Chương 4 Ác mộng
Sau đó Khương Sắt nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng khẽ cúi người, nghiêm túc chăm chú tháo giày cho cô.
Ngay cả tháo giày cũng nghiêm túc chăm chú như vậy…trong lòng Khương Sắt nghĩ, người này sao lại tốt đến vậy chứ.
Sau khi tháo giày cho Khương Sắt xong, người đàn ông trèo lên giường, ôm Khương Sắt vào lòng. Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu của cô, bàn tay to khóa chặt eo cô, ôm Khương Sắt giống như ôm gối ôm vậy.
Khương Sắt ngửi thấy hơi thở thanh mát trên người người đàn ông, sự căng thẳng và bất an trong lòng từ từ nhẹ nhõm, an tâm lạ thường.
Cô vô thức cọ cọ vào lồng ngực cứng cáp của người đàn ông, từ từ đi vào giấc ngủ.
Mà ánh mắt của người đàn ông ôm cô lại sáng rực, không có chút buồn ngủ. Dường như anh không dám tin, ôm chặt người trong lòng, không nói lời nào.
Anh định thủ chạy về ánh sáng của anh, nhưng không ngờ…
Ánh sáng của anh lại chủ động chạy về phía anh.
Đó là một vọng tưởng không dám ước mơ, nhưng bây giờ, người đã nằm trong lòng anh, sự tham lam và dục vọng bị anh kiềm chế, bây giờ lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Nếu cô đã chủ động bước vào, vậy thì anh sẽ giam cầm cô trong cái lồng mà anh tạo ra cho cô.
Nghĩ đến đây, anh không kiềm chế được sự hưng phấn và kích động.
Khương Sắt tỉnh lại, vô thức nhìn qua một bên.
Không có người.
Cô hơi hoảng, không quan tâm mình có mang giày hay không, lật chăn chạy ra ngoài.
Mở cửa ra, liền nhìn thấy Nhiếp Tư Cảnh từ từ lên lầu, nhìn thấy cô chạy ra, gương mặt hoang mang, khóe mắt còn có nước, tóc rối bời.
Đôi mắt anh trầm xuống, mới định lên tiếng, lại phát hiện Khương Sắt không chút ngừng lại mà chạy về phía anh.
Giống như con mồi chủ động chạy về hướng người thợ săn vậy, khiến trong lòng anh vui vẻ.
Anh ôm chặt Khương Sắt, cảm nhận được cơ thể cô hơi lạnh lẽo, trầm giọng hỏi, “Sao đột nhiên chạy ra đây.” Khương Sắt ôm chặt lấy anh, cảm nhận được hơi ấm mà Nhiếp Tư Cảnh truyền đến, trái tim mới bình tĩnh lại.
Cô gặp ác mộng, mơ thấy dáng vẻ sa sút chán nản của Nhiếp Tư Cảnh, mơ thấy bất luận cô cố gắng thế nào thì cuối cùng cũng không cứu được vận mệnh của anh, cô giống như người ngoài cuộc vậy, nhìn thấy cảnh tưởng xảy ra trước mắt mà không làm được gì.
Sau đó cô lại mơ thấy Nhiếp Tư Cảnh tự sát trước mộ của cô, nên bị dọa tỉnh.
“…Anh không có ở đây.” Khương Sắt xấu hổ lên tiếng, giọng điệu hơi nghẹn ngào.
Anh không có ở đây cho nên sợ.
Nhiếp Tư Cảnh bị câu nói này làm cho không còn tính khí nóng nảy nữa, trái tim anh mềm nhũn. “Sao dính lấy anh như vậy rồi?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, thu lại hết sự sắc bén gai góc lại, chỉ thể hiện sự dịu dàng nhất với thiếu nữ trước mặt.
Khương Sắt cọ cọ vào Nhiếp Tư Cảnh, không nói chuyện.
Nhiếp Tư Cảnh vui vẻ ôm Khương Sắt về phòng ngủ. Mang giày cho cô, sau đó ôm Khương Sắt đến nhà vệ sinh để tắm.
Trong nhà vệ sinh, Khương Sắt thấy hai mắt hơi sưng của mình cũng với đầu tóc rối bời. Không dám tim, sau đó thẹn quá hóa giận mà đẩy Nhiếp Tư Cảnh ra ngoài.
Mới nãy mình chạy ra ngoài với dáng vẻ này, mất mặt chết đi được!
Duyên dáng lại thích cái đẹp.
Đây là suy nghĩ trong lòng Nhiếp Tư Cảnh.
Đợi Khương Sắt chậm chạp lề mề trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày trời, Nhiếp Tư Cảnh đã không ở đây nữa, trong lòng chỉ có người hầu đang quét dọn.
Cũng may là căn phòng này mới được sửa lại, đa số các đồ vật đắt tiền đều chưa dọn vào.
Nếu không, Khương Sắt đau lòng chết mất.
“Phu nhân, hành lý của người để được để trong phòng quần áo rồi.” Một người hầu nữa nói với cô, Khương Sắt gật đầu, theo hướng mà người hầu chỉ, đi về phía phòng quần áo.
“…” Nhà họ Nhiếp thật sự giàu có.
Thông với căn phòng kế bên, làm một phòng quần áo.
Phòng quần áo này còn lớn hơn căn phòng của cô ở nhà họ Khương.
Vô số các loại quần áo giày dép túi xách đắt tiền, lập tức khiến Khương Sắt yêu nơi này. Từ nhỏ đã được ảnh hưởng từ mẹ Ảnh hậu của mình, Khương Sắt cảm thấy vô cùng yêu thích những món đồ này.
Hơn nữa tất cả những gì nhà họ Nhiếp chuẩn bị, đương nhiên đều là tốt nhất. Có những món đồ mà cho dù là Khương Sắt cũng không mua được.