Trương Lợi đắc ý ôm lấy bờ vai của cậu, thuận tay hái được một đống quả mọng, “Cậu không biết cái này sao?”
Hạ Mạt không quá tự tại giật giật thân thể.
Trương Lợi tựa hồ không phát hiện động tác của cậu, tự nhiên giới thiệu nói: “Thứ này gọi là huyết hạt, bởi vì nhan sắc của trái cây giống màu máu nên được gọi như vậy. Ăn vào không những không hại thân thể mà còn có công hiệu bổ khí ích máu.”
“Chỉ vì vậy mà cậu ăn?”
“Ừm?”
“Toàn bộ những thứ trong rừng rậm mô phỏng đều là ion hóa ra đấy!”
“Cho nên nói ion hóa lợi hại ah. Bằng không cậu cho là trong 30 ngày tới chúng ta sẽ ăn gì?”
“Ah?”
“Chẳng lẽ không ai nói cho cậu, những đồ vật sau khi ion hóa đều không có gì khác với đồ thật sao?”
Hạ Mạt khẽ giật mình, bán tín bán nghi theo dõi quả mọng trong tay hắn, ừng ực nuốt nước miếng.
Trương Lợi giơ tay lên, “Nếm thử?”
Hạ Mạt cầm một quả, cẩn thận từng tí bỏ vào trong miệng nhấm nuốt, quả mọng nhỏ, nhưng được cái vỏ mỏng nhiều nước ít hạt, chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.
Trương Lợi nhíu mày, “Hương vị như thế nào?”
“Tôi lại thử một quả.” Buổi sáng Hạ Mạt vẫn chưa ăn cơm, lúc này bụng đang đói đến nỗi kêu òng ọc, một quả trái cây lớn bằng ngón tay cái làm sao no được? Vì vậy lại lấy thêm vài quả cho mình.
Trương Lợi nhìn bộ dáng này của cậu, ánh mắt lấp lánh, “Cậu còn chưa nói hương vị của nó như thế nào?”
“Ăn thật ngon.” Hạ Mạt vừa đi vừa hai tay lưu loát hái quả mọng, vẫn không quên chia cho Lance, Trần Khiết cùng với Randall.
Lance vui vẻ tiếp nhận, ngược lại lúc Trần Khiết cùng Randall tiếp nhận có chút chần chờ.
Hạ Mạt thấy bọn họ do dự, hỏi: “Tại sao đều không ăn? Cái quả này ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt. Đúng không, Lance điện hạ.”
Lance ăn hết mấy viên, hô to đã nghiền, quyết đoán quyết định tự mình ra tay cơm no áo ấm, nghe thấy lời của Hạ Mạt chỉ hàm hồ kêu hai tiếng.
Trương Lợi nghe thấy lời của cậu, có thâm ý khác nhìn cậu một cái, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn Randall (Ryu: Em nó đã vào tròng rồi ~~).
Randall vẫn là gương mặt băng sơn kia, căn bản nhìn không ra cảm xúc.
Một đoàn người đi về phía bắc dưới sự chỉ dẫn của quang não, giữa đường gặp phải không ít quả dại có thể ăn. Hạ Mạt cùng Lance đều ăn không ít, Trương Lợi nɠɵạı trừ ăn rất ít huyết hạt ra thì những trái cây còn lại đều ăn rất nhiều. Ngược lại Randall cùng Trần Khiết có phần không thích ứng loại ẩm thực thanh đạm quá mức này.
Mấy người đi bộ đi hai giờ rưỡi, rừng cây càng ngày càng rậm rạp, ở giữa cũng không thiếu những lùm cây thấp bé.
Hạ Mạt đi ở vị trí thứ hai của đội ngũ, mặc dù có Trần Khiết đi mở đường phía trước, hai cánh tay lộ ra bên ngoài cũng bị cắt không ít miệng máu.
Chóp mũi của Randall khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là nghe thấy được mùi máu tươi bay tới từ trên người của cậu, nhưng mùi máu tươi này không giống nam beta bình thường, ở giữa tựa hồ xen lẫn một cỗ hương vị cực kỳ mê người trong veo, mùi vị này quá đặc biệt làm cho hắn không được tự chủ liếʍ môi một cái.
Chính mình đang làm gì đó?!
Randall đột nhiên khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía Hạ Mạt càng ngày càng thâm thúy.
“400m phía trước có một bãi đất trống khá lớn, chúng ta có thể đi đến đó nghỉ ngơi.” Hạ Mạt không hề phát hiện dị trạng phía sau lưng Randall, lớn tiếng nói với mấy người.
Randall luôn luôn không có lên tiếng.
Trương Lập cảm thấy kỳ quái, vì vậy quay đầu, “Đại điện hạ?”
Randall hoàn hồn, “Đi đến phía trước nghỉ ngơi một chút đi, vừa vặn có thể kiếm được một chút thức ăn.”