Đến ban đêm, Hạ Dao mới dẫn Minh Duệ về. Khi Minh Duệ về đến nhà thì đã khôi phục lại như bình thường. Ôn Uyển cũng không nhìn ra có gì kỳ lạ.
Hạ Dao và Minh Duệ ăn cơm xong, Hạ Dao đi theo Ôn Uyển đến thư phòng, còn Minh Duệ thì bị Minh Cẩn chờ đến không nổi nữa quấn lấy. Minh Duệ kể lại chuyện nhìn thấy hôm nay cho Minh Cẩn và Linh Đông nghe. Minh Duệ kể cho hai người vô cùng tỉ mỉ.
Ôn Uyển nhận lấy bản ghi chép thẩm vẫn do Hạ Dao đưa tới, xem thật cẩn thận. Sau khi xem xong, liền đặt bản ghi chép xuống, bản ghi chép này phải trả lại vào ngày mai: “Hạ Dao, ngươi tham dự ngồi nghe cảm thấy thế nào?” Thật ra, lần này Ôn Uyển có đi hay không cũng không có gì. Kết cục của những người này như thế nào thì phải xem ý của Hoàng đế.
Hạ Dao suy nghĩ, rồi nói: “Nếu đã vi phạm luật pháp của Đại Tề, thì cứ dựa theo tội lỗi mà phán xử. Có điều, ta thấy trong đó có hai người luôn miệng kêu oan, ngay cả dùng cực hình cũng vẫn cắn răng nói mình oan uổng. Nhưng Quận chúa nói cũng đúng, trong những người này, phần lớn cũng còn dùng được.” Cái dùng được này, chính là những người này không giả làm quan lừa gạt những thương nhân có tiền, cũng không ức hiếp dân chúng bình thường. Trong mắt những người bình thường, những thương nhân này đều không phải người tốt gì, có câu nói là, không gian dối thì không phải thương nhân (hình như chủ tử của nhà ngươi cũng là nửa thương nhân đó).
Hạ Dao không xem tư liệu điều tra được của Hạ Ảnh, nên không biết, người nào thật sự bị oan uổng, kẻ nào không bị oan uổng.
Ôn Uyển cười nói: “Ý của ngươi là kêu ta cầu tình?”
Hạ Dao lắc đầu: “Vi phạm luật pháp, thì đương nhiên phải bị trừng theo luật pháp. Chỉ là, những kẻ gài tang vật hãm hại kia, nếu Quận chúa có thể ngăn chặn thì hãy ngăn chặn bọn chúng lại!” Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể giữ vững nguyên tắc, thật sự đã tốt vô cùng.
Ôn Uyển suy nghĩ, rồi nói: “Đến lúc đó, ta sẽ nói với cậu Hoàng đế một vài ý kiến của ta. Còn về phần kết quả như thế nào, thì phải xem ý của cậu Hoàng đế.”
Trong những người bị áp giải về kinh thành, không có một ai sạch sẽ, chỉ khác ở chỗ tội lớn hay nhỏ thôi. Đương nhiên, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, chỉ cần là người làm quan thì đều có thể cho ngươi cơ hội chuộc lỗi. Không nói người khác, ngay cả nếu Ôn Uyển ngã ngựa, thì chắc một trăm linh tám tội danh kia cũng chỉ như một sợi lông trên người con trâu thôi.
Nếu đều đã có tội, tất nhiên Ôn Uyển sẽ không mở miệng. Nên phán xử như thế nào thì chắc chắn phải để vị ngồi trên ghế rồng kia phán xử. Với việc Hoàng đế sẽ xử trí những người này như thế nào, trong lòng Ôn Uyển còn chưa định lượng được. Sao có thể đi cầu tình được chứ? còn về phần nhận nhân tình này thì càng không. Mặc dù muốn thi ân, nhưng cũng phải nhìn đối tượng. Hơn nữa, những người này đã dám làm ra chuyện vi phạm luật pháp, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả. Nhiều nhất chỉ cầu tình đừng liên lụy đến người nhà thôi, điểm này thì Ôn Uyển vẫn có thể làm được.
Hạ Dao và Ôn Uyển nói xong chính sự thì liền nói đến biểu hiện Minh Duệ: “Lúc đầu thì rất tốt. Nhưng khi dùng hình thì không được. Sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh như băng, bị dọa sợ. Khuya hôm nay phải chú ý, ta lo Minh Duệ sẽ gặp ác mộng.” Hạ Dao thật sự cảm thấy Ôn Uyển quá nôn nóng, lỡ như thật sự gặp phải ác mộng thì phải làm sao?
Ôn Uyển mỉm cười: “Ta tin tưởng Minh Duệ làm việc có chừng mực.”
Ôn Uyển đi tìm con trai, nhìn thấy ba đứa bé đang thảo luận với nhau, liền thì cười đi vào: “Đang thảo luận chuyện gì vậy?” Chuyện như vậy đã bắt đầu từ năm ngoái. Ba đứa bé đều không thấy lạ lẫm với lần này, thảo luận cũng dạt dào hứng thú.
Ôn Uyển hỏi ý kiến của ba đứa bé, sau đó cũng nói ra quan điểm của nàng, quan điểm do Ôn Uyển đưa ra chưa chắc chính xác nhất, nhưng nhìn chung, thì cũng tương đối cặn kẽ và toàn diện.
Sau khi đàm luận xong, Minh Cẩn không nhịn được mà hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, trước kia, bọn họ đều là anh hùng. Tại sao bây giờ lại biến thành tù nhân ạ? Mẹ, tại sao lại như vậy?”
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ và Linh Đông, Minh Duệ không lên tiếng, nhưng Linh Đông trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cô cô, đây là do lòng tham của bọn họ gây ra họa, đúng không ạ?”
Ôn Uyển gật đầu: “Cũng có thể là vậy, nhưng không phải lý do chân chính. Nguyên nhân chân chính là bọn họ không chống lại được sự hấp dẫn, nổi lên lòng tham, mà lực của ý chí lại không đủ, liền làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc của mình. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Sau đó, hoàn toàn rơi vào trong đó.”
Ba đứa bé suy tư một cách đầy nghiêm túc, rồi mỗi người lại phát biểu ý kiến của mình. Ôn Uyển gật đầu liên tục, trong lòng cũng vui mừng vì năng lực của ba đứa bé vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mình.
Chờ đến khi thấy ba đứa bé đã nghiên cứu thảo luận xong, lúc này, Ôn Uyển mới lấy một chồng tài liệu đã được chuẩn bị ra cho ba đứa bé xem. Người trong những tài liệu này không phải là mười sáu phạm nhân đang bị giam trong Đại Lý Tự, nhưng cũng là tướng lãnh của Hổ Uy quân, đều là tướng lãnh thuộc tầng lớp trung lưu: “Những người này đều là tướng lãnh của Hổ Uy quân, điểm giống nhau chính là, đều là tướng lãnh được cha các con bồi dưỡng ra, nhưng bọn họ lại có thể chống lại được sự hấp dẫn.”
Minh Duệ chần chờ một chút rồi nói ra: “Mẹ, những người này đều lợi dụng sự sơ hở của luật pháp, cho nên mới thoát sao?” Tự liệu mà Ôn Uyển cho bọn họ xem đều ghi chép một số chuyện của những người này. Bọn họ đều bình thường, không làm ra chuyện trái pháp luật. Cũng có thu tiền, nhưng bọn họ đều thu tiền ở khu vực dọc theo biên giới. Chính là khu vực xám tro theo như cách gọi ở hiện đại.
Minh Cẩn buồn bực: “Mẹ, tại sao những người này không bị bắt?” Theo Minh Cẩn, những người này cũng phạm pháp.
Bây giờ, Linh Đông đang học Chính sử (24 bộ sử của Trung Quốc: Sử ký, Hán thư, Hậu Hán thư, Tam Quốc chí, Tấn thư, Tống thư,Nam Tề thư, Lương thư, Trần thư, Nguỵ thư, Bắc Tề thư, Chu thư, Tuỳ thư, Nam sử, Bắc sử, Đường thư, Tân Đường Thư, NgũĐại Sử, Tân Ngũ Đại Sử, Tống sử, Liêu sử, Kim sử, Nguyên sử, Minh sử) với Ôn Uyển, đang nghiên cứu cái này. Qua thật lâu, Linh Đông mới lên tiếng: “Cô cô, nước quá trong ắt không có cá.”
Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, cũng xem như là một lý do. Nguyên nhân chân chính là, bởi vì bọn họ thu chi không cân bằng.” Ôn Uyển giải thích tại sao thu chi không cân bằng, sau đó lại nêu ra một số chuyện làm ví dụ. Chưa từng đối mặt với sự hấp dẫn từ bên ngoài, thì không có mấy người có thể chống lại được. Mà những người qua được thì cần định lực rất mạnh. Nhưng dưới điều kiện tiên quyết là phải tuân thủ nguyên tắc, hơn nữa phải biết linh hoạt, mà không phải luôn làm theo một cách cứng ngắc. Bằng không, cũng sẽ bị loại trừ.
Cuối cùng Ôn Uyển lấy Bạch Thế Niên làm ví dụ. Khi nói tới sau khi Bạch Thế Niên đánh thắng trận, chỉ đưa một phần chiến lợi phẩm cho triều đình, phần còn lại đều chia đều cho mọi người.
Với quan niệm của Ôn Uyển, ba đứa bé đều liếc nhìn lẫn nhau, thấy hơi khiếp sợ.
Ôn Uyển vuốt đầu Minh Duệ và Minh Cẩn, cười nói: “Không phải cha các con tham tiền, cha các con không thiếu chút tiền đó, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó. Nhưng cha các con không thiếu không có nghĩa là những tướng lãnh khác không thiếu. Cha các con không lấy thì những người khác cũng không dám lấy. Các con không cần cho rằng những tướng sĩ này tham lam, mà vì bổng lộc của bọn họ chỉ có một ít như vậy thôi, chiến lợi phẩm là do bọn họ đã liều chết liều sống, dùng tánh mạng đoạt được, cũng nên chia phần cho bọn họ. Nếu không cho, về lâu về dài sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, triều đình cũng biết chuyện này, nhưng đều nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Bởi vì, những thứ này đều do bọn họ dùng tính mạng để đổi lại. Linh Đông, đây chính là thuật cân bằng.”
Minh Duệ nhíu mày. Linh Đông như có điều suy nghĩ. Minh Cẩn thì lẩm bẩm, tỏ vẻ rất khó hiểu. Trong suy nghĩ của bé, cha là một đại anh hùng, tại sao có thể làm chuyện như vậy đây?
Tối hôm đó, ba đứa bé vẫn luôn suy tư dựa theo lời của Ôn Uyển. Những thứ như tham luyến, hấp dẫn, nguyên tắc, lòng người, đều quanh quẩn bên tai ba đứa bé.
Ngày hôm sau, Minh Duệ vẫn đi nghe xử.
Vụ án này Ôn Uyển đoán sẽ thẩm xong trong ba ngày, sau đó Hoàng đế sẽ định đoạt. Cùng lúc đó, những người này đều nói, muốn gặp Minh Duệ.
Minh Duệ từ chối đi gặp bọn họ, trực tiếp trở về phủ Quận chúa. Sau khi Ôn Uyển biết, lại đồng ý cho Minh Duệ đi gặp bọn họ. Những người này nghĩ nói ra yêu cầu quá đáng gì thì không có khả năng.
Hạ Dao lại không hiểu hành động này của Ôn Uyển: “Quận chúa, trong ngục giam dơ bẩn không chịu nổi, để cho Đại công tử đi vào, ta không tán thành.”
Ôn Uyển cười khẽ một tiếng: “Ngươi đi cùng là được. Có ngươi ở bên cạnh, những thứ dơ bẩn kia còn dám đến gần sao?” Được mệnh danh là Nữ Diêm vương, những tiểu quỷ kia còn không nhanh chóng nhường đường sao?
Hạ Dao chán nản.
Minh Duệ cũng không hiểu: “Mẹ, tại sao muốn con đi gặp bọn họ?” Minh Duệ không cảm thấy cần đi gặp bọn họ.
Ôn Uyển xoa đầu Minh Duệ. Ôn Uyển phát hiện tính tình Minh Duệ rất bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Ôn Uyển rất lo lắng tính tình này của Minh Duệ, cái thế giới này không phải là thế giới chỉ có hai lựa chọn: đúng và sai, có lúc cũng cần thỏa hiệp, cần linh hoạt, cần thay đổi: “Không chỉ bởi vì quan hệ của cha con và bọn họ sâu đậm, mà bởi vì mẹ là người lãnh đạo của bọn họ. Nếu không đi, rơi vào trong mắt người khác, thì sẽ thành quá bạc tình.”
Minh Duệ chép miệng không nói gì. Ôn Uyển cười ôm vào lòng, trong lòng Minh Duệ muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng để Ôn Uyển ôm ngồi lên chân: “Con ngốc à, có biết vì sao cuối cùng mẹ còn muốn đưa tiền cho Bình hướng Hi không?”
Minh Duệ biết có một chuyện như vậy, lúc đó Ôn Uyển nói là không muốn gặp rắc rối, cũng không muốn bị chỉ trích vì bất hiếu: “Mẹ, tại sao?” Hai nguyên nhân đó, Minh Duệ đều cảm thấy không đáng tin.
Ôn Uyển mỉm cười: “Một là, mẹ không muốn để lại tiếng xấu và tranh luận đến thiên cổ. Hai là, không muốn liên lụy đến tương lai của các con. Cho nên mẹ lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng mẹ thỏa hiệp không có nghĩa là mẹ bị thiệt thòi, mà mẹ chỉ mất một chút bạc thôi. Nhưng người bị hành hạ chân chính là đối phương. Vượt qua sự day dứt và hối hận trong lòng, sự đau đớn trong nội tâm càng hạnh phúc hơn hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều.” Không có tiền của nàng, Bình hướng Hi cũng sẽ không sống thê thảm. Thứ nhất, hắn ta còn có con trai đang làm quan, thứ hai, ca ca của hắn vẫn còn là Bình Quốc Công. Cẩm y ngọc thực thì không có, nhưng ấm no thì chắc chắn không thành vấn đề .
Minh Duệ buồn bực.
Ôn Uyển vuốt đầu Minh Duệ: “Minh Duệ con phải nhớ kỹ, có những chuyện phải kiên trì, ví dụ như vấn đề nguyên tắc, nhưng có những chuyện phải linh hoạt. Minh Duệ, cái thế giới này không phải chỉ có trắng hay đen, mà cũng có màu xám, còn có những màu sắc khác nữa. Con có thể không thích, nhưng đừng dùng ánh mắt chỉ có một màu sắc để nhìn. Nếu không, con đường của con sẽ biến thành tối tăm, con sẽ mất đi sự bình tĩnh trong lòng, sẽ đưa ra phán đoán sai.” Ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Minh Duệ, sau này con muốn làm Tướng quân, nhưng tính tình quá bướng bỉnh, kiên trì với ý kiến mình, thì một lần không cẩn thận, có thể chết cả ngàn vạn người.” Ôn Uyển nhân cơ hội kể cho Minh Duệ nghe chuyện Gia Cát Lượng rơi nước mắt chém ngựa.
Minh Duệ nghe thì liền mở to hai mắt: “Mẹ, đây là chuyện cổ tích gì? Sao con chưa từng nghe?”
Ôn Uyển có thể nói đây là chuyện Tam quốc sao? Đương nhiên không thể: “Nếu con muốn nghe, thì sau này mẹ sẽ kể cho con nghe. Có điều, bây giờ, con phải đi Đại Lý Tự nghe xử rồi.” Ôn Uyển cho rằng cũng đã đến lúc kể cho ba đứa bé nghe chuyện Tam quốc. Ừ, cũng nói luôn cả Binh pháp Tôn Tử nữa, sẽ rất hiệu quả. Ít nhất có thể hướng dẫn Minh Duệ, đừng kiên quyết giữ lấy ý kiến mình. Đương nhiên, có hiệu quả hay không thì còn phải quan sát.