân, hơn nữa cũng là hôn sự nàng vô cùng mong đợi.
Trở lại trong viện, Lâm thị và tám tú nương còn đang tham khảo một số chi tiết, Vân Sơ cảm thấy nếu cứ nói như vậy thì ba ngày ba đêm cũng không ra được kết quả gì.
Nàng bước qua nói: “Giá bách hoa cẩm tú này rất đẹp.”
Lâm thị hỏi: “Nếu là bách hoa cẩm tú thì phải chọn hoa nào, chúng ta chọn lựa một chút.”
Mấy tú nương gật đầu, nghiêm túc bắt đầu báo tên hoa.
Vân Sơ: “...”
Một trăm loại hoa, từ từ mà chọn, này... đầu nàng đã sắp to ra rồi.
Thôi, nàng cũng đã nỗ lực rồi, cứ vậy đi.
Nàng lén lút rời khỏi noãn các.
Sáng hôm sau là mùng bảy tháng giêng, các đại thần đã quay lại thượng triều, Sở Dực lại vẫn bặt vô âm tín.
Vân Sơ càng thêm lo lắng.
Nàng đang lặng lẽ dùng bữa sáng, thì Thính Tuyết đột nhiên tới bẩm báo: “Tiểu thư, có ý chỉ trong cung tới.”
Nàng khựng lại.
Ban đầu nàng nghĩ là tứ hôn nhưng ngẫm lại bây giờ Sở Dực không ở hoàng thành, Hoàng Thượng chắc sẽ không tứ hôn ngay lúc này.
Cũng có thể là hôm qua bất ngờ đụng phải công chúa Khánh Hoa, công chúa Khánh Hoa đi cáo trạng, cho nên mới...
Vân Sơ vừa suy nghĩ vừa đi tới tiền viện.
Người đến truyền lời chính là đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, Cao công công cười nói: “Vân Nghi nhân, Hoàng Thượng triệu kiến, mời theo nhà ta tiến cung một chuyến.”
Vân Sơ cúi đầu: “Xin cho phép mệnh phụ đi thay đổi xiêm y.”
Cao công công thấy nàng đang mặc xiêm y bình thường thì cũng gật đầu để nàng đi.
Vân Sơ có chút bất an.
Nếu là công chúa Khánh Hoa cáo trạng thì không thể nào khiến Hoàng Thượng phái Cao công công tới đây truyền lời.
Chắc chắn là có chuyện lớn.
Nàng vừa thay y phục vừa nói với Thính Phong: “Ngươi đến Vân gia truyền lời, nói Hoàng Thượng tuyên triệu ta vào cung.”
Thính Phong gật đầu, lập tức đi tới Vân gia.
Vân Sơ đổi xiêm y rồi ngồi xe ngựa tới hoàng cung.
Đi theo Cao công công một hồi lâu mới tới cửa Ngự Thư Phòng.
“Hoàng Thượng, Vân Nghi nhân tới.”
“Tuyên.”
Vân Sơ cúi đầu đi vào Ngự Thư Phòng.
Đây là lần đầu tiên nàng tới đây, theo quy củ không thể ngẩng đầu, nàng quỳ xuống hành lễ, nghe thấy phía trên nói bình thân thì mới đứng lên.
Ánh mắt của nàng nhìn thấy mấy đôi giày, dựa vào những đôi giày này, nàng đoán người ở đây còn có Hoàng Hậu cùng Ân phi.
“Thời tiết lạnh, một đường tới đây chắc cũng rét run rồi, ngươi đâu, dâng trà.” Hoàng Hậu vô cùng ôn hòa nói.
“Vân tiểu thư là người thông minh, bổn cung cùng Hoàng Thượng cũng không vòng vo nữa.” Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Mấy ngày trước quốc sư tính bát tự cho Vân tiểu thư cùng Dực nhi, cũng đã nhờ tổ tông xem bát tự, kết quả có chút... không được như mong muốn.”
Nói tới đây, Hoàng Hậu thở dài.
Lúc trước chất nhi Công Tôn Ninh muốn cưới Vân Sơ, Vân Sơ tự nói bản thân quan tinh nhược, ý là có điểm khắc phu.
Bà ta vốn sợ hôn sự bị ảnh hưởng nên mới không nói chuyện này với Hoàng Thượng, cuối cùng vẫn bị quốc sư tính ra.
Vân Sơ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi nhìn thấy Ân phi cũng ở đây, nàng đã biết hôm nay hưng sư động chúng gọi nàng tiến cung chính là vì chuyện hôn sự. Ngự Thư Phòng.
Bên ngoài gió lạnh quất vào người, trong phòng hương trà lững lờ.
Ân phi đứng bên cạnh mở miệng nói: “Vân tiểu thư, tuy hai đứa nhỏ thích ngươi nhưng ngươi và Dực nhi thật sự không có duyên phận, hôn sự này xem như bỏ qua đi.”
Bà ấy vốn dĩ đã không thể tiếp nhận hôn sự này, ai ngờ quốc sư lại tính ra bát tự không hợp.
Bà ấy tìm quốc sư hỏi thăm mới biết được cái gọi là bát tự không hợp chính là Vân Sơ có mệnh khắc phu.
Lúc đầu Vân Sơ gả cho Tạ Cảnh Ngọc, một nam tử ba mươi tuổi đương độ tráng niên như hắn ta, một người đang yên đang lành lại bỗng dưng lăn ra chết.
Thì ra là bị khắc chết.
Tạ gia thất thế có liên quan tới việc Vân Sơ khắc phu không?
Dù ai làm mẫu thân thì cũng không muốn nhi tử mình cưới một người bát tự không hợp về nhà.
“Hai đứa nhỏ không hiểu cái gì gọi là bát tự không hợp.” Ân phi tiếp tục nói: “Ta sẽ sắp xếp cho Vân tiểu thư gặp mặt hai đứa nhỏ, ngươi uyển chuyển cự tuyệt hôn sự này là được rồi.”
Sợ nhất chính là hài tử nháo, nháo lên thật sự là khiến người ta muốn c.h.ế.t đi sống lại.
Hoàng đế cũng sợ hai hài tử kia khóc lóc bên tai, chỉ cần nghĩ tới là đã muốn gặp ác mộng.
Ông ta vỗ vỗ tay, Cao công công bưng một chiếc khay đi vào, trong đó đựng đầy loại ngọc quý.
Hoàng đế mở miệng nói: “Ban cho Vân Nghi nhân.”
Vân Sơ biết đây là đồ bồi thường cho nàng.
Nàng cúi đầu, đôi mắt nheo lại, quốc sư đương triều trình độ ra sao, nàng là người rõ ràng nhất.
Tại sao lại nói bát tự của nàng và Sở Dực không hợp?
Rốt cuộc là ai đứng đằng sau gây khó dễ?
Ân phi tuy không hài lòng hôn sự này nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Hoàng đế càng không thể.
Hoàng Hậu còn ước gì hôn sự sẽ thành công nên bà ta sẽ không nhúng tay vào.
Vậy sẽ là ai?
Vân Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lúc nàng đang suy nghĩ phải hóa giải thế cục này như thế nào thì tiếng hành lễ của tiểu thái giám từ ngoài cửa Ngự Thư Phòng đã vọng vào: “Bái kiến Thái Hậu, xin cho tiểu nhân đi vào bẩm báo...”
Tiểu thái giám còn nói chưa nói xong thì Thái Hậu đã cất bước đi vào.
“Chuyện quốc sư tính bát tự cho Dực nhi và Vân Nghi nhân, ai gia cũng đã nghe nói qua.” Thái Hậu nhìn về phía Vân Sơ nói: “Vân Nghi nhân bát tự quan tinh cực nhược, gả cho ai cũng đều là khắc phu, giống hệt bát tự của Thụy nhi, gả cho người nào cũng thành khắc thê, bởi vậy mà những năm gần đây ai gia chưa bao giờ dám tìm Vương phi cho Thụy nhi, sợ hại đến tính mạng người ta.”
Nghe vậy, hoàng đế lập tức nhếch môi.
Từ khi Sở Thụy tròn mười lăm tuổi, năm nào Thái Hậu cũng tìm hai ba quý nữ cho Sở Thụy xem mắt, chẳng qua đều bị Sở Thụy cự tuyệt.
Sao qua miệng Thái Hậu lại trở nên đạo mạo như vậy.
Ông ta nhất thời không rõ Thái Hậu nói mấy lời này để làm gì.
“Quốc sư nói, đại sát hợp đại sát, sát sát phương hóa hung thành tường.” Thái Hậu lộ ra tươi cười: “Ai gia đã nhờ quốc sư xem bát tự của Vân Nghi nhân cùng Thụy nhi, không ngờ lại là duyên trời tác hợp.”
Hoàng đế sửng sốt.
Thái Hậu lại muốn gả Vân Sơ cho Sở Thụy?
Thái Hậu có tâm tư gì, trong lòng ông ta biết rõ, vẫn luôn muốn tìm cho Sở Thụy một thê tử có gia thế để giúp đỡ bà ta mưu phản.
Hiện giờ Vân gia đã ra nông nỗi này, sao Thái Hậu lại...
Nhưng nghe nói trước đây Thái Hậu từng sai người lấy m.á.u đầu tim của Vân Sơ, hay là bà ta muốn cưới Vân Sơ cưới về để lấy m.á.u tiếp?
Vân Sơ cũng vô cùng kinh ngạc.
Thì ra người giấu mặt gây khó dễ lại chính là Thái Hậu.
Thái Hậu lại muốn gả nàng cho Sở Thụy?
Vì sao chứ?
Thái Hậu một lòng muốn khôi phục thế lực của tiền Thái Tử, vắt óc lập mưu mượn sức khắp nơi, hiện giờ Vân gia đã không còn như trước, sao Thái Hậu lại hao hết tâm tư để Sở Thụy cưới nàng?
“Vân Nghi nhân, ngươi có nguyện ý gả cho Thụy nhi?”