Chương 5 Khương Mạn Mạn
Thu dọn hành lý một chút, thay một bộ đồ ở nhà, Khương Sắt lại được người hầu kêu xuống nhà ăn để ăn cơm.
Nói đến ăn cơm, Khương Sắt đã đói rồi. Buổi trưa ăn qua loa một chút thì đã đến nhà họ Nhiếp. Sau đó an ủi Nhiếp Tư Cảnh, lại ngủ một giấc.
Khương Sắt đi đến nhà ăn, chiếc bàn dài, chỗ cuối cùng là vị trí chủ vị của ông cụ Nhiếp – Nhiếp Thù, bên trái là Nhiếp Tư Cảnh.
Nhìn thấy Khương Sắt đến nhà ăn, lập tức có người hầu dẫn cô đến vị trí bên phải của Nhiếp Thù, đối diện Nhiếp Tư Cảnh.
Chuyện mới nãy đã được truyền khắp lâu đài rồi, người hầu trong lâu đài đều kinh ngạc với vị thiếu phu nhân mới vào cửa này, vậy mà lại khống chế được sự tàn bạo của Nhiếp Tư Cảnh.
Cũng càng kính trọng hơn đối với Khương Sắt.
“…Ông nội.” Khương Sắt vẫn còn chưa quen lắm về xưng hô này, nhưng nghĩ đến cô và Nhiếp Tư Cảnh đã lãnh giấy chứng nhận rồi, sớm muộn gì cũng phải gọi thôi. Nhiếp Thù hài lòng gật đầu, vô cùng hài lòng với đứa cháu dâu này.
“Con ngoan, mau ăn cơm thôi.”
Vì Khương Sắt giữ dáng nên không ăn nhiều. Nhưng thấy Nhiếp Tư Cảnh gắp cho cô mà cứ như cho heo ăn, mấy lần cô muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại thấy ông cụ Nhiếp vui vẻ cười hớn hở ở đó, cô chỉ đành im lặng mà ăn.
Đợi đến lúc Khương Sắt thật sự không ăn nổi nữa, cô trừng mắt nhìn Nhiếp Tư Cảnh đang còn muốn tiếp tục gắp.
Coi cô là heo sao???
Nhiếp Tư Cảnh vô tội, anh chỉ cảm thấy người vợ nhỏ của anh ít thịt quá, ôm hơi cứng.
Nhưng Khương Sắt lại không nghĩ như vậy.
Một bữa cơm mà Khương Sắt ăn đến mệt mỏi.
Ăn cơm xong, Khương Sắt đánh cờ với Nhiếp Tư Cảnh và ông cụ Nhiếp.
Tuy cô có chút hiểu biết về đánh cờ, nhưng vẫn không hiểu cách đối đầu gay gắt của hai ông cháu trên bàn cờ, dáng vẻ con truy ông đuổi.
Nhiếp Thù đột nhiên hỏi: “Tìm được luật sự đó chưa?”
Nhiếp Tư Cảnh hạ một con cờ, “Ừm, khai hết rồi.”
Sau đó Khương Sắt mới phản ứng được là chuyện này liên quan đến cô, ba ngày trước cô chủ động gọi cho ông cụ Nhiếp, điều kiện đề ra chính là muốn nhà họ Nhiếp giúp cô tìm được người luật sự đã từng lập di chúc cho cha.
Không ngờ nhà họ Nhiếp lại nhanh như vậy, không chỉ tìm được rồi, hơn nữa còn khiến tên luật sư đó khai ra hết.
Chẳng trách kiếp trước Khương Thành Dân lại cố gắng muốn bám víu nhà họ Nhiếp cho bằng được.
“Cháu dâu có dự định gì không?” Ông cụ Nhiếp đột nhiên hỏi Khương Sắt đang ngây ngốc.
Ách…
Khương Sắt nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Nếu trực tiếp ra tay với bọn họ thì quá tốt rồi, nhưng con muốn từ từ.”
Đối với cả nhà bác, Khương Sắt đã sống lại một kiếp, không hề muốn bỏ qua cho bọn họ đơn giản như vậy.
Hơn nữa, trên tay cô có rất nhiều tài liệu đen về Khương Mạn Mạn.
Khương Mạn Mạn là con gái của bác Khương Sắt, 17 tuổi đã debut chấn động giới ca hát với bài <Sương mù>, sau đó nhanh chóng được Khương Thành Dân lăng xê lên, bây giờ cũng coi như là ca sĩ khá nổi tiếng, thậm chí còn tự phong là ‘tình đầu quốc dân’.
Nhưng Khương Sắt biết, người soạn lời viết nhạc của <Sương mù> đều là cô, nhưng lại bị Khương Mạn Mạn lấy đi, biến thành của cô ta.
Sau đó, phần lớn bài hát của Khương Mạn Mạn đều là ăn cắp của Khương Sắt.
Lúc đó Khương Sắt không biết dã tâm của nhà bác, lại thêm trước đó cô rất yên phận, ban đầu thì mặc kệ Khương Mạn Mạn lấy ca khúc của cô để debut, nhưng sau đó cũng xảy ra nhiều lần, trong lòng cô cũng có cảnh giác…Cũng may là cô vẫn luôn có chuẩn bị.
Điều khiến Khương Sắt càng chú ý hơn là, Tống Nhược Hi, Khương Sắt của kiếp trước đã bại dưới tay của cô ta.
Tống Nhược Hi là con gái riêng nhà họ Tống, được mối tình đầu của cha Tống sinh ra, chỉ là những người khác ở nhà họ Tống đều không biết sự tồn tại của Tống Nhược Hi, cô ta bây giờ vẫn là nữ diễn viên đang hot trong giới giải trí.
Khương Sắt biết, Tống Nhược Hi không chỉ có thủ đoạn, sau lưng cô ta còn có hoa hoa công tử nhà họ Đoàn chống lưng.
Nhà họ Đoàn cũng là một trong những ông trùm của giới giải trí, bây giờ giải trí Thiểm Tinh của nhà họ Khương suy thoái, giải trí Huy Quang của nhà họ Đoàn lại như mặt trời ban trưa.