Sinh sống trong thảo nguyên đơn giản hơn trong sa mạc rất nhiều, ít nhất nước và thức ăn có thể dễ dàng lấy được.
Một buổi sáng sớm, Hạ Mạt còn chưa có mở mắt ra liền nghe thấy Lance hô to gọi nhỏ.
Bây giờ là khi nào?
Đôi mắt mở ra một đường nhỏ, mơ hồ có thể trông thấy mấy vì sao, mở ra quang não, a, lúc này mới hơn năm giờ một chút! Thân là Omega, Lance rốt cuộc lấy tinh lực từ chỗ nào?!
Khó khăn bò dậy từ dưới đất, hơi cử động một chút liền thấy toàn thân đau đớn, xem ra ngủ trên cỏ không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Lắc lắc cánh tay chân, Hạ Mạt chậm rãi đi về phía bờ sông nhỏ.
Lance đang đứng ở trên bờ sông xem Trần Khiết bắt cá. Bên chân y đã bày mấy con cá siêu lớn không xương đang nhảy loạn, xem ra thu hoạch tương đối khá.
“Buổi sáng ăn cá?” Đứng bên cạnh Lance, Hạ Mạt một bên hỏi, một bên vừa theo thói quen kìm kiếm bóng dáng của Randall.
Lance gật đầu, một bộ thèm thuồng, “Hoàng huynh làm cá ăn rất ngon đấy! Cá nướng, canh cá mọi thứ rất là ngon miệng!”
“Đại điện hạ còn có thể làm cái này?!” Hạ Mạt ngược lại là kinh ngạc, lúc trước nghe nói Randall biết làm heo sữa quay, kết quả bởi vì đụng tới đám sâm thử mà không ăn được, hôm nay lại nghe nói Randall còn có thể làm cá nướng cùng canh cá, mặc dù còn chưa có ăn vào trong miệng, nhưng mà hình ảnh nam nhân tốt của Randall trong mắt Hạ Mạt lại một lần nữa được đổi mới! Quả thực là nam nhân tốt của thế kỷ mới lên được phòng khách xuống được phòng bếp không gì không làm được!
Thế nhưng…
“Tại sao Đại điện hạ lại biết làm những thứ này?” Cậu vẫn chưa đủ hiểu rõ Randall, theo lý thuyết thân là Đại điện hạ của tinh cầu Lạp Hỗ, không phải từ nhỏ hắn đã được sống trong nhung lụa rời xa nhà bếp sao?
“Hoàng huynh không giống với đám con dòng cháu giống bình thường.” Làm một tên fan não tàn của Randall, Lance vô cùng tự hào, “Trên thế giới này không có thứ gì mà hoàng huynh không biết cả!”
Hạ Mạt mạnh mẽ gật đầu, con mắt vẫn nhìn quanh bốn phía, “Tại sao lại không thấy Đại điện hạ đâu?”
Lance ngồi xếp bằng dưới đất, vui thích nói: “Hoàng huynh nói trong thảo nguyên có rất nhiều loại nấm mỹ vị thích hợp cho Omega, cố ý đi ra ngoài tìm cho bổn cung ăn. Loại nấm này không phải loại nấm bình thường có thể so sánh, không nói đến cảm giác trơn mềm, ngay cả hương vị cũng là số một, đối với Omega sắp bước vào kỳ sinh lý như ta thì không còn gì có thể tốt hơn!” Lance nhìn thoáng qua chung quanh, thấy không có ai liền tiến đến nói thầm bên tai Hạ Mạt: “Nghe nói ăn cái này còn có thể gia tăng tỉ lệ thụ thai, khà khà khà.”
Thân là một tên Omega, Hạ Mạt làm sao có thể không biết loại nấm đa tử này? Chỉ là loại nấm này chỉ cần rời khỏi đất nửa giờ liền nát, giá bán vô cùng đắt đỏ, người bình thường căn bản ăn không nổi.
“Đại điện hạ đối với ngài thật là tốt.” Hạ Mạt ngồi xổm ở bên cạnh y, hâm mộ nói.
“Đương nhiên! Hoàng huynh rất đau (thương) bổn cung, từ trước đến nay bổn cung muốn cái gì thì hoàng huynh sẽ cho bổn cung cái đó. Kể với cậu một chuyện này, lúc bổn cung 8 tuổi, trông thấy thúc thúc có một con chim cát tường vô cùng xinh đẹp, con chim cát tường kia vô cùng lanh lợi, còn có thể nghe hiểu tiếng người, bổn cung vô cùng muốn. Nhưng mà chim cát tường vô cùng khó tìm, mà nghe nói thúc thúc định dành con chim kia cho người trong lòng của hắn, vì thế bổn cung buồn bực tốt một thời gian ngắn. Về sau hoàng huynh mới trở về từ trong quân đội nghe nói đến chuyện này liền mang theo Trần Khiết chạy đến rừng rậm nguyên thủy vùng nɠɵạı ô hoàng thành, ở lại trong đó ba ngày ba đêm. Rừng rậm nguyên thủy vô cùng đáng sợ, loại dã thú nào cũng đều có, phụ hoàng phụ hậu lo lắng đến phát bệnh, còn phái đội hộ vệ hoàng gia ra ngoài tìm kiếm…”
Hạ Mạt nghe Lance nhớ lại, không khỏi nghĩ đến mấy lần tiếp xúc giữa cậu và Randall đời trước, chỉ tiếc cậu lúc đó còn trẻ vô tri, lại hoàn toàn không thể biết được Randall có ý tốt, thế cho nên cuối cùng có kết cục thê thảm như vậy…
“Hoàng huynh, anh đã về rồi?!”
Hạ Mạt đột nhiên hoàn hồn, đã nhìn thấy Lance nhảy dựng lên, vui sướиɠ chạy về phía thượng du của sông.
Giờ phút này sắc trời cũng không sáng hắn, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen cao lớn, nhưng mà mặc dù như vậy, Hạ Mạt cũng biết đó chính là Randall.
Lance níu lại tay Randall, “Nhanh để cho em nhìn thành quả của anh đi!”
Randall đưa đống lá phình lên cho Lance.
Lance mở ra xem, lập tức hét lên kinh ngạc, sau đó quay người chạy về phía Hạ Mạt, mở ra gói lá cây to, “Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Đây là mỹ vị nấm! Nấm Đa Tử tinh khiết tự nhiên đó!”
Hạ Mạt vội ngồi thẳng người, tán dương: “Đại điện hạ đối với ngài thật là tốt.”
“Bổn cung muốn rửa sạch đống nấm này!” Lance vèo vèo gói kĩ lại đống nấm, chạy đến bên bờ sông, một bên tẩy rửa còn một bên cùng Trần Khiết và Trương Lợi khoe khoang.
Hạ Mạt nhìn bóng lưng vui sướиɠ của Lance, trong nội tâm có một phần cô đơn không rõ, nếu như đời trước cậu hiểu được quý trọng, cậu cũng có thể được Randall ôn nhu bảo vệ như thế, chỉ tiếc…
“Nấm Đa Tử, thích không?”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng, Hạ Mạt vừa quay đầu lại đã thấy Randall không biết từ lúc nào đã đứng sau mình.
“Ngài nói cái gì?” Hạ Mạt nói bổ sung: “Mới vừa nãy tôi không để ý.”
“Tôi, tôi chưa ăn qua…” Hạ Mạt rụt rè nhìn Randall, trong cặp mắt mê người kia chỉ có thân ảnh của mình, cái cảm giác được người mình thầm mến quý trọng này vô cùng tuyệt vời.
“Ta hái được rất nhiều, cậu có thể ăn nhiều.”
“Ah?” Thân phận của cậu bây giờ là Beta, loại nấm này không có ích lắm với Beta, nhưng mà Randall lại bảo cậu ăn nhiều? Là bệnh đa nghi của mình quá nặng sao? Tại sao luôn cảm thấy Randall có hàm ý khác? Hạ Mạt ý đồ nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt Randall, nhưng từ trên khuôn mặt lạnh lùng kia, căn bản nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì. Là mình suy nghĩ nhiều?
Rất nhanh, Lance liền rửa sạch đống nấm Đa Tử kia, Trương Lợi cũng đã cạo sạch vẩy cá.
“Hoàng huynh, lửa cùng tài liệu(?) đã chuẩn bị tốt rồi!” Lance hào hứng chạy tới.
Hạ Mạt thức thời nhường qua một bên.
Randall đi đến bên đống lửa, xoa đầy chất lỏng chảy ra từ đống quả mọng trong rừng lên trên mình cá, để ở một bên ướp. Ngay sau đó lấy một cái chảo lớn, bổ một loại trái cây màu xám ra, vắt ra mỡ, sau khi đốt nóng thì đổ mấy miếng cá đã được thái nhỏ vào, nhanh chóng xào hai ba cái, cho thêm nấm và các loại thực vật vào, đợi xào ra mùi thơm, liền đậy vung lên, đợi đến khi đun sôi.
Tất cả động tác hành vân lưu thủy (lưu loát, trôi chảy), nhìn cũng biết là đã làm quen tay.
Hạ Mạt đứng ở đằng xa nhìn vô cùng chuyên tâm, chỉ cảm thấy Randall đang cầm một cái xẻng đảo đồ ăn làm bằng trúc soái đến chết!
A, quả nhiên, nếu muốn chinh phục một người đàn ông đầu tiên muốn chinh phục dạ dày của hắn! Câu danh ngôn thiên cổ này vẫn có thể áp dụng ở trên tinh cầu Lạp Hỗ này!
Nhà kỹ thuật nhỏ tuổi Vu Triết ngửi thấy mùi thơm, xoa xoa con mắt đứng lên, hết lần này tới lần khác đảo ngã xuống đất đi đến bên người Hạ Mạt, hai mắt nhìn qua bên chỗ Randall đang bóc khói nghi ngút, đưa tay vô cùng tự nhiên lau nước miếng một cái, hỏi: “Canh cá?”
Hạ Mạt gật đầu.
“Randall điện hạ tự mình làm canh cá?”
Hạ Mạt gật đầu.
“Randall điện hạ thật lợi hại! Sau này lớn lên tôi nhất định phải kết hôn cùng Randall điện hạ!”
Hạ Mạt: “…”
Nghiêng đầu nhìn thiếu niên bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành tình địch này, Hạ Mạt sâu sắc cảm thấy mình cần phải phòng ngừa rắc rối xuất hiện! Vì vậy, cậu trầm trọng vỗ vai Vu Triết, “Ra, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện tâm tình.”
“Nói chuyện gì?” Vu Triết nghiêng đầu, “Triết học nhân sinh nửa tàn phế?”
Sắc mặt Hạ Mạt sững sờ, rất nhanh lại bày ra tư thế của người từng trải, “Thân là Omega, ngươi biết điều quan trọng nhất là gì không?”
“Trí tuệ?” Vu Triết chỉ đầu nhỏ của mình.
Hạ Mạt nhắm mắt lắc đầu.
“Mỹ mạo?” Vu Triết chỉ mặt của mình.
Hạ Mạt vẫn lắc đầu như trước.
Vu Triết hiển nhiên có chút không quá tin lời nói của Hạ Mạt, hơi không kiên nhẫn hỏi: “Nếu không thì là cái gì?”
Hạ Mạt cười thần bí, nói ra hai chữ: “Tuổi.”
“Ah?”
“Ví dụ như cậu và Randall. Randall điện hạ năm nay 18 tuổi, đã thuận lợi vượt qua kỳ sinh lý lần thứ nhất, nói cách khác, hắn là người trưởng thành rồi. Mà cậu, năm nay 13 tuổi, cách trưởng thành còn có 5 năm. Chờ đến khi cậu trưởng thành, Randall điện hạ liệu vẫn còn độc thân không?”
Vu Triết nhăn lại đôi lông mày nhỏ, thần sắc nghiêm túc.
Hạ Mạt thấy thế, biết mục đích của mình đã đạt đến, vì vậy tổng kết nói: “Cho nên, Omega quan trọng nhất là phải tìm được một Alpha phù hợp với tuổi của mình, hai bên tình nguyện, mà không phải một mực coi trọng một Alpha ưu tú nhất. Cậu hiểu chưa?”
Vu Triết phờ phạc mà gật đầu.
Hạ Mạt thấy bộ dạng mệt mỏi này của hắn thì không đành lòng, lại nói bổ sung: “Đại điện hạ đương nhiên là Alpha ưu tú nhất Lạp Hỗ tinh cầu, nhưng chênh lệch về tuổi giữa hắn và cậu vẫn quá lớn, hai người các ngươi làm người yêu không thích hợp, thế nhưng có thể làm bạn, làm đồng đội, về sau lên chiến trường, còn có thể trở thành chiến hữu gửi gắm sinh tử với nhau, như vậy không phải cũng rất tốt sao?”
“Anh nói rất đúng.” Vu Triết nắm chặt nắm tay nhỏ đầy thịt, sau một lúc lâu, lại nghiêng đầu nói với Hạ Mạt: “Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra anh cũng rất thông minh nhỉ?”
Hạ Mạt hắc tuyến.
Trước kia…
Hai đời cộng lại hai chúng ta mới nhận thức không đến một tuần được chứ, cái đứa nhỏ mới 13 tuổi như ngươi rốt cuộc lấy cảm giác tang thương từ đâu ra?!