Quan Tố Y đang ngồi trong lương đình rợp bóng cây vờn quanh cắm hoa, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải, thỉnh thoảng đưa ra một cành hoa hoặc một cây kéo. Rèm trúc bị gió nhẹ thổi qua đung đưa, bên ngoài rèm là ánh tà dương cùng cây cỏ rụng lá, mùa thu đã đến rồi.
"Phu nhân, đại công tử tới đây, hắn muốn gặp người." Tiếng bước chân dồn dập của bà vú già trung niên làm đảo lộn sự yên tĩnh của nơi này.
Quan Tố Y ngẩn người, khuôn mặt điềm đạm lộ ra vẻ hoảng hốt, phảng phất như đang hồi tưởng lại "đại công tử" trong miệng người vú già là ai. Một lát sau, mi tâm nàng hơi nhíu lại, chậm rãi mà lại cương quyết nói ra hai chữ, "Không gặp."
Vú già muốn nói lại thôi, nhưng cũng biết phu nhân bản tính ngoan cố, cực kỳ có chủ kiến, nói không gặp thì nhất định là không gặp. Nhưng nơi này chỉ là một trạch viện hẻo lánh của Triệu gia, chỉ có người hầu hoặc nữ quyến phạm sai lầm mới bị phân tới đây, cuộc sống kham khổ vô cùng, làm sao có thể so sánh được với sự phồn hoa và giàu có của Yến Kinh? Bà vú già muốn trở về nhà chính nhưng khổ nỗi là không có cách nào, mãi mới đợi được đại công tử đến, làm sao có thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ hắn, ra khỏi cửa thứ hai liền đem lời nói của phu nhân ném ra sau đầu, mời đại công tử đi vào.
Quan Tố Y đang xoay bình cúc vàng vừa cắm xong, ý muốn tìm ra chỗ thiếu sót, chợt thấy trong đó một đóa cúc vàng phiến lá quá mức sum xuê, thiếu đi độ sáng ý cảnh mà lại không tỏa vẻ đẹp, liền cầm lấy kéo nhỏ muốn sửa sang lại một chút.
"Mẫu thân." Tiếng gọi đầy áy náy khiến đầu ngón tay nàng khẽ run lên, lưỡi kéo sắc bén bỏ lỡ chiếc lá dư thừa, lại cắt ngang một đóa cúc vàng đang nở cực kỳ xinh đẹp. Quan Tố Y vẫn chưa lập tức bỏ kéo xuống, cũng không lộ ra vẻ ảo não, thậm chí ngay cả mi tâm hơi nhíu lại lúc này cũng dãn ra. Nàng dùng mũi kéo chọn lá, lại lấy cành hoa vừa cắt ra ném vào giỏ trúc nhỏ trong tay, lúc này mới nhìn về phía thiếu niên đứng ở ngoài lương đình, mặt đầy lo sợ bất an cùng suy sụp.
Ánh mắt từ trên nhìn xuống, chạm đến nạng trong tay hắn, chân trái rõ ràng ngắn đi một đoạn, Quan Tố Y có chút kinh ngạc, muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Sở dĩ nàng bị phân đến Thương Châu, không phải là bởi vì quản quá nhiều hay sao?
Thiếu niên từ trong mắt nàng nhìn thấy sự thân thiết, đau khổ cùng áy náy nghẹn trong lòng trong khoảnh khắc vỡ òa, khập khiễng tiến lên vài bước, muốn nhào tới bên chân nàng khóc lóc kể lể. Quan Tố Y vẫn chưa né tránh, hai nha hoàn đã ngăn cản thiếu niên, vừa nâng hắn lên vừa hỏi, "Đại công tử, người làm sao vậy? Là có ủy khuất gì sao? Chân người bị thương, ngàn vạn lần không thể va chạm được!" Loại ủy khuất nào có thể làm cho đại công tử coi phu nhân là cừu địch lại không ngại xa ngàn dặm tìm đến Thương Châu kể khổ, mà còn là dưới tình huống thân thể không tốt thế này?
Hai người không hỏi, thiếu niên còn có thể chịu đựng, vừa hỏi xong thì liền giống như nước vỡ bờ, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, vừa nghẹn ngào vừa đứt quãng mở miệng, "Mẫu thân, nhi tử có lỗi với người! Người xưa nay nghiêm khắc với nhi tử, nhi tử ham chơi sẽ khiển trách, phạm sai lầm sẽ trách phạt, làm việc tốt cũng sẽ khen ngợi. Người đối đãi với nhi tử như con của mình, nhi tử lại nghe lời gièm pha của người khác, luôn cảm thấy người lòng dạ khó lường, trong lòng độc ác, từ đó cố ý xa lánh người, ngược lại đi thân cận Diệp di nương. Nhi tử thật ngu xuẩn, nhi tử sai rồi!"
Quan Tố Y một tay đỡ trán, một tay đặt ở trên bàn đá, đầu ngón tay từng chút gõ nhẹ nhàng lên mép bàn, vừa có vẻ như đang chuyên tâm lắng nghe, lại như vẫn còn đang ngây người. Diệp di nương? Diệp di nương nào? Ở Thương Châu hai năm, chuyện của Triệu phủ bị nàng cố ý quên lãng, tốn lúc lâu mới từ trong trí nhớ phủ đầy bụi tìm ra người này.
Diệp di nương là đường muội của nguyên phối (vợ cả) Triệu Lục Ly, không lâu sau khi chị gái kết hôn liền lấy danh nghĩa chăm sóc đứa trẻ để vào. Nàng ta là họ hàng ruột thịt của con trai con gái trưởng Triệu Lục Ly, có thể nói là từ nhỏ nhìn bọn họ lớn lên, lại cùng mẫu thân bọn họ lớn lên cực kỳ giống nhau, hoàn toàn thỏa mãn sự thiếu thốn của bọn nhỏ đối với tình mẫu tử. Nàng ta ngoài mặt chỉ là một di nương, nhưng lại rất được lòng người của phủ Hầu gia, Triệu Lục Ly cũng bởi vì dáng vẻ nàng cùng vợ cả giống nhau sáu bảy phần mà đặc biệt yêu thích, hai đứa nhỏ thì không cần phải nói, tất nhiên là đối xử với nàng ta như mẹ ruột.
Quan Tố Y thì ngược lại, lúng ta lúng túng, không lên không xuống, hai bên đều không lấy được lòng. Không có gia thế hiển hách, cũng không có của hồi môn phong phú, vì muốn sinh sống được ở Trấn Bắc Hầu phủ, nàng không có biện pháp khác ngoài nghiêm khắc giữ lễ tiết, tuân thủ bổn phận. Phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân, giáo dục con cái, việc nào nên làm, nàng đều yên lặng làm chu đáo, ai ngờ được cuối cùng lại thân bại danh liệt, bị đuổi đến nơi này.
Không chịu nổi trí nhớ lại trở nên rõ ràng, khóe miệng Quan Tố Y khẽ nhếch, tựa như đang trào phúng chính mình lúc trước, lại tựa như trào phúng thiếu niên đang khóc thê thảm tuyệt vọng dưới thềm.
"Chân của ngươi làm sao vậy?" Nàng lãnh đạm hỏi.
Nhận được sự quan tâm của mẫu thân đã lâu không gặp, thiếu niên nước mắt tuôn trào, vô cùng xấu hổ, "Chân nhi tử bị người ta đánh gãy! Là Diệp di nương mua chuộc gã sai vặt bên cạnh nhi tử, để cho hắn dụ dỗ nhi tử thi đấu cùng hiệp sĩ, thái y nói sau này nhi tử không có cách nào đi lại giống người bình thường nữa, xem như phế vật rồi. Vì để cho Triệu Quảng kế thừa tước vị Trấn Bắc hầu, nàng đã hủy hoại cả đời nhi tử! Mẫu thân xưa nay nghiêm khắc đối với nhi tử, dạy nhi tử đọc sách, sai nhi tử thủ lễ, có sai lầm nhất định sẽ trách phạt. Ngược lại Diệp di nương chỉ một mực sủng nịch dung túng, khiến nhi tử càng ngày càng sa vào con đường sai lầm, vì vậy mới có ngày hôm nay."
Quan Tố Y ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó dò. Thiếu niên đã từng mở miệng là một câu "Diệp di" thân thiết như vậy, đến trước mặt mình lại chỉ lạnh lùng chào một câu "Phu nhân", chưa bao giờ gọi nửa tiếng "Mẫu thân". Lúc rời khỏi Triệu phủ nàng đã nghĩ không biết một màn "một nhà cốt nhục tình thâm" này có thể kéo dài bao lâu, lại không ngờ vẻn vẹn chỉ có hai năm đã đến tình cảnh này. Gãy chân thành người tàn tật, Diệp Phồn quả nhiên lòng dạ độc ác.
Thiếu niên cực kỳ bi thương, vẫn chưa chú ý tới mẫu thân rõ ràng đang thất thần, vẫn kể lể, "Đến lúc này, nhi tử mới hiểu được, người đối với mình đối xử tốt chưa chắc là thật lòng tốt, đối với mình xấu chưa hẳn đã xấu."
Quan Tố Y cười không thành tiếng, ánh mắt càng hiện ra vài phần trào phúng. Cái gì gọi là đối xử tốt xấu với ngươi? Ăn mặc đi lại, đọc sách tập võ, thậm chí hôn sự tương lai, nàng đều hao tâm tổn trí mưu tính cho hai đứa con không chút huyết thống này, dốc hết sức lo lắng, thì ra ở trong lòng bọn họ, đây chính là xấu xa.
Thôi thôi thôi, gặp phải người một nhà lang tâm cẩu phế như thế, nàng rơi vào kết cục hôm nay quả thật không oan. Quan Tố Y lắc đầu khẽ thở dài.
Thiếu niên nghe thấy tiếng thở dài, trong lòng càng lúc càng áy náy, chần chờ một lát cuối cùng hối lỗi nói, "Mẫu thân, nhi tử năm đó sai lầm, không nên nghe lời Diệp di nương giật dây, vu khống người có quan hệ cùng cha con nhà họ Hứa. Chân nhi tử tuy rằng tàn tật, nhưng Diệp di nương cũng không chiếm được chỗ tốt gì, có phụ thân ở đây, tước vị Trấn Bắc hầu vẫn là của nhi tử, đợi ta làm thế tử, nhất định sẽ đón người về phụng dưỡng."
Nói đến đây, con mắt hắn trở nên đỏ bừng, hai tay cũng dùng sức nắm chặt, phát ra tiếng "rắc rắc" như xương nứt, giống như ẩn nhẫn khuất nhục cùng phẫn nộ rất lớn. Do dự lại do dự, hắn cắn răng nói ra một câu, "Mẫu thân, người biết không? Mẹ ta chưa chết!"
Mẹ ta? Quan Tố Y hoảng hốt một hồi lâu mới ý thức được: Mẹ của Triệu Vọng Thư chính là phu nhân Diệp Trăn vợ cả của Triệu Lục Ly. Nàng ta không chết, sao có thể như vậy? Triệu Lục Ly hận không thể theo nàng ta cùng nhau sống tiếp tục tiền duyên, nếu nàng ta không chết, hắn sao lại không đi tìm, sao lại nguyện ý cưới người khác?
Rất nhanh, thiếu niên liền đưa ra đáp án, "Mẹ ruột nhi tử chính là Diệp tiệp dư Diệp Trân. Bà ấy không phải là tỷ muội sinh đôi của mẹ nhi tử, bà ấy chính là mẹ nhi tử. Vì vinh hoa phú quý bà ấy vứt bỏ chồng con, đáng hận là phụ thân cùng tỷ tỷ biết rõ sự thật vẫn còn khắp nơi giúp đỡ bà ấy, thậm chí vì thế mà hại cả thai nhi trong bụng người, lại lấy tội danh thất trinh đem người đuổi đến Thương Châu. Bà ta đã ngả đầu vào lòng người khác, vì sao còn muốn níu kéo phụ thân không buông, vì sao phải để cho ta, để cho ta thân thế xấu hổ như vậy..."
Thiếu niên từ cúi đầu nghẹn ngào biến thành khóc rống rất to. Diệp di nương hắn yêu mến thì ra lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình; người mẹ đã khuất hắn kính yêu thì ra là người tham lam phú quý, vứt chồng bỏ con, nếu đặt mình hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Quan Tố Y cũng nên khóc. Nhưng điều nàng để ý không phải là đoạn bê bối không thể tưởng tượng nổi này, hoang đường đến cực điểm, mà là câu nói ở giữa kia.
"Ta lạc thai không phải ngoài ý muốn, mà là phụ thân ngươi cùng tỷ tỷ ngươi động thủ?" Nhớ tới một đêm duy nhất ấy, vô cùng ủy khuất và nhục nhã, nội tâm bình thản của Quan Tố Y chợt nhấc lên sóng gió. Nói ra thật buồn cười, gả vào Triệu gia năm năm, Triệu Lục Ly chưa bao giờ chạm vào nàng, chỉ một lần đó cũng là dưới tình huống uống đến say như chết. Cho tới bây giờ, nàng còn nhớ rõ mùi rượu khiến người ta buồn nôn trên người hắn cùng với những tiếng gọi "Diệp Trăn" tràn ngập tình yêu cùng áy náy. Hắn đem nàng xem như là người thay thế tưởng nhớ người vợ đã mất, mà người thay thế này còn muốn sinh hạ đứa con trai trưởng, làm hại đến lợi ích của hai đứa con của vợ cả, hắn đương nhiên là không thể chấp nhận được.
Nghĩ thông suốt tất cả, khuôn mặt bình tĩnh của Quan Tố Y rốt cuộc vỡ vụn, gằn từng tiếng chậm rãi hỏi, "Ta có chỗ nào có lỗi với Triệu Lục Ly, có lỗi với ngươi, có lỗi với Triệu Thuần Hi? Các ngươi tại sao phải hại ta thê thảm như thế? Hay cho một Trấn Bắc hầu phủ gia phong thanh chính, hay cho một nguyên phối vợ cả phẩm hạnh cao thượng, hay cho một Diệp tiệp dư hiền lương thục đức, được cưng chiều, thì ra là nam trộm nữ kĩ, không bằng heo chó!"
Thiếu niên vừa xấu hổ vừa hổ thẹn lại mơ hồ cảm thấy sảng khoái. Nam trộm nữ kĩ, không bằng heo chó, mắng thật đúng! Cũng chỉ có mẫu thân mới có tư cách mắng như vậy. Hắn cam tâm tình nguyện quỳ xuống, vốn tưởng rằng mẫu thân nhất định sẽ không khống chế được phát tiết, lại thấy nàng bỗng nhiên cười khẽ lắc đầu, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Lạc thai có khi lại là một chuyện tốt. Quan Tố Y vuốt ve cái bụng bằng phẳng, chỉ cảm thấy áy náy cùng tiếc nuối đau đớn chôn sâu trong đáy lòng, vào giờ khắc này biến mất không còn thấy tăm hơi. "Tố y chu dụ, tòng tử Vu Ốc" (Trắng thuần thể hiện lòng son, đến chết mang vào đất), Tố Y trắng noãn, phẩm hạnh thuần thiện, đây là kỳ vọng của tổ phụ đối với nàng, mặc dù rơi vào vũng bùn Triệu gia này không thể giải thoát, nàng chung quy cũng không dính một chút dơ bẩn. Đứa nhỏ này cũng không phải là hy vọng cùng ký thác của nàng trong tương lai, mà là tội nghiệt, không đến cũng được.
Cha không ra cha, mẹ không ra mẹ, con không ra con, Triệu gia có thể không loạn sao? Quan Tố Y sớm đã dự đoán được ngày hôm nay, lại không nghĩ trong đó còn cất giấu câu chuyện sâu kinh tởm như thế, thật sự khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng không hiếm lạ gì khi thấy thiếu niên sám hối, cũng không muốn làm công cụ cho hắn phát tiết bi phẫn oán hận, đang muốn sai người kéo hắn đi, người Triệu phủ ở Yến Kinh lại tới, đem đại công tử chân bị thương chưa lành nâng lên xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Ngoài lương đình, ve sầu kêu vang, chim mệt mỏi bay tán loạn, Quan Tố Y ngẩn người một lát, lúc này mới đem từng đóa hoa cúc vàng cắm trong bình rút ra, đổi thành bụi gai vặn vẹo cùng cỏ lau héo tàn. Gai nhọn đâm thủng đầu ngón tay nàng, mang theo một trận đau đớn thấu tim mà nàng lại thờ ơ như không phát hiện, biểu tình từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ nhiên.
Dùng kéo sửa chữa các cành lá thô, Quan Tố Y cười tự giễu. Thật là một tác phẩm kỳ lạ và xấu xí, giống như cuộc đời của nàng của cô. Nếu lúc trước có thể hòa ly thì tốt biết bao? Biết rõ Triệu gia là một bãi bẩn không thể ngửi được, nàng lại không thể đi, cũng không thể ở, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lún vào. Khóe mắt thoáng nhìn mấy quyển sách bên cạnh bàn, nàng rốt cuộc lộ ra biểu tình oán giận, đem chúng ném vào trong lò nấu trà thay ngọn lửa.
Nha hoàn kinh hãi kêu lên: "Phu nhân, những quyển sách này không phải ngày nào người cũng lật xem sao? Sao bỗng nhiên nói đốt liền đốt?"
"Bi kịch nửa đời người của ta rốt cuộc bắt nguồn từ đây, sao có thể không đốt?" Quan Tố Y nhìn chằm chằm ngọn lửa cùng khói dày đặc đột nhiên bốc lên, hốc mắt chua xót, nước mắt dần dần tuôn trào.
Một nha hoàn khác kéo tỷ muội, bảo nàng ta đừng nói nhiều nữa. Nếu phu nhân sinh ra sớm hơn năm năm, gặp phải gia đình kỳ lạ Triệu gia này, đã sớm cùng Triệu Lục Ly hòa ly tự mình sống tiêu dao, làm sao còn có hôm nay? Nếu không phải thời đại Từ thị lý học thịnh hành, nếu không phải các loại sách "Nữ giới", "Nội huấn" thịnh hành, phu nhân sao đến mức bị nhốt ở chỗ này không được tự do. Nếu nàng hòa ly tái giá chẳng khác nào làm hỏng thanh danh các tỷ muội trong gia tộc, các nàng ngày sau đều khó khăn tìm mối hôn sự, bơ vơ không nơi nương tựa, vì thế chỉ có thể nén uất ức vào lòng. Đám ngụy quân tử kia thật sự hại người!
Một ngày sau, có lẽ là cảm thấy còn sống không có hy vọng, thân thể Quan Tố Y vốn không quá khỏe mạnh nhanh chóng suy kiệt, lúc sắp đi, nàng hình như nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy tới cùng tiếng nói thống khổ sám hối của Triệu Lục Ly, nàng chỉ để lại một câu "Tâm nguyện lên trời xuống đất, kiếp sau kiếp sau, vĩnh viễn không gặp lại".