Mấy phút sau, trong tầm mắt của năm người xuất hiện một khối đất trống không có quy tắc tầm 30m. Nói là đất trống, thật ra chỉ là một chỗ có lùm cây tương đối ít mà thôi.
Sau khi Hạ Mạt dùng tinh Thần lực làm một cái rada quét xung quanh liền nói: “Phụ cận không có gì bất thường cả, có lẽ rất an toàn.”
Trần Khiết dẫn đầu, dùng gậy gỗ gạt ra đám cây nhỏ, bổ ra một con đường.
Trương Lợi đi đến giữa đất trống quan sát xung quanh, tiếc rẻ nói: “Nếu như bây giờ là buổi tối, chúng ta có thể đóng quân dã nɠɵạı ở nơi này.”
Lance tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, ngẩng đầu, mái tóc vàng nhạt tự nhiên tản ra, tản mát ra ánh sáng nhu hòa, “Hoàng huynh không phải nói muốn ăn thứ tốt sao? Trần Khiết, cậu đi bắt con mồi đi, chúng ta cũng nên ăn chút thịt gì chứ? Nếu không hoàng huynh cùng cậu sẽ đói xẹp bụng đấy.”
Trần Khiết nghe vậy, yên lặng rời khỏi.
Randall đứng ở một chỗ cách Hạ Mạt không đến 2m, bởi thế nên mùi hương ngọt ngào luôn dụ dỗ hắn này càng thêm nồng nặc, hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hạ Mạt, cánh tay kia vô cùng nhỏ, hắn có thể dễ dàng cầm chặt bằng một tay. Da của cậu rất nhẵn mịn, hiện ra màu trắng hồng khỏe mạnh, nếu như không có những vết đỏ kia, đôi tay này sẽ vô cùng xinh đẹp.
Cực kỳ xinh đẹp?!
Randall hơi nhíu mày, đây đã là lần thứ hai thất thố trong ngày hôm nay, hắn đến cùng là làm sao vậy?
Hạ Mạt vốn đang vui vẻ nghe ba người ở trên đất trống đối thoại nhưng lại vô tình trông thấy Randall nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay của cậu, trong nội tâm đau xót, là vì ghét bỏ cậu vướng víu sao? Cậu lén lút giấu cánh tay ra phía sau lưng, tươi cười ngoài miệng cũng chậm rãi nhạt đi, cuối cùng, ngay cả đầu đều cúi xuống.
Cậu không muốn trở thành vướng víu.
Thực tế không muốn trở thành vướng víu của Randall.
Cậu luôn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, loại ý nghĩ này trở nên mãnh liệt chưa từng có.
Randall rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ trước mặt, sợi tóc mềm mại mà đen bóng, làm cho cái cổ mảnh khảnh càng thêm trắng nõn. Trong ấn tượng của hắn, Hạ Mạt giống như Lance, cái đầu thấp bé, tính cách nhanh nhẹn, hoạt bát hướng nɠɵạı, làm người thích, thế nhưng cái bộ dáng ưu buồn của cậu là làm sao vậy?
“Cậu, không thoải mái?” Randall mở miệng.
“Ah?” Hạ Mạt lăng lăng, mấy giây sau mới phản ứng được Randall đang nói chuyện với cậu, “Tôi, tôi không có không thoải mái.”
Randall yên lặng nhìn cậu, trong đôi mắt màu xanh lam chỉ có khuôn mặt hốt hoảng mà vẫn gượng cười của Hạ Mạt, hắn chậm rãi dịch chuyển ánh mắt từ khuôn mặt tinh xảo kia xuống cánh tay bị thương, “Khó chịu?”
“Thật ra khá tốt.” Hạ Mạt giấu cánh tay ra sau lưng, “Tôi rất biết chịu khổ.” Nói xong lời này, sợ Randall không tin, vì vậy nói bổ sung: “Thật đấy!”
Randall không để ý cậu, “Xoẹt xẹt” hai tiếng kéo xuống hai cái tay áo của mình.
Hạ Mạt vội hỏi: “Ngài làm cái gì vậy?”
“Tay.” Randall nói.
“Ah?”
“Đưa tay đây.”
“Tôi…”
“Lấy ra.”
Không lay chuyển được Randall cường thế, Hạ Mạt chậm rãi vươn tay.
Randall hơi cúi đầu, quấn mảnh vải lên trên cánh tay của Hạ Mạt, động tác của hắn vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến Hạ Mạt đều cảm giác không thấy lực đa͙σ của hắn.
“Nếu có thuốc dán còn có thể bôi chút ít lên trên vết thương. Thế nhưng bây giờ thời gian eo hẹp, Lance cũng không thể kiếm được thuốc trị thương trong chốc lát, chỉ có thể chấp nhận.”