Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, lộ ra ánh sáng màu hổ phách, khiến Diệp Hoan càng thêm chắc chắn giờ phút này mình vẫn còn đang tồn tại, đang hít thở.
“Bệnh nhân đã tỉnh, có thể tháo bình oxy ra rồi. Lát nữa y tá tới truyền nước một chút, tình hình khôi phục của cô ấy rất tốt, nhưng tạm thời vẫn chưa thể xuống giường.”
Bác sĩ dặn dò xong thì rời khỏi phòng bệnh, hai người nam nữ trung niên bên cạnh giường cuối cùng cũng thở phào một hơi. Suốt nửa tháng qua, ngày nào bọn họ cũng nơm nớp lo sợ, sợ bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi cô con gái duy nhất này.
Hai người kéo ghế sang một bên, ngồi xuống trước giường bệnh của cô, bắt đầu nhẹ nhàng nói: “Hi Hi, con làm cha mẹ sợ chết đi được. Nửa tháng, con đã nằm đó nửa tháng rồi...” Người phụ nữ nói đến đây thì không kìm lòng được mà khóc rống lên. Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng nắm lấy bả vai của bà, ôm bà vào lòng.
"Hi Hi? Hi Hi là ai? Hai người này đang gọi cô à? Nhưng mà cô đâu phải tên là Hi Hi, cô là Diệp Hoan mà... Còn nữa, nửa tháng? Cô nằm nửa tháng rồi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Trong đầu Diệp Hoan xuất hiện vô số vấn đề, điều này càng khiến cô vững tin hơn, rằng Diệp Hoan nguyên bản đã không còn ở nhân thế nữa...
Vậy thì chuyện này chỉ có một khả năng, đó là Diệp Hoan cô đã chết rồi, nhưng linh hồn của cô lại xuyên không, nhập vào thân thể của người tên là Hi Hi này.
Nhưng mà trong phim chẳng phải đều là lúc chết thì linh hồn mới có thể xuyên không sao? Chẳng lẽ nói, nguyên chủ của thân thể này đã chết rồi? Hay nói một cách khác, chính là ý thức của cô đã chiếm đoạt thân thể không thuộc về mình...
Cô trọng sinh rồi hả? Đúng vậy, cô trọng sinh rồi?!
“Ưm... Ah...”
Cơ thể trần trụi trắng nõn của Viên Hi bị người đàn ông đè chặt xuống, cô nhắm chặt hai mắt, nhưng thân thể này lại mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí đến cả hơi thở cũng phảng phất như muốn nói cho cô biết, người đàn ông này chính là anh- là người đàn ông mà đến lúc chết cô vẫn còn nhung nhớ...
Trên bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông có một chiếc nhẫn, anh chậm rãi đặt tay lên bầu ngực đẫy đà của Viên Hi, tùy tiện xoa nắn, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy núm vυ" hồng hào của cô, không ngừng ma sát. Thân thể của Viên Hi rất nhanh có phản ứng, bên dưới rỉ ra không ít nước...
Cảm giác dị vật chọc vào đùi vô cùng quen thuộc và chân thận, cô vươn tay ra, rất tự nhiên mà nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông. Chiếc dươиɠ ѵậŧ mà cô nhung nhớ bao lâu khẽ ma sát với dâm huyệt của cô, quy đầu cọ sát với âm đế, Viên Hi không nhịn được mà rên lên một tiếng. Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, chính là anh, là Nhiếp Chi Văn mà cô ngày nhớ đêm mong.
Cô vươn hai tay nâng mặt anh lên, Viên Hi không cầm được nước mắt. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, thấp giọng gọi anh một tiếng: “Ông xã...”
Sắc mặt Nhiếp Chi Văn đột nhiên thay đổi, ánh mắt của anh lập tức trở nên thâm trầm. Anh gạt tay Viên Hi ra, một cước đá mạnh vào cô, đầu cô đập vào góc bàn đầu giường...
Diệp Hoan tỉnh... Đây là lần thứ mười lăm trong nửa tháng này cô mơ thấy Nhiếp Chi Văn. Cô nằm trên giường bệnh, vừa mới tỉnh lại trong giấc mộng xuân với anh, đến lúc cha Viên mẹ Viên đi vào trong phòng thì cô mới nhớ ra, hôm nay là ngày cô xuất viện...