Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.7 - Chương 98 - Bàng Thính ( Thượng )

Trước Sau

break
Ngày hội thẩm, mọi người đều đến. Nhưng chỉ có Quận chúa Ôn Uyển vẫn còn chưa tới, nên tất cả mọi người đều đang đợi Ôn Uyển.

Trong lòng Diêu đại nhân kêu khổ, hắn đúng là chủ thẩm được Hoàng đế bổ nhiệm, nhưng phó thẩm lại là Quận chúa. Diêu đại nhân thử nghĩ liền thấy nhức đầu, khụ, chủ thẩm này cũng không dễ làm. Nếu biết sớm, phó thẩm còn lại là Quận chúa, thì lúc trước, hắn nên cáo ốm từ chối mới đúng! Hắn cũng không lo lắng vấn đề Quận chúa tức giận thì sẽ mất mũ ô sa trên đầu, Quận chúa luôn luôn công chính liêm minh, sẽ không làm việc thiên tư, tìm bắt lỗi của hắn trên công đường. Mà là sợ, trên công đường, Quận chúa sẽ hỏi một vài chuyện khó xử thôi. Đến lúc đó, có phải vị chủ thẩm như hắn cũng phải nghe lời của Quận chúa không?

Mọi người trái lo phải đợi, đợi hết mười lăm phút đồng hồ (cuối cùng thì nhân vật lớn cũng ra sân). Chờ đến khi thấy một cô gái mặc cung trang, nhưng vẫn tư thế hiên ngang đi đến là Hạ Dao. Đi theo phía sau Hạ Dao còn có một đứa bé.

Thân phận Hạ Dao đặc thù, không cần hành lễ quỳ lạy gì. Đương nhiên, cũng đừng nghĩ Hạ Dao sẽ hành lễ cúi người với bọn họ. Lúc tiến vào cũng chỉ chào hỏi với các vị đại nhân, rồi sau đó nói: “Các vị đại nhân, Quận chúa nhà ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian tới đây thẩm án. Quận chúa nói, ngài ấy tin tưởng hai vị đại nhân có thể thẩm tra xử lý tốt án kiện lần này. Ta sẽ thuật lại tất cả những gì nghe được cho Quận chúa.” Lần này, Ôn Uyển trực tiếp tìm cớ là bận rộn, ngay cả cái cớ dễ nghe như ngã bệnh cũng không tìm.

Diêu đại nhân nghe thấy Quận chúa Ôn Uyển không tới, mà chỉ phái người bàng thính, thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Hạ Dao tuy là nữ, cũng là một cô gái không thể khinh thường, nhưng chỉ cần không phải là Quận chúa Ôn Uyển, thì áp lực của hắn sẽ được giảm bớt rất nhiều. Bằng không, chỉ cần thấy Quận chúa không hài lòng với kết quả thẩm án của hắn, trừng hắn một cái, bảo đảm sẽ bị dọa cho sợ đến nỗi cái gì cũng sẽ nghe theo Quận chúa (không có biện pháp, khí tràng Ôn Uyển quá lớn, bộ dáng cũng quá giống Hoàng đế). Nếu như vậy thì án tử còn thẩm thế nào được nữa, chủ phó chẳng phân biệt được, chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối.

Hàn Quốc Trụ cũng không có ý kiến gì về chuyện Hạ Dao tới đây, nhưng lúc thẩm án lại mang một đứa bé tới đây làm gì? “Hạ Dao cô nương, Đại công tử ngồi bên cạnh ngươi. . . . . .” Hàn Quốc Trụ đã từng thấy Bạch Thế Niên, dung mạo của Minh Duệ lại tương tự như Bạch Thế Niên, vừa nhìn Minh Duệ thì cũng đã biết là con trai lớn nhất của Quận chúa Ôn Uyển rồi. Nhưng lúc thẩm án lại mang đại công tử tới đây làm gì?

Hạ Dao mỉm cười một cái: “Quận chúa nói, mỗi ngày, Đại công tử đều ở trong phủ đệ, kiến thức nông cạn, nên lần này cố ý kêu ta mang Đại công tử tới để học hỏi thêm.” Với cách nói này, Hạ Dao rất im lặng, nhưng cũng không có biện pháp. Quận chúa nói gì thì chính là cái đó. Chỉ sợ, Quận chúa chỉ vào hươu mà kêu là ngựa, thì nàng cũng chỉ có thể phụ họa theo mà nói đó là ngựa.

Diêu đại nhân và Hàn Quốc Trụ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Để cho con trai học hỏi đó là chuyện tốt, nhưng để cho một đứa bé đến Đại Lý Tự học hỏi, thì thật đúng là từ trước đến giờ chưa từng có ai. Quận chúa Ôn Uyển tuyệt đối là người duy nhất.

Minh Duệ hành lễ với hai vị đại nhân: “Đã quấy rầy hai vị đại nhân rồi. Nếu có chỗ không thỏa đáng, kính xin hai vị đại nhân chỉ bảo.” Lúc này, ngược lại, Minh Duệ không có ngụy trang. Lúc Minh Duệ nói những lời nghiêm túc này, thì đã là một ông cụ non rồi.

Hai người đổ mồ hôi như tắm. Trước kia vẫn nghe nói, năm đó, Quận chúa là một ông cụ non, Đại công tử này tuyệt đối là kế thừa y bát của Quận chúa: “Đại công tử khách khí. Lấy thêm hai cái ghế, mời Hạ Dao cô nương và Đại công tử ngồi.” Lấy thân phận của Minh Duệ, cũng đúng quy cách được ngồi một cái ghế riêng. Chứ đừng nói tới, biểu hiện lúc nãy của Minh Duệ đã khiến cho hai vị đại nhân có kinh nghiệm quan trường bị trấn trụ. Trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ, chắc chắn người này không phải vật trong ao.

Minh Duệ cũng không khiêm nhường, đi tới, ngồi lên ghế bên cạnh Hạ Dao. Chỉ là, cái ghế hơi cao, nên người ngồi lên rồi, nhưng chân lại cách mặt đất một khúc. Nhưng cho dù là như thế, Minh Duệ cũng ngồi ngay ngắn, đoan chính, không có một điểm qua loa đại khái, có phong phạm vô cùng.

Hạ Dao thấy thần sắc của Minh Duệ như vậy, tuy trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc. Phải biết rằng, trong ngày thường, khi ở nhà, trong lúc luyện công, Minh Duệ cũng không nghiêm túc như vậy. Lúc nói chuyện với Ôn Uyển đều mang theo ba phần ý cười.

Diêu đại nhân và Hàn Quốc Trụ liếc nhau một cái, bắt đầu mở công đường thẩm vấn. Phạm nhân bị dẫn lên. Bị dẫn lên đầu tiên, đương nhiên là chủ tướng Vu Hằng. Vu Hằng cũng biết mình dữ nhiều lành ít, nên tính toán đi một bước xem một bước. Mặc dù biết Quận chúa Ôn Uyển cũng nhúng tay vào án tử này, nhưng đã nghe nhiều về danh tiếng của Quận chúa Ôn Uyển, nên cũng biết nàng là một người không làm việc thiên tư, vì vậy đã không ôm bao nhiêu kỳ vọng. Hy vọng duy nhất bây giờ, chính là hy vọng có thể bảo vệ người nhà được bình an.

Lúc Vu Hằng đi ra, tất nhiên, đầu tiên liền nhìn lên chủ vị. Dựa theo suy nghĩ bình thường, thì chắc chắn Quận chúa Ôn Uyển sẽ ngồi ở ghế trên. Nhưng đáng tiếc, phía trên chỉ có hai ông lão. Nghiêng đầu thì liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của Minh Duệ. Theo quán tính, cả người Vu Hằng liền run lên, kêu lên nghẹn ngào: “Tướng quân.”

Minh Duệ nhíu chân mày, mặc dù hắn chưa từng gặp cha, nhưng cũng rất rõ ràng bộ dáng của cha hắn. Dung mạo của hắn tương đối giống cha, giống đến tám phần. Nên tất nhiên, người mà người trước mặt này gọi là cha của hắn (không chỉ dung mạo, mà khí thế cũng không thua kém cha ngươi).

Minh Duệ nghe Vu Hằng kêu to, thì liếc nhìn hắn ta một cái đầy lạnh lùng, nhưng không nói chuyện.

Lúc nãy, Vu Hằng vừa mới bị áp giải lên nên cũng hơi hoảng hốt thôi. Sau khi kêu thì cũng biết mình đã kêu sai rồi, Tướng quân không thể trở về vào lúc này được. Nghe nói tướng mạo Đại công tử của Tướng quân tương tự như ngài ấy. Vậy chắc đứa bé trước mắt này là Đại công tử. Nghĩ vậy, người phạm nhân này lại cúi người với Minh Duệ, cung kính kêu một tiếng: “Vu Hằng bái kiến Đại công tử.”

Minh Duệ gật đầu một cái xem như đáp lại. Tư liệu của mười sáu phạm nhân bị thẩm vấn hôm nay, Minh Duệ đều đã xem rồi, mỗi người đều đã từng lập nhiều chiến công hiển hách. Trong đó, Vu Hằng lập chiến công nhiều nhất, cho nên chức quan cũng thăng rất nhanh.

Trong số mười sáu người này, có mười bốn người đều là bò từ tầng dưới chót lên, đều vào sinh ta tử với cha của hắn. Minh Duệ lạnh giọng nói: “Cho tới lúc này, các ngươi cũng không cần ôm may mắn trong lòng nữa. Khai hết những tội mà mình đã phạm ra, nên bị trừng phạt như thế nào thì chính các ngươi phải tự gánh chịu. Đừng quên, quân nhân dám làm dám nhận. Đừng chờ đến khi bị hình phạt lên người thì mới cung khai, ta không muốn nhìn thấy.” Trong tình huống bình thường, công thần như vậy, trừ phi đã làm ra tội đại nghịch bất đạo hay tham ô, ..vv…v…, thì chỉ cần không phải số lượng tội lỗi nhìn thấy mà giật mình, cũng sẽ không bị tử hình.

Khóe miệng Hàn Quốc Trụ và Diêu đại nhân co giật. Bọn họ còn chưa mở thẩm, Minh Duệ đã cho ra một khúc dạo đầu rồi. Có tin đồn nói vị Đại công tử này là một người cuồng luyện võ, chắc chắn tương lai sẽ đi theo con đường tòng quân. Chỉ là, không nghĩ tới, tâm tư lại rất tinh tế. Với Minh Duệ đang ngồi nghiêm chỉnh, hai vị đại nhân đều biết, vị Đại công tử này, tướng mạo giống Tướng quân, nhưng tính tình thì lại giống hệt như Quận chúa.

Không biết có phải lời nói của Minh Duệ có tác dụng hay không, mà không cần dùng đại hình với Vu Hằng, thì Vu Hằng đã tự khai ra hết những tội mà mình đã phạm như ống trúc bị dốc ngược. Có điều, mọi chuyện cũng có chỗ chênh lệch với những gì bị tố cáo. Có lừa gạt, tống tiền thương nhân, cũng có tham ô, nhưng cường đoạt dân nữ, thì phạm nhân lại không chịu thừa nhận: “Đại nhân, ta làm thì ta nhận. Phạm tội gì nên bị trừng phạt như thế nào, ta sẽ tuyệt đối không nói hai lời, cho dù chém đầu ta cũng sẽ không cau mày. Nhưng ta thật sự không có cường đoạt dân nữ, đây đúng là vu khống. Năm đó, Tướng quân đã chế định quân lệnh, trong Hổ Uy quân có mệnh lệnh rõ ràng, kẻ dám can đảm cường đoạt dân nữ sẽ giết không tha. Hơn nữa, nói hơi khó nghe một chút, đến vị trí này, ta muốn dạng nữ nhân gì mà không có, sao có thể đi cường đoạt dân nữ chứ? Đây là có người gài tang vật hãm hại, muốn cho chúng ta vĩnh viễn không thể xoay người.” Có quyền, thì có tiền. Có quyền có tiền rồi, thì dạng nữ nhân gì mà không có. Rồi lại nói, bọn họ làm việc cũng có nguyên tắc nhất định.

Diêu đại nhân và Hàn Quốc Trụ liếc nhìn lẫn nhau, những tội trạng mà quan viên địa phương tố cáo, phạm nhân đều thừa nhận hơn phân nửa, còn hơn phân nửa còn lại thì không thừa nhận. Mà những tội trạng đã thừa nhận, dựa theo luật pháp Đại Tề phán xử thì cũng đủ để phán tử tội rồi (có phán tử tội hay không, quyền quyết định nằm trong tay Hoàng đế), mặt khác, kỳ thật thừa nhận hay không đều không khác biệt nhiều.

Hàn Quốc Trụ nhướng mày. Thật ra, nhận hết toàn bộ và nhận một nửa, thì có thể hình phạt sẽ không giống nhau, nhưng đều là bị mất hết tiền đồ. Phạm nhân không có đạo lý phủ nhận một nửa, thừa nhận một nửa. Hơn nữa cũng như lời của phạm nhân đã nói, hắn có tiền thì muốn dạng nữ nhân nào mà không có, sao sẽ đi cường đoạt dân nữ chứ? Ừ, dùng một câu không thỏa đáng lắm của phạm nhân, chính là, dân nữ ở đó có tốt như loại nữ nhân mảnh mai được trải qua huấn luyện đặc biệt ở Dương Châu sao? Xem ra, trong chuyện này có ẩn tình trọng đại.

Hai vị đại nhân phản đối dùng hình với Vu Hằng, chỉ cho hắn ký tên xác nhân lời khai, rồi cho người dẫn xuống. Đây cũng là một vận khí của tướng lãnh Hổ Uy quân. Hoàng đế phái hai quan viên đi thẩm án, Diêu đại nhân cũng xem như thanh liêm, Hàn Quốc Trụ thì càng khỏi nói.

Sau khi Vu Hằng đi ra ngoài, sắc mặt Minh Duệ ngưng trọng. Lúc trước, Ôn Uyển cho ba người bọn họ xem những chiến công mà các phạm nhân đã lập được, cũng cho xem những tội trạng mà bọn họ phạm phải. Nhưng bây giờ nhìn thấy lại có sự khác biệt rất lớn với những tội mà quan viên phía dưới tố cáo. Nhưng trước khi đến đây, Ôn Uyển đã nói với Minh Duệ, chỉ có thể bàng thính, mà không được phép nói nhiều.

Hạ Dao thấy thần sắc Minh Duệ, cũng kêu Minh Duệ ngồi yên nghe. Minh Duệ thấy mọi người chung quanh đều không có phản ứng, biết Hạ Dao dùng mật âm, liền gật đầu với Hạ Dao, biểu thị hắn sẽ không mở miệng, lúc nãy cũng chỉ là nói theo thông lệ thôi.

Từng phạm nhân tiến vào, cũng đều nhìn thấy Minh Duệ ngay ánh mắt đầu tiên. Phản ứng chậm thì kêu Tướng quân, phản ứng nhanh thì kêu Đại công tử. Từ điểm đó có thể chứng minh, những người này đều vô cùng quen thuộc với Bạch Thế Niên.

Ngoại trừ mở miệng nói với phạm nhân đầu tiên, thì với những phạm nhân khác, Minh Duệ không mở miệng nữa. Phạm nhân đi vào chào hỏi, thì cũng chỉ gật đầu một cái, xem như đáp lại.

Phạm nhân đầu tiên phối hợp vô cùng, nên không tốn thời gian nhiều. Nhưng khi thẩm tra những phạm nhân còn lại thì không thuận lợi như vậy. Trong đó có một nửa kêu mình oan uổng, thậm chí còn kêu oan với Minh Duệ, xin Minh Duệ làm chủ cho bọn họ. Nhưng Minh Duệ lại không có một chút phản ứng nào, như cao tăng đang ngồi thiền vậy.

Từ chối không phối hợp, thì tất nhiên phải dùng hình. Hai đại nhân nhìn Minh Duệ, ý là tốt nhất, Minh Duệ nên tránh đi, đừng xem dùng hình, nhưng Minh Duệ lại lắc đầu.

Quá trình dùng hình tương đối thảm thiết. Minh Duệ bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Đây thật sự là bị dọa, không phải Minh Duệ nhát gan, mà là hình phạt này quá kinh khủng, phạm nhân kêu quá thê thảm.

Minh Cẩn lại có ý kiến rất lớn với Ôn Uyển: “Mẹ thật thiên vị, cho ca ca đi, mà không cho con đi. Mẹ, ngày mai, con cũng muốn đi.”

Ôn Uyển chỉ vào trán Minh Cẩn: “Với cái bộ dáng như con khỉ này của con, cho con đi, không phải gây thêm phiền thì là cái gì? Đàng hoàng ngoan ngoãn ở nhà, chờ ca ca con về, rồi kêu ca ca nói lại cho con nghe.”
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc