Bốn giờ sáng, thi thể của Diệp Hoan được đẩy ra khỏi phòng sinh, đưa đến nhà xác của bệnh viện. Không có một người thân nào, không có bất cứ tiếng khóc thương, chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh trong phòng...
Bé trai vừa được sinh ra bằng cách mổ bụng người mẹ, nhanh chóng được đưa vào trong lồng kính tiến hành cấp cứu. Đứa trẻ bé nhỏ không hề biết rằng, mình vừa mới ra đời đã không còn mẹ nữa.
Chồng của Diệp Hoan- Nhiếp Chi Văn, giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học Hải Thành, ba mươi tuổi đã có được không ít thành tựu. Một tuần trước ngày dự sinh của Diệp Hoan, anh bị cử đi tham gia một hội nghị học thuật ở nơi khác. Nhiếp Chi Văn vốn nghi vợ mình sắp sinh nên muốn từ chối để ở nhà với cô, nhưng Diệp Hoan lại một mực kiên trì bảo anh đi. Hội nghị lần này không thể coi thường, hạng mục của anh năm nay đang có tiến triển, khó khăn lắm mới được đi tham gia, không thể buông tha cơ hội này được. Diệp Hoan cũng hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con, để anh không cần lo lắng.
Cuối cùng, sau những lời thuyết phục của cô, Nhiếp Chi Văn đã đồng ý tham gia hội nghị, lúc này Diệp Hoan mới thở phào một hơi. Nhưng thực sự không ngờ, một ngày trước khi Nhiếp Chi Văn trở về, Diệp Hoan không cẩn thận ngã một cái, lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tình huống của cô chuyển biến xấu, đứa trẻ cũng chỉ có thể mổ bụng người mẹ sắp chết để ra đời...
Diệp Hoan giống như có thể nghe được tiếng bác sĩ tuyên bố cái chết của cô. Trong chớp mắt đó, ý thức của cô lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh, những hình ảnh quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu giống như một thước phim quay chậm. Cô nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp của mình và Nhiếp Chi Văn.
Sau khi cô tốt nghiệp đã lập tức kết hôn, bốn năm làm người vợ hiền dâu thảo, cô đã gần 30 tuổi, nhưng cuộc sống của cô đều là vì Nhiếp Chi Văn, giống như cô chưa bao giờ sống vì mình...
Nhiếp Chi Văn cũng nổi tiếng là người đàn ông yêu vợ, bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn dịu dàng, thành thục, yêu thương cô như vậy. Kết hôn với anh là chuyện cô không bao giờ hối hận, chỉ có một chuyện khiến cô tiếc nuối, đó là cô vừa mới sinh con xong thì đã cùng anh âm dương cách biệt rồi.
Thời gian tử vong: Ba giờ năm mươi bảy phút sáng.
...
Ngọn đèn chướng mắt chiếu vào đồng tử của cô, ý thức của cô dần dần thanh tỉnh lại. Diệp Hoan chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện thân thể mình không nhúc nhích được, cô hơi liếc nhìn xuống dưới, thấy trên mũi mình đang đeo bình oxy, hơi thở yếu ớt.
Cô khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt toàn thân đồ trắng, đeo cặp kính gọng đen trang nhã, nói một loạt những từ ngữ chuyên nghiệp với hai người bên cạnh. Chỉ mở mắt ra thôi mà Diệp Hoan đã cạn kiệt sức lực, cô cũng không muốn nghe bọn họ nói cái gì...
Nhưng mà, trong đầu cô đột nhiên nổ ầm một tiếng, lúc này cô mới phản ứng lại được, chẳng phải cô đã bị tuyên bố tử vong rồi sao?
“Thời gian tử vong: Ba giờ năm mươi bảy phút sáng...”
Cô chẳng phải đã chết rồi à? Sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ cô chưa chết sao? Hay là cô nằm mơ?
Tất cả mọi khả năng đều bị Diệp Hoan phủ nhận, loại cảm giác bị người ta tuyên bố tử vong kia chân thực như vậy cơ mà. Nhưng mà bây giờ cô nằm ở đây, nghe bọn họ nói chuyện, cảm giác này so với cảm giác tử vong kia càng chân thưc hơn...