Tô Tửu háo hức bước vào phòng huấn luyện, đến lúc bước ra thì mệt đến mức như chó thở dốc.
Nằm vật ra ghế sofa chẳng muốn nhúc nhích, nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gượng đứng dậy đi pha nước tắm thuốc.
Có tiền trong tay, nàng chẳng tiếc của – dược liệu cứ thế mua cả đống, chế thành dược tề để ngâm tắm, giúp nâng cao thể chất.
Thể lực mỗi ngày một khá lên, dù đau nhức mệt mỏi, nàng vẫn cảm thấy vui. Mỗi ngày vừa luyện tập vừa không quên chuẩn bị một bữa ăn thật ngon để lấy lòng chồng.
Lâm thúc và Lâm thẩm – hai lão nhân trong nhà – thấy phu nhân ngày nào cũng chăm lo vì điện hạ, khóe miệng lúc nào cũng cong lên đầy vui vẻ.
Tô Tửu mải mê huấn luyện đến quên cả trời đất, mãi đến khi quang não hiện thông báo mới sực nhớ đến lá thư trúng tuyển từ Học viện Quân sự Đệ Nhất Đế Quốc – khoa Dược tề – còn nằm trong hộp thư.
Lúc nàng đăng ký nguyện vọng đã là sau hạn chót, thân thể nguyên chủ tuy yếu, nhưng kiến thức lý luận lại cực kỳ vững vàng – đứng top ba toàn Thủ Đô Tinh.
Tiếc rằng nếu nàng xuyên tới sớm hơn một chút, chắc chắn đã chọn khoa cơ giáp hoặc y dược chuyên sâu – sau khi chữa khỏi cơ thể rồi, còn có thể trực tiếp ra chiến trường dạo vài vòng cho biết mùi đời.
Sau khi tắm xong, Tô Tửu xuống lầu thì thấy Lâm thẩm đã đứng chờ trong phòng khách.
“Thím ơi, thím có biết cần chuẩn bị gì để nhập học ở Học viện Quân sự Đệ Nhất không?”
Mấy thứ này thường có trên trang chính thức, nhưng hình như bên hoàng thất thì thủ tục có hơi khác thường.
Tô Tửu thật ra không để tâm mấy chuyện đó, nhưng nghĩ đến việc có thể đụng chạm tới mặt mũi của phu quân nhà nàng – lỡ đâu chàng là người chú trọng hình tượng thì sao? Cũng nên chuẩn bị cho đàng hoàng.
“Phu nhân cứ yên tâm, bên ký túc xá nhà trường ta đã sai người tới thu xếp xong xuôi cả rồi.”
“Những vật dụng sinh hoạt mà phu nhân thường dùng, ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
Lâm thẩm lấy ra một cái nút không gian đặt lên bàn. Tô Tửu liếc nhìn – bên trong là đủ đầy các vật dụng sinh hoạt, ngăn nắp, chu đáo đến không ngờ. Nếu để nàng tự chuẩn bị, chưa chắc đã lo được kỹ càng đến vậy.
“Cảm ơn thím nhiều!” – Tô Tửu xúc động thật lòng. Một quản gia toàn năng thế này đúng là bảo vật! Nàng bắt đầu cảm thấy bản thân sắp sa đọa, biến thành một tiểu phế vật chỉ biết há miệng chờ sung.
“Đây là việc ta nên làm.” – Lâm thẩm mỉm cười. Trải qua khoảng thời gian ở chung, tình cảm của bà dành cho Tô Tửu ngày càng sâu đậm. Làm những chuyện này không chỉ vì trách nhiệm, mà còn là thật lòng tình nguyện.
“Người máy giúp việc trong ký túc xá cũng đã được sắp xếp xong rồi, các trình tự đều được thiết lập đầy đủ cả.”
Lâm thẩm nói xong, còn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Tô Tửu cảm động nhào tới ôm chặt lấy bà:
“Thím, thím thật sự quá tốt với ta!”
Lâm thẩm cũng dịu dàng vỗ lưng nàng, để mặc cho nàng ôm.
[Nếu năm đó không có chuyện ngoài ý muốn, con của ta chắc giờ cũng lớn bằng nàng rồi…] – Bà thầm nghĩ.
Cuộc sống ở phủ Đại hoàng tử thật sự quá thoải mái, đến mức Tô Tửu cũng không còn tha thiết muốn ra khỏi cửa.
Ban đầu Lâm thúc còn định đích thân đưa nàng đến trường, nhưng nàng từ chối. Hình ảnh của nàng cũng chưa từng công bố rộng rãi, người biết nàng là Đại hoàng tử phi thực ra chẳng có bao nhiêu.