Lâm Nam sải bước ra khỏi hang đá ngầm, từng bước chân giẫm trên bãi cát mềm, cơ thể được gió biển nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
Trở lại tuổi 25, anh chỉ cảm thấy có một sức lực vô tận, dường như có thể lật tung cả đại dương lên.
Đúng lúc anh định gầm lên một tiếng về phía biển lại lờ mờ nghe thấy có người gọi tên mình.
"Anh Nam... anh Nam... đợi em với!"
Lâm Nam quay người lại trông thấy một thanh niên cao gầy nhảy từ thuyền cá xuống, trên tay còn xách theo một cái xô nhỏ chạy về phía anh.
Anh nhìn thấy khuôn mặt non nớt của người thanh niên từ xa, liền nhớ đến cậu bé tàn nhang thích cười ngây ngô, luôn lẽo đẽo theo sau anh.
"Đây là... Lý Hoa!"
Lý Hoa lớn lên cùng anh.
Anh từng nhờ vào sức lực của mình mà đánh cho những đứa trẻ hư trong trường, đến nỗi mỗi khi chúng nhìn thấy anh là lập tức bỏ chạy.
Còn Lý Hoa từ nhỏ đã yếu ớt, kéo lưới đánh cá cũng thở dốc hơn người khác hai hơi, vì vậy thường xuyên bị những đứa trẻ hư đó bắt nạt.
Lúc đó anh không chịu nổi đã ra mặt giúp Lý Hoa một lần.
Sau đó, cậu thanh niên lanh lợi Lý Hoa này, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh, mượn oai hùm để tự bảo vệ bản thân khỏi bị bắt nạt.
Dần dà, hai người trở thành anh em thân thiết.
Cũng chính Lý Hoa luôn khuyên anh đừng mơ mộng hão huyền nữa, hãy chăm sóc gia đình cho tốt và đã luôn giúp đỡ anh.
Thậm chí sau khi mẹ anh qua đời, chính Lý Hoa là người lo đám tang cho bà và sau này cũng thường xuyên giúp đỡ hai đứa con của anh.
Chỉ là khi anh trở về thôn, Lý Hoa đã gặp tai nạn qua đời rồi.
Vì vậy, mấy chục năm sau khi gặp lại Lý Hoa, khóe mắt anh không kìm được đã hơi ướt.
Lý Hoa chạy đến trước mặt Lâm Nam, ho khan một tiếng không tự nhiên rồi đưa cái xô trong tay ra cho Lâm Nam.
"Anh Nam, hôm nay em đánh được ít cá lắm, anh cứ mang về nhà cho gia đình lót dạ trước đã."
Lâm Nam "chậc" một tiếng, nhẹ nhàng đấm vào ngực Lý Hoa, rồi nhấc cái xô cá của mình ra trước mặt Lý Hoa.
"Tiểu Hoa, chú mày thử xem cá anh bắt được này."
Lý Hoa trợn tròn mắt kinh ngạc trước xô cá và cua đầy ắp, nhưng cậu vẫn nhét cái xô trong tay mình vào tay Lâm Nam.
"Anh Nam không hổ là người bắt cá giỏi nhất thôn mình, nhưng cái này của em thì anh cứ nhận đi."
Lâm Nam cảm nhận được có tiền xu trong tay, mở ra thì thấy đó là một đống tiền lẻ, liền định đưa trả lại cho Lý Hoa.
Lý Hoa lập tức nhảy tránh ra, một ngón tay chỉ vào gia đình đang gọi cậu ở phía xa và nháy mắt với Lâm Nam rồi nhanh chóng chạy đi.
Lâm Nam đếm số tiền giấy nhàu nát và tiền xu dính bẩn trong tay, vừa đúng 5 đồng.
Cộng thêm bốn con cá da bò dài như mặt ngựa trong xô của Lý Hoa, lòng anh cảm thấy thật ấm áp.
Số tiền này chắc chắn là do Lý Hoa chắt bóp tiết kiệm được, nếu cha Lý Hoa biết cậu đưa tiền cho anh thì chắc chắn Lý Hoa lại bị đánh cho xem.
Gặp lại Lý Hoa, tâm trạng Lâm Nam rất tốt, vừa ngân nga hát vừa đổ cá da bò vào xô của mình.
Một tay xách hai cái xô, vác vợt lưới trên vai chạy về nhà, một xô cá và cua đầy ắp trừng mắt nhìn người đàn ông đang nghĩ đến việc chiên xào hấp nấu chúng.
Khi anh chạy về đến nhà, lại thấy bếp đã bốc khói.
"Trong nhà không phải đã hết đồ ăn rồi sao?"
Anh xách cái xô cá đầy ắp bước vào căn bếp nóng như lò hấp, trong làn hơi nước trắng xóa cuồn cuộn, anh thấy Đồng Lan đang ngồi xổm thêm củi vào bếp đất.
Ánh lửa trong bếp hắt lên những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má cô, mái tóc ngắn ngang vai được buộc lại để lộ khuôn mặt tiều tụy của cô.
Thấy vợ vẫn còn đang lao động vất vả, lòng Lâm Nam không dễ chịu chút nào, anh nhẹ giọng nói.
"A Lan, để anh nấu cơm cho, em ra ngoài chơi với các con đi."
Đồng Lan giật mình vì giọng nói của Lâm Nam, cô quay đầu lại nhìn một cách ngơ ngác, có chút nhíu mày vì thì thấy Lâm Nam..
"Không phải anh nói không cần gia đình này nữa sao?"
Lâm Nam không trả lời, bây giờ anh có nói gì cũng không thể xóa bỏ được sự hận thù của Đồng Lan dành cho anh, chỉ có thể chứng minh bằng hành động thực tế.
Anh bước đến bên bếp đất, mở nắp nồi ra.