Nào biết rằng ngày thứ hai Yến Kì Hiên đi ra ngoài, lúc trở về, mắt Yến Kì Hiên đã say lờ đờ mông lung. Ôn Uyển ngửi thấy toàn thân hắn đều là mùi rượu, cau mày bảo Trường Thuận và Băng Dao đưa hắn vào phòng tắm rửa từ đầu đến chân cho hắn.
Tắm rửa xong, Yến Kì Hiên cũng tỉnh táo rất nhiều. Ôn Uyển bảo hắn đi ngủ, hắn chết cũng không chịu đi ngủ, chạy vào trong phòng Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn hắn, cả người mặc áo màu trắng, mái tóc đen toàn bộ được cột lên sau đầu. Ôn Uyển thấy hắn xông vào phòng mình, nhìn hắn kỳ quái. Thấy hắn không nói chuyện, quay ra nói với Đông Thanh hai câu, đem hắn quay về phòng mình.
“Phất Khê, Phất Khê. Ngươi giúp ta đi, đồng ý với ta có được không. Chỉ một lần, lần sau sẽ không thế nữa, Phất Khê ngươi đáp ứng với ta đi.” Mang theo ba phần cảm giác say, ba phần dũng cảm, hắn cũng không biết nói thế hắn có đáp ứng không. Mặc dù đã uống canh giải rượu nhưng vẫn cảm thấy chuếnh choáng chóng mặt. Không chịu được vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Vuốt xong, tội nghiệp nhìn về phía Ôn Uyển.
Lúc này, trong phòng, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống. Nhìn thấy da thịt của thiếu niên trơn bóng như ngọc, đôi mắt trong suốt như thu thủy, mang theo vài phần vô tội, mấy phần buồn rầu, một chút lo lắng không yên,vẻ mặt có mấy phần tráng sĩ quyết tuyệt, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy vậy vội vàng quay đầu sáng chỗ khác. Trong lòng thầm mắng, thật là tai họa. Mới mười ba tuổi đã trưởng thành như vậy, sau này lớn lên còn không biết thế nào. Thật là, may mà mình chẳng qua chỉ coi hắn như tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức. Nếu không đúng là sẽ đi chiếm tiện nghi của tai họa này.
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyên không nhìn hắn nữa, nghĩ rằng không thể cùng các huynh đệ báo cáo kết quả, không có biện pháp. Cắn răng, một bộ dạng bằng bất cứ giá nào: “Phất khê, ngươi đáp ứng ta đi? Bằng không sẽ có người nói ta nói không giữ lời. Vậy làm sao ta ra ngoài làm lão Đại được. Phất Khê. Ngươi đáp ứng ta nhé! Không phải ngươi thích sờ ta sao? Cùng lắm thì, ta để cho ngươi sờ, để ngươi sờ đủ, có được không.”
Công tử nhà mình lại nổi lên hứng thú tệ hại rồi. Thế tử này, sao lại không nhận ra công tử đang trêu đùa hắn chứ. Lần trước đã trêu chọc một lần sao còn không rút ra được bài học kinh nghiệm thế!
Đầu tiên Ôn Uyển sửng sốt sau đó liền bật cười. Cầm quạt giấy trong tay đi ra ngoài. Quả nhiên đã thấy bên ngoài có mấy chục người. Từ xa còn có thể thấy tốp năm tốp ba người đang đi tới. Nhất thời dở khóc dở cười. Đây, cảm giác này giống như câu lạc bộ fan hâm mộ ở hiện đại a. Ôn Uyển sau khi xem xong, quay sang bên cạnh nói với Đông Thanh mấy câu. Rồi đi vào trong phòng.
Đông Thanh đi ra ngoài, hướng về phía mọi người kêu lên: “Tất cả mọi người trở về đi thôi. Bây giờ là ngày tháng bảy, mặt trời rất lớn, ở đây rất nóng, tất cả mọi người hãy trở về đi thôi.” Nhưng ở đây không có một người nào bằng lòng trở về, thậm chí tốp năm tốp ba người đều núp dưới gốc cây để tránh mặt trời.
Khiến Ôn Uyển không vui chính là, Yến Kỳ Ca đúng lúc đến nơi này tránh nóng thì được tin tức, bây giờ Nam An thế tử lại tiến vào nội viện. Tuy là Ôn Uyển không muốn giao thiệp với hắn. Nhưng mà đến nơi này đều vì lợi ích, làm qúa mức, trái lại sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thờ ơ để cho bọn họ đi vào phòng Yến Kì Hiên. Còn mình thì không thấy đâu.