“Ngươi đã được nghe xong một thủ khúc rồi, có phải nên đi hay không?” Yến Kỳ Hiên còn không có chơi đủ, không nguyện ý đi về liền lớn tiếng kêu cho sĩ tử kia đi. Sĩ tử có chút tức giận, nhưng lại không dám chống đối thế tử gia của Thần Vương Phủ nên liền cho nhà đò lái thuyền trở về. Dù sao hắn đã nghe được thần khúc này, cũng không còn tiếc nuối.
“Ngươi vì sao cần quan tâm tới hắn, không thú vị, tránh ra, cho ta chèo.” Kỳ Hiên đẩy người chèo thuyền ra, tự mình cầm mái chèo khua.
Người chèo thuyền lo lắng nhìn Ôn Uyển cầu cứu, Ôn Uyển thấy Kì Hiên lại đang trưng ra tính tình của Đại thiếu gia liền không để ý đến hắn, tự mình ngồi xuống, mở quạt, nhàn nhã quạt nhẹ, rất có mùi vị nhã sĩ.
“Thế tử gia, thế tử gia, ngươi đang chèo tới đâu vậy?” Người chèo thuyền cùng Đông Thanh lớn tiếng kêu.
Ôn Uyển nghe thấy tiếng kêu, ngẩng đầu đã thấy mũi thuyền nhanh chóng đâm tới cỗ cây cối rậm rạp ven bờ, không kịp ngăn cản thì nghe thấy tiếng thuyền đụng bờ vang lên tiếng trầm đục, lại nghe thấy rầm một tiếng, chỉ thấy Yến Kỳ Hiên lắc lư hai lần, không thể đứng vững, đã rơi xuống sông.
“Cứu mạng cứu mạng…” Yến Kỳ Hiên như vịt lên cạn, té xuống liền bị uống vài ngụm nước sông, luống ca luống cuống, một đôi tay khua loạn xạ cầu cứu. Ngay khi hắn té người chèo thuyền đã nhảy theo xuống sông, tất cả người chèo thuyền nơi này đều trải qua huấn luyện, tinh thông thủy tính.
Đông Thanh cũng vội chèo thuyền ra, chỉ chốc lát đã đem Yến Kỳ Hiên kéo lên, Yến Kỳ Hiên đi lên thuyền liền ói ra từng ngụm từng ngụm nước, Ôn Uyển nhìn cười không ngừng.
“Ngươi có lương tâm hay không ạ, ta sắp chết đuối, ngươi còn cười, ngươi là đồ quỷ máu lạnh.” Kỳ Hiên cảm thấy thật ủy khuất, mình theo hắn đi chơi, nếu không phải tại hắn ta, mình làm sao phải chịu cái tội vạ này, nhưng hắn ta lại vẫn cười, thật làm cho mình trái tim băng giá, thế mà mình còn thật đối đãi hắn ta như huynh đệ đâu.
“Có chúng ta đây rồi, không có việc gì.” Ôn Uyển cười nói xong liền đi vào trong khoang thuyền lấy khăn lông khô cho Kì Hiên lau nước trên đầu và mặt, lại để Đông Thanh lấy y phục sạch sẽ cho hắn vào trong khoang thuyền thay. Kì Hiên nhìn động tác của Ôn Uyển mới thấy trong lòng đỡ tức giận một chút. Ôn Uyển nhìn Đông Thanh cầm xiêm y tới liền chuẩn bị ra ngoài, lúc đàn ông thay y phục, thiếu nữ không nên nhìn.
“Ngươi ra ngoài làm gì, ta không biết mặc đồ như thế nào nha.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển muốn đi liền lớn tiếng kêu, không thấy xấu hổ chút nào.
Ôn Uyển ngạc nhiên, không thể nào, đồ trẻ con to xác đã mười ba tuổi, mười ba tuổi ở nơi này cũng có thể thành gia (lập gia đình, cưới vợ) đứng đầu một nhà rồi, hắn lại vẫn không thể tự mình mặc quần áo?
“Không phải là không biết mặc, là có nhiều nút áo cài vào rất phiền toái, ngươi ở lại giúp ta cùng nhau cài.” Yến Kỳ Hiên nhìn hiểu Ôn Uyển vì sao kinh ngạc, sợ bị Ôn Uyển xem thường cho nên vội vàng giải thích. Ôn Uyển cái gì cũng hiểu, nếu biết rằng hắn không thể tự mặc quần áo nhất định sẽ xem thường hắn.
Sắc mặt Ôn Uyển lúc này mới dịu đi một chút.
Yến Kỳ Hiên nhìn thấy Ôn Uyển không đi ra ngoài, lập tức đem quần áo ướt lột khỏi người, trang phục mùa hè không quá nhiều đồ, một hai ba liền cởi hết, lộ ra lồng ngực bền chắc.
Ôn Uyển nhìn hắn cả người trần như nhộng, làn da trắng nõn bóng loáng, vân da cân xứng, trước ngực còn có hai mảnh cơ bụng nhỏ, trong lòng thầm than thở người này làn da thật tốt, vóc người thật tốt, nếu sờ lên cảm giác khẳng định cũng tốt lắm, nghĩ như vậy, tự nhiên cũng làm như vậy.
“Này, này, này, ngươi đụng vào đâu vậy, ngươi đừng sờ ta, ngươi không nên sờ ta a. Ngươi là đồ sắc quỷ, ngươi lại dám sờ ta, cứu mạng a, cứu mạng a…” Kỳ Hiên ở trong khoang thuyền hô to gọi nhỏ.
Không biết bên trong xảy ra chuyện gì, người chèo thuyền cùng Đông Thanh đứng bên ngoài nghe được một ít tiếng kêu cứu liền suy nghĩ miên man bất định.
Người chèo thuyền thậm chí còn nhẹ giọng hỏi:” Có nên đi vào xem một chút hay không? Có phải Hắc thiếu gia ăn đậu hũ của thế tử gia hay không? Thế tử gia lớn lên xinh đẹp như vậy, rất nhiều nam nhân muốn ăn đậu hũ của thế tử gia, vạn nhất biểu thiếu gia làm gì Thế tử gia trong khoang thuyền, thế tử gia nghĩ không thông làm ra chuyện dại dột thì biểu thiếu gia cũng không sống yên ổn được a.”
Đông Thanh hiểu tính tình Ôn Uyển, mặc dù thích nhìn mỹ nhân nhưng là làm việc cực kỳ chừng mực, cũng giữ mình trong sạch, sẽ không đi làm chuyện xấu xa nhục nhã, nàng đối với chuyện này không chút lo lắng.
Quả nhiên một lát hai người đi ra ngoài, người ở ngoài thấy sắc mặt Ôn Uyển vẫn như thường, Yến Kỳ Hiên thì khuôn mặt ửng hồng, tóc để xõa, y phục mới được mặc thật chỉnh tề. Yến Kỳ Hiên thấy hai người nhìn, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Người chèo thuyền cũng theo Đông Thanh cúi đầu. Hắn cúi đầu trong lòng còn nghĩ thầm:”Vẻ mặt thế tử là có ý gì? Bị chiếm tiện nghi sỗ sàng, sao còn ngượng ngùng?” Đông Thanh thì trong lòng bật cười, mới vừa rồi chắc công tử giúp thế tử gia đổi y phục không cẩn thận đụng phải thế tử.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên đang có bộ dạng giống như tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) bị khi phụ sỉ nhục thì cười đến run lên. Nàng không biết trêu đùa tên này lại vui như vậy.
“Ngươi còn dám cười, ngươi lại có mặt mũi cười.” Yến Kỳ Hiên tức giận, cái kẻ xấu xa này, mới vừa rồi ở trong khoang thuyền sờ mình, còn sờ như đấy là chuyện đương nhiên thiên kinh địa nghĩa, không thấy thẹn một chút nào. Nghĩ tới đây mặt hắn càng đỏ hơn, hắn làm sao lại cảm thấy dường như việc này cũng không quá xấu xa a.
Mà mặc kệ hắn nói với vẻ tức giận như vậy, Ôn Uyển vẫn cười đến thật vui vẻ, khiến hắn giận tới mức chỉ hận không thể đẩy nàng xuống nước, nhưng dù sao hắn vẫn không giống Ôn Uyển, dù trong lòng nghĩ muốn đẩy nàng nhưng cũng không làm như vậy.
Yến Kỳ Hiên giận dỗi đến ngồi ở bên kia thuyền, Ôn Uyển cầm khăn lông đưa cho hắn tự lau khô tóc. Yến Kỳ Hiên giận dỗi:” Ngươi lau tóc cho ta.”
Ôn Uyển nhìn hắn trưng ra bộ dáng ủy khuất như bị chiếm tiện nghi thì cố nén cười. Nhưng nhớ lại hắn ta lúc nãy hét chói tai, nàng thật dở khóc dở cười. Mới vừa rồi nàng thật ra cũng không làm cái gì, chẳng qua là sờ sờ da của Yến Kỳ Hiên, bởi vì da của hẳn nhìn giống hệt như tơ lụa, muốn xem xem sờ vào da hắn cảm giác có tốt không. Đúng là sờ lên cảm giác giống sờ vào tơ lụa vậy, bóng loáng, khiến nàng kinh ngạc một hồi, một chút lại ngó ngó vóc người hắn, trong lòng âm thầm than thở. Nàng tuyệt đối không làm chuyện gì hèn mọn, khi hắn thay đồ lót cũng quay đầu đi. Nhưng người này lại giống như nàng muốn hắn chết, kêu to ầm ĩ, nàng muốn đi ra ngoài thì hắn lại không cho, kéo nàng lại để nàng giúp hắn cài hết nút áo mới cho nàng ra ngoài. Rõ ràng không biết mặc quần áo, còn cãi chày cãi cối, đồ vô dụng. Ôn Uyển hoàn toàn khinh thường Yến Kỳ Hiên, mười ba tuổi mà quần áo cũng không biết mặc. Điểm này nhất định nàng phải khiến hắn sửa.
Nhìn dáng vẻ vô lại của Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển cũng không tức giận, ngược lại tính tình rất tốt ngồi vào một bên hắn giúp hắn lau khô đầu tóc đen nhánh bóng loáng đang bị ướt.
Yến Kỳ Hiên được mặt trời chiếu sáng ấm áp, lại có người giúp lau tóc, liền nói thầm một câu” thật thoải mái”. Hắn cúi người ôm chân Ôn Uyển, đầu dựa vào bụng nàng, thoải mái nhắm mắt lại.
Ôn Uyển giúp hắn lau tóc một hồi lâu, lau đến lúc tay cũng đau, liền để Đông Thanh làm tiếp. Lau một lát thì thấy trên mặt sông gió lớn, Ôn Uyển để cho Đông Thanh đi lấy một tấm chăn tới đắp cho hắn.
Nhìn Yến Kỳ Hiên khi ngủ bộ mặt giống hệt trẻ nhỏ thật an tường (bình an, thỏa mãn) Ôn Uyển hâm mộ trong lòng. Chỉ có người tâm tư đơn thuần không buồn lo, mới có thể có bộ mặt khi ngủ thuần chân (đơn thuần, tự nhiên) như vậy.
Kể cả đời trước nàng cũng không có giấc ngủ như thế, đối với nàng mà nói ban đêm là khó chịu đựng nhất bởi vì nàng thường xuyên mất ngủ. Đời này giấc ngủ còn khá tốt, nếu không có chuyện gì có thể ngủ tới hừng sáng, nếu so với đời trước mỗi ngày phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ đã là xa xỉ. Người sống trên đời chỉ khi đã không có được mới càng biết thế nào là trân quý, mới có thể quý trọng hơn.
Ôn Uyển nhẹ vuốt tóc của Yến Kỳ Hiên, nàng thật rất hâm mộ hắn. Hắn có cha mẹ tìm mọi cách yêu thương, giúp che chắn tất cả mưa gió khó khăn. Hắn chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày đều tốt là được. Bất học vô thuật (Không học hành không tài cán) thì thế nào, quần áo lụa là thì sao, chỉ cần có thể vui vẻ là tốt rồi.
Yến Kỳ Hiên trong mơ màng tỉnh lại, thấy Ôn Uyển dựa vào cánh tay hắn nhắm mắt. Hắn vừa động, Ôn Uyển cũng mở mắt. Tóc của hắn lúc này đã được lau khô, Đông Thanh lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong có cây lược và một số thứ định giúp hắn chải tóc.
“Không cần ngươi chải, Phất Khê, ngươi chải tóc giúp ta.” Yến Kỳ Hiên nửa làm nũng, nửa ra lệnh nói.
Đông Thanh nghe mà lạnh run, một người mười ba tuổi làm nũng với công tử mới mười tuổi. mặc dù hắn biết công tử trưởng thành sớm so với thế tử gia, nhưng chuyện này thấy thế nào cũng quỷ dị nha.
Ôn Uyển cũng không muốn làm trái với mong muốn của Yến Kỳ Hiên, từ trong hộp cầm lấy một cây lược ngà, từng cái từng cái giúp hắn chải xuôi một đầu tóc dài, nhưng nàng loay hoay hồi lâu vẫn không thể búi được tóc, không có cách nào đành giao cho Đông Thanh hoàn thành.
“Sau này, những chuyện nhỏ nhặt này ngươi nên học được tự mình xử lý, luôn phải nhờ người khác giúp cũng không tốt.” Mặc dù không làm trái ý của Yến Kỳ Hiên nhưng việc cần nói vẫn phải nói.
“Làm sao mà cần ta tự tay làm, thế những nô tài kia để làm gì?” Yến Kỳ Hiên không thèm để ý lý luận.
Ôn Uyển lười nói với hắn, liền tự đi qua ngồi vào một bên.
“Được rồi được rồi, ngươi đừng có tức giận, ta sau này tận lực học làm mấy việc này có được hay không, không nên tức giận nha.” Chỉ cần Ôn Uyển không để ý đến hắn, Yến Kỳ Hiên liền không biết làm cách nào, đành cúi đầu nghe theo. Sau khi Yến Kỳ Hiên đáp ứng về sau sẽ tự làm những việc nhỏ nhặt này, sắc mặt Ôn Uyển mới dễ nhìn một chút.
Ôn Uyển thấy sắc trời cũng đã muộn, để cho người chèo thuyền cởi dây buộc, đưa bọn họ trở về.
Mà việc một khúc nhạc của Giang công tử khiến cá xung quanh đến nghe, chỉ trong một buổi đã truyền tụng sôi sục ở Minh Nguyệt sơn trang, một truyền mười, mười truyền trăm, khiến rất nhiều người rối rít mướn thuyền đi xem có thể có vận khí tốt được nghe hay không. Đáng tiếc Ôn Uyển lại không tiếp tục đi chơi thuyền.
“Kỳ Hiên, phía ngoài truyền tụng Giang Thủ Vọng thổi một khúc giống như thần khúc, khiến cá trong sông cũng nhảy ra nghe hắn tấu nhạc, có phải thật vậy không?” Đám công tử bột không tin bắt được Yến Kỳ Hiên liền hỏi.
“Làm sao mà giả được, lúc ấy ta cùng Phất Khê đi chơi thuyền, Phất Khê thổi một khúc, tất cả cá trong sông đều như có linh tính, toàn bộ nhảy lên nghe Phất Khê tấu nhạc. Ta sợ ngây người, không nghĩ trên đời còn có chuyện như vậy.” Yến Kỳ Hiên bây giờ vẫn như cũ vô cùng cao hứng.
“Thật hay giả, ngươi không phải là đang dụ dỗ người khác đấy chứ. Làm sao có thần khúc như vậy?” Một tên quần áo lụa là không tin, ôm thái độ hoài nghi.
“Ngươi nghi ngờ cái gì, ta có nói chuyện không có căn cứ bao giờ đâu. Đó là ta tự mình nhìn thấy, các ngươi không tin thì thôi.” Yến Kỳ Hiên nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy bọn họ thật tục tằn, không muốn theo chân bọn họ khiến bực mình, liền phất tay áo chuẩn bị rời đi.
“Lão Đại, đừng hẹp hòi như vậy nha, cũng là hắn ta không hiểu chuyện, chúng ta không phải không tin tưởng mà là chuyện này quá thần kỳ nên cũng hy vọng được chứng kiến một lần. Lão Đại, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, người nhất định phải giúp chúng ta được sướng tai một lần.” Một nhóm người liên tục năn nỉ nịnh nọt, khiến lòng ham hư vinh của Yến Kỳ Hiên đi lên, hồ đồ đáp ứng. Chờ khi kịp tỉnh lại, nghĩ tới tính tình Phất Khê liền âm thầm kêu khổ.